Hai người cứ nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ như vậy. “Ờm... thật ngại quá! Tôi nhận lầm người rồi.” Lý Nhàn Vân kìm nén hồi lâu mới rặn ra được một câu như vậy. Chết tiệt, chẳng phải lời này nên để cho đối phương nói hay sao? Anh nhìn Khương Chính, cẩn thẩn hỏi: “Có phải ông tìm nhầm nơi rồi không?” Khương Chính mở miệng: “Cậu... có phải cậu quen... Khương Manh Manh không?” Lý Nhàn Vân mỉm cười: “Khương Manh Manh là ai? Ngại quá, tôi không biết người đó.” “Ồ, vậy tôi xin lỗi,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.