• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ đúng mà còn cực kỳ sáng suốt, là nước đi thần diệu.

Giả vờ mất trí nhớ chẳng những không xấu hổ mà còn vô cùng hữu ích.

*

Sau lễ bấm máy thì đoàn phim chính thức khởi quay.

Nguyên tác “Khoảng lặng ngày tàn” được xem là một áng văn khá ngắn trong số những tác phẩm của Trần Ký, nhưng cốt truyện thì không hề đơn giản. Nó nói về một vụ án giết người hàng loạt liên quan đến một người thợ điện bình thường. Giai đoạn đầu, nhân vật chính nghĩ rằng hung thủ là bạn gái của mình, vì để bảo vệ tình yêu, anh tìm mọi cách để rửa sạch hiềm nghi cho bạn gái mình. Nhưng khi tình hình ngày một nghiêm trọng, anh thật sự đã bước chân vào con đường tội lỗi, cuối cùng mới ngộ ra rằng hung thủ và người mà anh bảo vệ từ trước đến nay thực chất vẫn luôn là bản thân mình.

Nhân vật nổi bật trong phim ngoài nam nữ chính thì còn có cố vấn tâm lý do Bành Kiêu thủ vai, xuất hiện ở giai đoạn sau. Tuy đất diễn không nhiều nhưng luôn có những cảnh quay đắt giá. Tuần trước không thấy có thông báo gì về Bành Kiêu, nghe nói sau khi xem xét kịch bản thì hắn đã bay ra nước ngoài chơi du thuyền rồi.

Phần kết trong nguyên tác được xem như kết mở. Sau khi nam chính ý thức được mình có nhân cách thứ hai thì phải lựa chọn như thế nào, chuyện này không được viết rõ trong tác phẩm, nhưng khi chuyển thể thành phim thì đương nhiên phải làm sao cho “đúng đắn, vĩ đại” một tí, có lẽ đây cũng là cơn cớ Trần Ký vào đoàn.

Trong phim, Lâm Tư Huyền đóng một vai phản diện mờ nhạt, nhiệm vụ chủ yếu là nói mấy câu nghe thật đáng ghét, sau đó bị nhân vật chính ngắt lời, tuy rằng đây cũng là một vai diễn “ra trò” từ sau khi cậu thôi học tới nay.

Hai hôm đầu Lâm Tư Huyền không có cảnh quay, sáng nay cậu ngủ một giấc đã đời, dậy đúng lúc Hồ Tiểu Lộ đem cơm hộp tới, hai người ngồi ở ban công lầu hai ngắm “phong cảnh” không hề tồn tại.

– Thật ra em thấy vai của Bành Kiêu hợp với anh hơn, cái kiểu bí ẩn, ờm, mềm mại…

Ở trước mặt Hồ Tiểu Lộ, Lâm Tư Huyền xây dựng hình tượng dịu dàng giả tạo rất thành công, hắn đã bắt đầu bộc bạch tâm sự với Lâm Tư Huyền rồi. Ngặt nỗi hơi dốt Văn, dùng tính từ bị dở. (*)

(*) Hồ Tiểu Lộ muốn dùng miêu tả Lâm Tư Huyền dịu dàng, nhưng không biết chọn từ nên dùng một từ thiên về nữ tính.

Lâm Tư Huyền giống mẹ, đường nét gương mặt thiên về nhẹ nhàng, mềm mại, chỉ tiếc đây không phải là ưu thế khi gặp phải vai diễn kiểu này.

– Vai diễn bây giờ của anh cũng hợp mà. – Lâm Tư Huyền nói – Sao, đóng công tử trăng hoa không hay à?

Lối suy nghĩ của người trẻ tuổi cứ đổi xoành xoạch:

– Mấy người đẹp trai như các anh chắc hồi trước nhiều mối tình lắm hả? Như thế này có tính là diễn con người thật của mình không?

Lâm Tư Huyền cười cười hỏi ngược lại;

– Cậu nghĩ anh có bao nhiêu mối?

Tên công tử trăng hoa chết sớm này trong nguyên tác được miêu tả ngoại hình là “mái tóc dài ngang vai vừa xoăn vừa bóng dầu khiến cho gương mặt không được sắc nét”. Thực tế thì chất tóc của Lâm Tư Huyền khá mềm, khi không tạo hình thì mái tóc gần chạm đến xương quai xanh của cậu sẽ phất phơ trong gió, có mấy sợi đậu trên khóe môi, y như một loài thực vật không có trọng lượng, Hồ Tiểu Lộ nhìn mà ngây người:

– … Đếm không xuể?

Lâm Tư Huyền không trả lời thẳng câu hỏi:

– Thật ra yêu đương chẳng có gì thú vị.

