“Nhưng vấn đề là Dung Đại Thăng bọn họ làm mình làm mẩy nói không làm nữa!” Nhậm Chí bất đắc dĩ nói.
Đoàn làm phim thực ra là một nơi rất mê tín dị đoan, rất nhiều người tin vào quỷ thần, có đủ loại kiêng kỵ.
Một trong những điều điển hình nhất, chính là phàm là diễn người chết, mặc kệ thù lao phim là bao nhiêu, sau khi diễn xong đều phải cho tiền lì xì, cái này gọi là xông khí xui —— đương nhiên cũng có thể hiểu là cách vòi tiền.
Dù sao chỉ cần có thể lấy bao lì xì, đừng nói tin quỷ thần, tin giun biển cũng không thành vấn đề.
Diễn người chết cũng phải có lì xì xông khí xui, vậy nếu thật sự gặp phải người chết thì kết quả là gì?
Cho nên căn nhà cũ xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều cảm thấy đoàn làm phim này không may mắn, không ít người liền rút lui không làm nữa.
Biết chuyện này, Lý Nhàn Vân nghiêm mặt nói: "Ký hợp đồng hết rồi, có thể nói rút lui là rút lui sao? Cho dù muốn rút lui, cũng phải trả lại tiền lúc trước đã lấy chứ? ”
Nhậm Chí bất đắc dĩ nói: "Tổng cộng cũng chỉ có chút tiền kia, chia cho mỗi người cũng chỉ có mấy chục ngàn, tôi cũng không thể đi kiện từng người được? Hơn nữa nếu kiện thắng cũng cũng chỉ lấy lại được một phần tiền nhân công. Còn phí thuê mặt bằng trước đó thì sao? Còn phí thuê thiết bị thì sao? Phí đi lại, chỗ ở, ba bữa ăn một ngày, còn chi phí đạo cụ trang điểm nữa? Tôi phải tìm ai để lấy lại? Người đi rồi, phim cũng phải hoàn thành. Nhưng đổi diễn viên rồi thì cũng phải khai máy một lần nữa, cảnh quay ban đầu cũng không dùng được, tất cả đều phải làm lại, tiền tiêu trước đó toàn bộ bay theo mây gió hết.”
"Phía đầu tư nói như thế nào?" Lý Nhàn Vân hỏi.
"Bên đó họ quan tâm chắc, họ nói là giao hết cho tôi rồi, xảy ra vấn đề gì thì tôi phải chịu trách nhiệm, tôi chịu phụ trách đó!" Nhậm Chí sắp khóc luôn rồi.
Đang quay phim dang dở sợ nhất là gặp chuyện như vậy, hơn nữa bởi vì là đoàn làm phim nhỏ, cả đoàn đều là tầng dưới chót, không có danh tiếng, cũng không sợ bị ảnh hưởng danh tiếng gì. Nhậm Chí anh có bản lĩnh thì kiện chúng tôi đi, lỡ có thua kiện cũng chỉ là trả lại tiền đã nhận mà thôi.
Họ sợ cái gì chứ?
Những chuyện này trong ngành rất dễ gặp. Mỗi năm có một số lượng đáng kể các bộ phim truyền hình, cuối cùng không thể thành phim; Mà cho dù là thành phim, cũng sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không được công chiếu. Mà cho dù có công chiếu, cũng vẫn sẽ có rất nhiều nhà sản xuất thua lỗ.
Có thể nói điện ảnh truyền hình chính là một ngành công nghiệp có độ rủi ro cao, lợi nhuận cao, thành công thì tất nhiên là kiếm được nhiều tiền, thất bại thì không thu hồi được vốn, cho nên bây giờ hình thức đầu tư phim phổ biến nhất là phân tán rủi ro, sử dụng lợi nhuận cao để cân bằng rủi ro cao.
Nhậm Chí nhiều năm lăn lộn cuối cùng cũng có ngày bị đánh trúng —— anh ta vì muốn lôi kéo nhà đầu tư, ký thỏa thuận toàn trách nhiệm, bảo đảm nhất định phải thành phim!
Dù sao có thỏa thuận toàn trách nhiệm mới có lý do hợp lý để phía đầu tư không nhúng tay vào công việc của đoàn làm phim, mình mới dễ kiếm tiền chứ.
Chỉ là anh ta không ngờ được, mình còn không thể nào quay cho xong bộ phim này.
Thỏa thuận hoàn toàn chịu trách nhiệm đã phát huy tác dụng, trực tiếp giết chết chính mình!
Lúc này Lý Nhàn Vân suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh lấy số tiền đút túi riêng ra, quay lại bản khác là được.”
"Nhưng tôi thật sự không có nhiều như vậy, hơn nữa…. Họ còn đòi tiếp quản tài chính.” Nhậm Chí nhăn mặt trả lời.
Nhà đầu tư cũng không phải kẻ ngốc, tuy rằng có một số chuyện ngay từ đầu không rõ, nhưng sau khi xong việc sẽ từ từ ngộ ra, đặc biệt là lần này xảy ra chuyện, bên nhà đầu tư tới tiếp xúc, có thể đã phát hiện quy mô đoàn làm phim không như những gì mình biết, trong lòng nảy sinh nghi ngờ.
Cho nên đã nhất quyết yêu cầu sau này sẽ phái người theo dõi tài chính.
Bằng cách này, chi tiêu thực sự của đoàn làm phim sẽ rất khó để che giấu.
Đây là nhược điểm của Nhậm Chí khi lấy tiền trực tiếp từ tay nhà đầu tư - rất dễ bị nhà đầu tư để ý.
Ngược lại, một số công ty có hiểu biết sẽ nhận đầu tư thông qua các quỹ điện ảnh và truyền hình chuyên biệt, lợi ích lớn nhất của việc này là: Tôi lấy tiền từ quỹ, không có liên quan gì với nhà đầu tư, nhà đầu tư của bạn không có quyền chỉ trỏ vào tôi. Nhưng khi nhà đầu tư đi tìm quỹ, bên phía quỹ chỉ nhún vai: tôi đâu có phụ trách quay bộ phim này, tìm tôi để làm rắm gì.
Đá một cú bóng, thu được tiền hoa hồng.