Sở trường của người sáng tạo nội duy chính là tư duy bay bổng, nếu gặp gái xinh, mười phút sau là có thể đặt sẵn tên cho con của hai người.
Nếu đã bắt được quỷ rồi thì sau này nhất định phải bắt nhiều hơn, có một người cảnh sát bên cạnh cũng sẽ tốt hơn.
Cho nên tổng kết lại những lý do trên, Lý Nhàn Vân mới để cho Tôn Thi biết chuyện này.
Đổi lại nếu là một gã cao to đen hôi đi đến, có lẽ Lý Nhàn Vân sẽ cho rằng tốt hơn không nên để đối phương biết chuyện. Dù sao nếu gã đó không biết thì mới dễ dùng làm mồi nhử, dùng làm bia đỡ đạn.
Những lời này không thể nói rõ với Tôn Thi, cho nên Lý Nhàn Vân chỉ nói Hoa Quốc trăm năm không gặp quỷ, chuyện này không nên truyền ra ngoài, ý là nếu có ai nói ra ngoài thì tôi cũng không thừa nhận.
Tôn Thi tỏ ý cô cũng từng đọc rất nhiều tiểu thuyết trên mạng, nên cô hiểu điều này.
Vì vậy, sau một hồi thảo luận, hai người thống nhất sẽ đổ hết cho cha con Cố Thành Kiệt - cứ để bọn họ tự đi giải thích, dù sao bọn họ cũng không thể nói rõ những chuyện mà họ đã gặp.
Nửa tiếng sau, Quế Đại Dũng đưa cảnh sát đến, anh ta cũng vui mừng khôn xiết khi biết Tôn Thi đã phá được vụ án của Kim Quý.
Mọi chuyện giao lại cho Tôn Thi xử lý, Lý Nhàn Vân thản nhiên về nhà ngủ.
Có lẽ vì mới giải quyết xong một vụ án cũ, nên lần này Lý Nhàn Vân ngủ rất say.
Buổi chiều Tôn Thi gọi điện thoại tới.
Trong điện thoại, Tôn Thi nói: “Hai cha con kia đã nhận tội. Mấy ngày qua Cố Hiểu Huy bị nhốt mãi trong đó, không hề đi ra ngoài.”
“Hắn không đói vì chết sao?”
“Vì bà cụ không muốn cậu ta chết, muốn lật ngược vụ án cho con trai mà. Tôi đã điều tra ra, trước đó bà cụ luôn đặt đồ ăn ngoài gửi đến nhà cũ. Hai vợ chồng già này, một người phụ trách hành động, một người phụ trách lên kế hoạch. Một người một quỷ hợp tác nhuần nhuyễn ngày đêm với nhau. Thật ra Kim Quý là chuyện nằm ngoài ý muốn của bọn họ, Trương Nghiên nói rất đúng, ông cụ chỉ là muốn trói hắn lại, không muốn hắn chết, mà chỉ muốn dạy cho hắn bài học, không ngờ tên này lại hồ đồ, cũng có thể là tinh thần bị kích động một cách nghiêm trọng, dù sao thì cũng bởi vì hắn sợ thức ăn có độc, sống chết không dám ăn, tự khiến bản thân chết vì đói.”
Lý Nhàn Vân bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đúng thật là như vậy...nhưng vấn đề là làm thế nào để giải thích với bên cảnh sát?”
“Người phụ trách vốn cho rằng Chu Ái Anh có thể là trợ thủ của bà cụ, nhưng Chu Ái Anh lại có đủ bằng chứng để chứng minh cô ấy không liên quan, cho nên hiện tại phán định, sau khi Cố Hiểu Huy hại chết Trương Nghiên, vì sợ hãi nên anh ta đã trốn trong căn nhà cũ. Hắn bị giam cầm trong thời gian dài, nên tinh thần có chút hoảng loạn, sau khi bị cảnh sát tra hỏi, bản thân cũng cảm thấy như vậy. Cho nên vụ án này cứ mơ hồ như vậy mà kết thúc.”
“Vụ án này đến bao giờ sẽ xử lý?”
“Cố Hiểu Huy nhiều khả năng là giết người không chủ đích, còn về Cố Thành Kiệt, hắn thừa nhận vụ án tham nhũng của nhà máy thực phẩm, hàng loạt tội danh tham ô, hối lộ, mua chuộc nhân chứng và âm mưu giết người, chết thì không chết được, nhưng phải ngồi tù cả đời.”
“Âm mưu giết người?”
“Ừm, bà cụ không phải do hắn giết mà tự bà cụ uống thuốc.”
Với câu trả lời này, Lý Nhàn vân cũng không lấy làm kinh ngạc.
Có lẽ bà cụ cảm thấy chết trong căn nhà cũ, có thể ở bên chồng mãi mãi.
Nhưng bà không biết rằng không phải sau khi chết ai cũng sẽ trở thành quỷ.
Bà cụ ra đi thanh thản, không có oán hận, cho nên cũng không biến thành quỷ.
Bà cụ cứ như vậy ra đi, tan biến trong trời đất.
Trong điện thoại, Tôn Thi lại nói: “Nói gì đi nữa, lần này thật sự cảm ơn anh.”
Vừa nói xong cô liền cúp điện thoại.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Lý Nhàn Vân cảm thấy có chút mất mác gì đó.
Những ngày qua đầy thăng trầm, nay cuộc sống bỗng nhiên trở nên sôi động.
Nhưng cuộc sống quá tuyệt vời, thì sáng tác cũng bị ảnh hưởng.
Cuộc đời của nhà văn không thể quá náo nhiệt, nếu quá náo nhiệt sẽ không thể tập trung vào thế giới nội tâm của mình.
Từ trên giường ngồi dậy, Lý Nhàn Vân cố gắng muốn viết gì đó, nhưng cuối cùng cũng không viết được, nhìn tập bản thảo càng ngày càng mỏng, anh cũng chỉ có thể thở dài.
“Nếu hôm nay cứ trôi qua như vậy, không tới nửa tháng, nhất định phải tự cung mất.” Lý Nhàn Vân thở dài.
May mắn thay, đây là cuốn tiểu thuyết cuối cùng trong trí nhớ, kết thúc quyển sách này, coi như đã hao tổn xong sáu năm trí nhớ của chính mình.