Trước đôi mắt ngây dại của Hồ Tiểu Lộ, Lâm Tư Huyền hỏi:

– Có thuốc lá không? Cho anh một điếu.

Đương nhiên Hồ Tiểu Lộ lúc nào cũng mang theo bên mình, có điều vừa móc ra vừa có gì đó muốn nói.

Cuối cùng không kiềm lòng được, hắn hỏi:

– Anh Lâm, em nghe nói anh với biên kịch Trần biết nhau từ trước rồi hả?

Lâm Tư Huyền vô cùng cảm kích sự nhạy bén của mình lúc đó:

– Chắc là lúc trước từng gặp nhau rồi, nhưng trước đây anh gặp tai nạn bị chấn thương sọ não nên có nhiều chuyện không còn nhớ lắm.

– Thôi vậy. – Hồ Tiểu Lộ tiếc nuối – Em thấy tính cách của anh ấy khá tốt, định nghe ngóng xem sở thích thế nào, xem thử có tạo ấn tượng được không.

– Tính cách tốt?

– Đúng vậy, tuy ít nói nhưng không hề gây phiền hà gì, chuyện gì anh ấy tự làm được thì đều tự làm hết, ít khi đặt yêu cầu cho bọn em, hơi bị tốt đấy.

Hồi cấp ba, Trần Ký không hề được mọi người yêu mến, vì anh chẳng quan tâm đến ai cũng chẳng hòa đồng. Thế mà bây giờ trong tình cảnh này, khuyết điểm trong quá khứ lại trở thành ưu điểm của anh.

Lâm Tư Huyền chợt nghĩ đến chuyện gì đó:

– Hai hôm nay anh ta không đến theo dõi tiến độ quay à?

Hồ Tiểu Lộ đáp:

– Chẳng thấy anh ấy ra khỏi phòng nữa kìa.

Thế thì lại tốt quá.

Lâm Tư Huyền định bớt đụng mặt Trần Ký càng nhiều càng tốt, mà tốt nhất là đừng gặp. Cố gắng tới khi hết phần diễn, sau đó nước sông không phạm nước giếng, như vậy thì tiểu tiết bất ngờ này không còn đáng lo nữa. Xét tình hình trước mắt, mục tiêu này rất dễ hoàn thành.

Đến trưa mới thấy được chút ánh nắng lâu lắm mới chịu ló dạng, tuy nhiệt độ không tăng lên quá nhiều nhưng cũng đủ sưởi ấm tâm trạng con người.

Cuối cùng Lâm Tư Huyền cũng bắt đầu cảnh quay đầu tiên của mình. Vì nguyên nhân thời tiết nên đoàn phim điều chỉnh lại thứ tự cảnh quay, chiều nay sẽ quay cảnh cậu diễn 1-1 với nam chính, công tử trăng hoa đến tìm người thợ điện đang ở nhân cách thứ nhất để gây chuyện. Tạ Lạc Duy thủ vai nam chính là con nhà sao, hiện vẫn chưa tốt nghiệp. Tuy cậu ta kinh nghiệm diễn xuất ít ỏi, vẫn còn hơi trẻ con, nhưng tính cách thẳng thắn, đặc biệt là khi so sánh với “viên ngọc quý” như Bành Kiêu thì sự ngây thơ đáng quý của cậu ta càng thêm nổi bật, người trong đoàn cũng phải ưu ái hơn chút.

Chẳng hạn như bây giờ.

Vì mỗi khi đứng dưới nắng là Tạ Lạc Duy sẽ không kiểm soát được biểu cảm của mình, cứ vô thức né tầm mắt hoặc nhíu mắt lại. Cảnh này đã quay đi quay lại mấy lần rồi, nhưng Ninh Phái chẳng hề nói một câu nặng lời nào, chỉ liên tục hướng dẫn cậu ta phải điều chỉnh như thế nào.

– Em xin lỗi anh. – Tạ Lạc Duy xin lỗi đạo diễn xong thì lại quay sang xin lỗi Lâm Tư Huyền, biểu cảm vô cùng áy náy – Hôm nay em chưa nhập tâm được.

– Không sao. – Lâm Tư Huyền dịu dàng đáp – Phơi nắng thêm tí cũng tốt mà.

Ông cố ơi, chúng ta quay một lần cho xong đi được không?

Cũng không phải là Lâm Tư Huyền thiếu kiên nhẫn, chủ yếu là vì lời thoại của cậu ở đoạn này chỉ toàn là gào thét, cậu đã gào liên tục mấy chục phút rồi, cổ họng sắp rách ra tới nơi.

Cũng may Tạ Lạc Duy không khờ đến nỗi đó, cuối cùng cậu ta cũng tìm được cảm giác ngay trước khi lòng kiên nhẫn của mọi người khô kiệt. Sau khi Ninh Phái xác nhận cảnh này đã thành công thì xung quanh ồ lên tiếng vỗ tay, trong số những người vỗ tay cũng có cả Lâm Tư Huyền. Lâu lắm rồi trên mặt cậu mới nở một nụ cười chân thành tha thiết từ tận phế phổi.

