Cả đám nháo nhào lao xuống tìm người.
Lúc này âm khí đã tan biến, trong phòng cũng thiếu đi cảm giác âm phong đập vào mặt như trước đó, Nhậm Chí người nãy giờ mọi người tìm không ra cũng ở đây.
Lý Nhàn Vân mặc kệ anh ta, tiếp tục xem U Phù quỷ lục.
“Quỷ chết đói Kim Quý.”
“Tàn niệm: Tìm xác, tài liệu.”
“Chờ siêu độ.”
“Công đức: +2”
“Công đức hiện có: 3”
Kim Quý là ai?”
Tàn niệm kiếm thi, tài liệu là có ý gì đây?
Còn “chờ siêu độ” là có ý gì nữa?
Rồi “công đức” là cái gì đây? Chẳng qua hình như cái này có thể lý giải được, thân là tác giả văn học mạng, điều anh hiểu nhất chính là cái này.
Còn cái này là phép tính gì đây? Tiền lương là hai đồng, vì sao tiền hiện có lại là ba đồng?
Số dư chưa kết toán sau khi sang tên?
Đúng lúc này, dưới mặt sách lại hiện lên một loạt chữ.
“Đói bụng! Đói bụng!”
“Cho ăn đi!”
“Cho ăn đi!”
Đói con mẹ mày chứ đói!
So với trước đó thì đây là ba câu “đói bụng” biến thành hai câu “đói bụng”, ý mày là mới lót dạ được chút thôi ư?
Con bà nó cút đi.
Lý Nhàn Vân đang tính không để ý tới nhưng nghĩ lại, không đúng.
Tàn niệm: “Tìm xác.”
Nghĩa là gã này lúc nào cũng đang tìm kiếm thi thể của mình sao?
Móa!
Trong phòng này có người chết! Lúc này Lý Nhàn Vân mới hiểu ra.
Đúng lúc này, trên U Phù Quỷ Lục kia, cảnh tượng người tên Kim Quý đó chợt động đậy, một ngón tay đưa về một hướng.
Thấy tình hình như vậy, Lý Nhàn Vân đi về phía hướng ngón tay chỉ.
Nơi Kim Quý chỉ chính là cầu thang, đằng sau cầu thang có để một đống đồ vật lộn xộn.
Lý Nhàn Vân dịch chuyển một cái rương, nhìn thấy sau đám vật dụng lung tung dưới bậc thang kia còn có thêm một cánh cửa.
Tim anh giật nảy lên, anh dời cái rương đi, nói: “Nơi này có cánh cửa.”
Nói rồi anh mở cửa ra.
Cánh của hướng xuống một tầng hầm, mọi người ồn ào chạy tới, nhìn thấy cuối cầu thang là một màu đen thui.
Dung Đại Thăng mơ hồ: “Không thể nào, Dương Ân Tuấn không thể nào chạy đến đây được.”
Nhưng lúc này, bên dưới truyền đến một tiếng la “A”.
“Là Dương Ân Tuấn.” Giang Mi Nhi hô lên một tiếng, con nhóc cũng không sợ tối, dẫn đầu tiến vào trong tầng hầm.
Nhân viên ánh sáng giơ đèn lên, đám người cùng nhau tiến vào tầng hầm.
Chỉ thấy Dương Ân Tuấn ngồi ở nơi đó hét to, còn ôm thêm một người nữa, mặt mũi anh ta tràn đầy vẻ sợ hãi, người bị ôm chính là Nhậm Chí.
Hai người ôm nhau ngồi một góc run lẩy bẩy.
Cũng không trách được bọn họ lại hoảng sợ như vậy, bởi vì bên cạnh bọn họ hiện tại còn có một thi thể nằm ngang.
Là Kim Quý.
...
Trong căn phòng nhỏ trên núi, đèn đuốc sáng trưng.
Phía cảnh sát đã bắt đầu căng dây phong tỏa.
Một chiếc xe cảnh sát gào rú lao tới, nó lướt nhanh trên con đường núi rồi ổn định ngừng lại giữa hai chiếc xe cảnh sát.
Cách đó không xa là Quế Đại Dũng đang chửi đổng lên: “Tôn Thi, cô không thể lái xe cho đàng hoàng à?”
Một đôi chân thon dài bước ra từ trong xe cảnh sát, nữ cảnh sát tóc buộc đuôi ngựa, đầu đội mũ cảnh sát khí thế hiên ngang bước xuống từ trên xe, vóc người rất đẹp, cảm giác có hơi giống như bá vương hoa minh tinh Hongkong thời trước, dáng người rất nóng bổng, biểu hiện thì lại quá lỗ mãng.
Sau khi xuống xe, cô ấy xoắn tay áo lên, dáng vẻ như đi tìm người đánh nhau, đi đến bên cạnh Quế Đại Dũng nói: “Không có chuyện gì làm thì nên luyện lại kỹ thuật lái xe đi, lúc bắt tội phạm còn dùng được đó.”
Quế Đại Dũng chửi rủa: “Thiên hạ thái bình, tội phạm con mịa, à, tội phạm cái con khỉ!”
Quế Đại Dũng muốn nói tội phạm con mịa cô, nhưng nghĩ đến mẹ của Tôn Thi là cấp trên của mình, câu này anh ta nói không nên lời được, đành cố gắng nuốt trở về.
Tôn Thi cũng không để ý, đoạt lấy điếu thuốc trong tay Quế Đại Dũng rồi kề lên miệng mình: “Được rồi lão già, để ý chuyện này làm gì? Hiếm khi mới thấy người chết, đúng là tuyệt vời quá đi.”
Mấy năm nay làm cảnh sát cũng chẳng sung sướng gì, thời buổi an bình thế này không có án nào lớn, muốn lập công cũng không có cơ hội.
Quế Đại Dũng cướp lại điếu thuốc, nhét vào miệng mình: “Con gái mà hút thuốc cái gì chứ, xem phim ít thôi, làm vậy người ta không gọi là ngầu đâu, mà gọi là trẩu tre.”
Tôn Thi cũng không phải là người nghiện thuốc thật, nhún nhún vai: “Nói tình hình tôi nghe đi.”
“Đi theo ta.” Quế Đại Dũng dẫn Tôn Thi đi theo bên cạnh.
Thi thể đã bị dời ra ngoài, vừa được cho vào trong túi.
Một pháp y trẻ tuổi nói: “Thời gian người chết tử vong, phán đoán sơ bộ là trong bốn mươi tám giờ trước, nguyên nhân tử vong: Chết đói.”
“Đói?” Tôn Thi kinh ngạc.
Pháp y nói: “Đúng vậy, đói. Anh ta chết vì đói đó, căn cứ vào kết quả kiểm tra mà phán đoán, chắc là tầm ba ngày rồi chưa được cơm nước gì.”