Tưởng Lan Văn hơi xấu hổ đứng trước mặt Lý Nhàn Vân. Cô ấy mặc một chiếc áo hai dây màu đen, đầu đội chiếc mũ da thời thượng rất bắt mắt, nửa người dưới mặc quần da, rất sành điệu, trên cổ còn đeo một chuỗi dây chuyền ngọc trai, có thể nhìn ra là đã được trang điểm tỉ mỉ. Vành nón che khuất trán của cô ấy, ánh mắt của cô ấy lại hơi láo liên, có phần không dám đối diện với Lý Nhàn Vân. Lý Nhàn Vân hỏi: “Tới đây ăn cơm sao?” Anh cố...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.