Sau khi rời khỏi trường quay, Lâm Tư Huyền tức tốc buộc tóc lại, tìm được Hồ Tiểu Lộ giữa đám đông, khàn giọng hỏi:

– Có nước không?

Hồ Tiểu Lộ bị người phụ trách đạo cụ gọi đi hỗ trợ, tay đang cầm tấm cản sáng, không có thời gian đi lấy cho cậu nên đành phải dặn:

– Trong phòng nghỉ, trên bàn bên phải…

Lâm Tư Huyền nói tiếng cảm ơn.

Vào đến phòng nghỉ, phát hiện Phù Mãn, cũng chính là anh đầu đinh hôm nọ ở tiệc bấm máy cũng đang ở đây, đang chơi game với người bên cạnh.

Lâm Tư Huyền không làm phiền họ, trên bàn không thấy nước suối, chỉ có một cốc cà phê đá. Lâm Tư Huyền khát đến nỗi não sắp ngừng hoạt động rồi nên không quan tâm gì nữa, mở nắp ra nốc mấy hớp.

– Tư Huyền? – Phù Mãn lớn tuổi hơn cậu, gọi cậu lại ngồi – Chơi không? Thêm được một người nữa đấy.

Lâm Tư Huyền xua tay:

– Em nghỉ một lát, các anh chơi đi.

Ngồi được chừng mười mấy phút, cốc cà phê đã cạn sạch, cuối cùng Lâm Tư Huyền cũng thấy mình được hồi sinh. Đúng lúc này, điện thoại của Phù Mãn kêu lên tiếng “uỳnh”, nhìn vẻ mặt ảo não của cậu ta thì chắc là thua trận rồi.

Phù Mãn không tức giận, quay sang nhìn Lâm Tư Huyền đang phanh cổ áo vì nóng, bên thái dương nhễ nhại mồ hôi, bèn đùa:

– Cảnh này hơi bị giới hạn độ tuổi nha, cậu có từng nghĩ đến chuyện chuyển sang mảng phim khác không?

Cổ họng Lâm Tư Huyền lấy lại sức sống rồi thì nói năng cũng nhẹ nhàng hơn:

– Được nha, anh Mãn có mối nhớ giới thiệu em đấy.

Đùa thêm mấy câu cợt nhả nữa, Phù Mãn vòng sang chủ đề quen thuộc:

– Vậy rốt cuộc lúc trước cậu với biên kịch Trần có biết nhau không? Cậu quên thật rồi à?

Lâm Tư Huyền đã quá thạo đối đáp câu hỏi này rồi:

– Không nhớ thật mà.

Đúng lúc cổ áo đang mở phanh, Lâm Tư Huyền kéo sâu thêm, chỉ chỗ vết sẹo do bị miếng gỗ cứa vào ở xương quai xanh:

– Anh xem đi, bằng chứng tai nạn lúc đó vẫn còn đây này.

Phù Mãn cũng ghé mắt vào nhìn:

– Ngã nặng phết nhỉ.

– Chứ còn gì. – Lâm Tư Huyền nói nghe rất thảm, nhưng giọng điệu thì nhẹ như không – Nằm viện mấy tháng trời.

– Thế cậu không đi hỏi thử à? – Phù Mãn lại đùa – Lỡ lúc trước anh ta mang ơn cậu thì sao, mặt dày lên đi kiếm mối đi chứ.

Đoán cỡ này là sai bét rồi.

Lâm Tư Huyền nói:

– Thôi, phận kiếm sống qua ngày như em giúp gì được người ta đâu mà mang ơn.

– Chưa chắc. – Tí Mỡ chơi game với Phù Mãn chen ngang – Lúc trước em quen anh Mãn là vì có người tháo van xe của ảnh, em tiện đường cho anh ấy quá giang, có khi là duyên phận đấy.

Lâm Tư Huyền uống nốt hớp cà phê cuối, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại đổ hồi, cậu tiện thể hỏi:

– Điện thoại ai reo vậy?

– Của cậu à? Anh để chế độ rung mà.

– Đâu ra, em để chế độ không làm phiền mà.

– Em nợ tiền nên bị cắt mạng rồi.

Ba người nghi hoặc nhìn nhau, không lâu sau, chuông điện thoại ngừng lại, thay vào đó là một giọng nam:

– A lô?

Đây là giọng của Trần Ký mà.

