Nhìn qua phần bình luận, độc giả còn không biết bọn họ sắp gặp phải “vận đen” gì, tinh thần vẫn đang hăng hái thảo luận chương mới ra mắt của hôm nay, dồn dập hô lên “Đã quá, tuyệt vời!” “Cuối cùng Lương Tử cũng cao trào rồi.”
Lý Nhàn Vân thương tiếc thầm lặng cho số phận mà họ sắp gặp phải, tiện tay gọi hồn ma của quỷ ký ốc ra ngoài.
Ông cụ vừa xuất hiện, liền bay khắp phòng một vòng, biến mất không một tiếng động.
Lý Nhàn Vân bị tình huống này làm cho khó hiểu: “Người đi đâu rồi? À, tôi sai rồi, quỷ đi đâu rồi? Đi đâu rồi vậy?”
Không có phản hồi gì, nhưng chiếc gối trên giường Lý Nhàn Vân đột nhiên bay lên, đập vào phía Lý Nhàn Vân đập một cái.
Móa, khốn khiếp!
Ông đã bám vào phòng tôi rồi sao?
Lý Nhàn Vân đột nhiên giật mình.
Con quỷ gửi phòng này không giống quỷ chết đói và quỷ cực lạc kia, dù đã bị thu vào trong quỷ lục nhưng nó vẫn có thể sống ở bất kỳ kiến trúc nào.
Khoan đã !
Tôi ở nhà lầu!
Tất cả các căn nhà đều thuộc về một tòa nhà.
Lý Nhàn Vân ý thức được điều này và hét lên: “Hiện tại ông có thể khống chế toàn bộ tòa nhà hay chỉ mỗi căn nhà của tôi?”
Trên gối hiện ra hai con mắt lơ lửng, nó xoay tròn một hồi, nhưng không nói lời nào, hiển nhiên không biết trả lời như thế nào.
Móa!
Con hàng này không nói được, không trả lời được các câu hỏi trắc nghiệm, chỉ có thể trả lời câu hỏi có hay không.
“Ông có thể khống chế cả tòa nhà sao” Anh ta hỏi.
Cái gối gật đầu.
Chà, lần này không chạy trốn.
Nhưng ngay sau đó, ông cụ lại xuất hiện với một tiếng nổ.
Ông cụ bối rối nhìn xung quanh, giống như đang muốn hỏi điều gì đó?
Lý Nhàn Vân nhìn thấy sự bối rối của ông cụ: “Sao vây? Không dễ để khống chế sao?”"
Ông cụ gật đầu.
“Vì toà nhà quá lớn hay sao?” Dựa vào kinh nghiệm của tác giả viết tiểu thuyết và định luật bảo toàn khối lượng, căn nhà càng lớn càng khó để khống chế.
Ông cụ lắc đầu.
“Không phải sao?”
Ông cụ tiếp tục lắc đầu.
Lý Nhàn Vân hiểu ra: “Không biết?”
Ông cụ gật đầu.
Phải.
Đây cũng là một sự mơ hồ.
Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, Lý Nhàn Vân hiểu được phần nào, thật ra ma quỷ cũng giống như mình, chưa từng đi qua quỷ phủ, không hiểu quy củ, cho nên cũng không biết gì hết, họ làm mọi thứ thật ra cũng chỉ dựa vào bản năng.
Hơn nữa họ sinh ra vì chấp niệm, cho dù có mất trí nhớ, năng lực hay tính cách cũng sẽ có những thay đổi tương ứng nhất định.
Nhưng ông cụ này khi còn sống tính khí nóng nảy, dám lao đầu vào máy ủi , có lẽ tính khí này không phải do thay đổi thất thường, mà là di truyền.
Ngay cả khi Lý Nhàn Vân hỏi ông cụ sao lại khiến người khác mất trí nhớ, ông cũng không biết, thậm chí còn nói không làm được, giống như không có gì liên quan gì đến ông.
Chết tiệt, không liên quan gì đến ông, chẳng lẽ liên quan đến tôi sao?
Suy nghĩ một hồi mới thấy có khi lại vậy, nên không khỏi cảm thấy tội lỗi.
Dù sao chuyện này tổng kết lại như sau: Một đám quỷ hồ đồ lại thêm một người bắt quỷ mơ hồ gặp nhau.
Nhận ra điều này, Lý Nhàn Vân chỉ vào ông cụ: “Không có sự cho phép của tôi, ông không được làm loạn nhà người khác.”
Ông cụ quay về phía Lý Nhàn Vân giơ ngón út lên.
Nghĩa là một tên nhóc như ngươi lại lên mặt dạy đời ta sao?
Lý Nhàn Vân nở một nụ cười nhạt nhẽo: “Ít nhất tôi có thể khiến ông quay về trong quyển sách.”
Không ngờ mặt mày ông cụ lập tức ủ rũ, xem ra thật sự không muốn trở vào trong sách.
“Ông không muốn cô đơn một mình sao?” Lý Nhàn Vân cười nói: “Được, giờ đã biết ông sợ điều gì, tôi cũng biết phải làm gì để đối phó ông rồi.”
Ngay tại lúc này, chuông điện thoại reo lên.
Là Nhậm Chí gọi tới.
Điện thoại kết nối, tiếng khóc rống của Nhậm Chí bên kia đã vang lên: "Người anh em, lần này cậu thật sự phải giúp tôi đó! ”
"Muốn mượn bao nhiêu?" Lý Nhàn Vân vừa nghe anh ta khóc lóc liền biết anh ta muốn gì.
"Không phải mượn, bên nhà đầu tư vừa tìm tới."
"Hả? Chuyện gì thế?” Lý Nhàn Vân kinh ngạc.
Nhậm Chí bắt đầu kể khổ.
Thì ra chuyện vụ án, nhà đầu tư cũng biết.
Cảnh sát muốn phá án, đương nhiên là phải điều tra mọi phương diện, cho nên bên nhà đầu tư cũng nhận được điện thoại.
Vừa nghe tin đoàn làm phim gặp án mạng, dẫn đến tiến độ quay phim bị đình trệ, nhà đầu tư lập tức sốt ruột.
Trực tiếp phái người tới ra lệnh cho Nhậm Chí xử lý tốt việc này, yêu cầu dù thế nào đoàn làm phim không thể dừng lại.
Nghe được tới đây, Lý Nhàn Vân nói: "Vụ án đã giải quyết xong, đoàn làm phim của anh cũng không có chuyện gì, vẫn quay tiếp như cũ mà. Cùng lắm thì không thể dùng phòng kia, thuê một địa điểm mới tiếp tục quay không được sao? ”