Ba cặp mắt không hẹn mà cùng nhìn sang bức tường sắt sau lưng. Mảnh đất cằn cỗi ở phim trường không đủ đậu vài chiếc xe nhà di động nên dựng tạm một cái phòng nghỉ, tương tự như nhà tạm ở khu công trường. Phòng bên cạnh là của đạo diễn, không ngờ cách âm kém thế này, mà càng không ngờ căn phòng không có lấy một chút tiếng động lại đang có người.

– Tôi đang ở phim trường, trong phòng nghỉ của đạo diễn.

– Cô qua đây đi.

Trần Ký nói hai câu rồi cúp.

Phù Mãn lấy lại bình tĩnh sau cơn sốc, nhanh trí ghé mắt nhìn qua khe hở giữa hai tấm sắt, sau đó quay đầu lại hạ thấp giọng bảo:

– Không sao rồi, trước mắt biên kịch Trần có laptop, đeo tai nghe, chắc là tai nghe chống ồn đấy, không nghe thấy đâu.

Lúc này Tí Mỡ mới yên tâm:

– Vờ lờ thật, cuộc đời đâu đâu cũng là cạm bẫy.

Tuy chỉ là một phen hú vía nhưng ba người không còn tâm trạng ở đây lâu nữa. Bên ngoài trời lạnh nên ai nấy đều cài kín áo khoác, Tí Mỡ lấy ra hai điếu thuốc, định hút xong mới đi, hút bên ngoài cóng tay.

Nhưng còn chưa kịp làm gì thì cửa đã mở ra, một cô gái trẻ đi vào, Lâm Tư Huyền nhớ đây là trợ lý của Trần Ký.

Trợ lý đi vào thì ngây ra giây lát rồi mới hỏi họ:

– Các anh có thấy cà phê của biên kịch Trần đâu không? Em gọi người ta giao tới rồi để trên bàn ấy.

Cà phê không còn nhưng tàn tích của cà phê thì đang ở trong tay Lâm Tư Huyền. Bây giờ cậu cầm cũng không được, đặt xuống cũng không xong, mãi đến giờ mới ngộ ra, ở nơi như thế này thì làm sao có thể cho diễn viên uống Starbucks miễn phí cơ chứ?

Cô trợ lý cũng nhìn thấy tàn tích trên tay cậu, ngay lập tức đơ mặt ra.

Phù Mãn hiểu tình hình, lên tiếng giải vây:

– Tư Huyền thật sự không biết cà phê này của biên kịch Trần, xin lỗi nhé. Anh thấy biên kịch Trần cũng không phải người câu nệ tiểu tiết, chắc là không có chuyện gì lớn…

Vừa dứt lời thì Trần Ký không-câu-nệ-tiểu-tiết đã đi vào. Lâm Tư Huyền thấy Trần Ký nhìn sang mình, rõ ràng ánh mắt không hiện lên bất kỳ cảm xúc nào nhưng cậu vẫn cảm thấy mình đang bị quét laser, vì thế vô thức thụt lùi chân.

– Xin lỗi biên kịch Trần, tại em để đồ lung tung. – Cô trợ lý chủ động xin lỗi.

– Không sao. – Trần Ký đáp như vậy nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm vào Lâm Tư Huyền, hỏi – Cậu uống à?

– Phải, là tôi uống. – Lâm Tư Huyền cố gắng thừa nhận một cách tự nhiên – Lúc đó tôi khát quá nên không để ý, xin lỗi anh.

Trợ lý cố gắng cứu vãn tình hình:

– Hay để em gọi cốc khác cho anh? Em có thể đặt hỏa tốc.

– Không cần rắc rối vậy đâu. – Trần Ký từ chối lời đề nghị của cô và nhanh chóng đưa ra cách giải quyết – Cậu đi mua cho tôi cốc khác là được.

Sau khi Trần Ký và trợ lý đi ra khỏi phòng, ba người vốn định rời đi bây giờ lại đứng đực một chỗ.

Câu “không câu nệ tiểu tiết” vừa rồi vang vọng như sấm rền bên tai hóa thành một làn gió hữu hình, xáng một cái thật mạnh vào mặt Phù Mãn.

Phù Mãn ngượng ngùng nói:

– Anh nhớ hai hôm trước anh ấy có thế này đâu nhỉ, Hồ Tiểu Lộ sơ sẩy làm rơi laptop của anh ấy mà ảnh cũng chẳng nói năng gì.

Tí Mỡ chợt hỏi:

– Anh Lâm, anh tháo van xe của biên kịch Trần hả?

Giá mà chỉ tháo van xe thôi thì cũng đỡ.

– Đề cao tôi quá rồi, tôi làm gì có kỹ năng đó. – Lâm Tư Huyền miệng thì cười nhưng lệ đổ trong tim – Chắc là biên kịch Trần rất thích cà phê đá.

Quả nhiên Trần Ký không định cho cậu yên thân, tuy nằm ngoài dự kiến nhưng vẫn hợp tình hợp lý.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK