Bên quỹ và nhà sản xuất vốn cùng một giuộc, câu kết tham ô tiền, hệ số an toàn lớn, tương ứng với phải chia tiền cho nhiều người, cho nên càng bớt xén dữ hơn.
Vì vậy, thực sự muốn đầu tư vào phim ảnh, không thông qua quỹ đầu tư sẽ an toàn hơn, bởi vì bạn có thể theo dõi tài chính của riêng mình - theo dõi tài chính không thể đảm bảo rằng bộ phim của anh nhất định sẽ kiếm được tiền, nhưng ít nhất có thể đảm bảo rằng tiền được chi tiêu đúng tại chỗ, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải có hiểu biết một chút.
Nếu không hiểu, cho dù có bám đuôi theo dõi tài chính cũng sẽ bị gạt thôi!
Hiện tại Nhậm Chí đang ở trong tình cảnh khó xử này, nhà đầu tư đã biết mình bị anh ta gạt, lúc trước không phái người theo dõi tài chính, giờ đây muốn bù đắp, vậy số tiền anh ta kiếm lúc trước đều phải ói sạch ra, nói không chừng còn phải bồi thường một khoản.
"Liên quan quái gì đến tôi." Lý Nhàn Vân cười khẩy.
"Tôi có một cách, có điều cần cậu hỗ trợ." Nhậm Chí nói.
Lý Nhàn Vân cười cười: "Tôi đoán đối với tôi không phải là cách tốt gì. ”
Nhậm Chí nói: "Cậu nhận bộ phim này đi, tôi dám chắc sẽ thuyết phục những nhà đầu tư kia, để cho bọn họ nhường lại cổ phần. ”
Mẹ kiếp!
Lý Nhàn Vân cũng hoảng luôn rồi.
Trông tôi có giống một thằng ngốc không? Anh đang muốn hút khô máu tôi đúng không?
Nhậm Chí nói: "Không cần cậu bỏ ra nhiều. Chỉ cần ba trăm ngàn đồng, sẽ cho cậu 30% cổ phần. ”
Lý Nhàn Vân tức giận mắng: "Cút! ”
Nhậm Chí kêu lên: "40, 40%! Tôi sẽ đưa cho cậu 10% cổ phần của tôi! ”
Nhậm Chí này, tuy chuyên môn quay phim dở tệ, nhưng anh ta là người rất tự tin, luôn cảm thấy bộ phim của mình sẽ có lúc bán chạy, cho nên mỗi lần bàn chuyện hợp tác với người ta, đều sẽ dùng chi phí sản xuất của mình cộng thêm một ít tài nguyên khác để chiếm một ít cổ phần —— dù sao anh ta cũng không phải dựa vào lao động để kiếm cơm.
Lần này cũng vậy.
Đối với Lý Nhàn Vân, anh hoàn toàn không có hứng thú với 40%, đang muốn một mực từ chối, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Nhìn quỷ ký ốc trước mắt, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ.
Lần này anh viết quyển sách này, bản chất là một vụ án giết người trong căn phòng bí mật.
Căn phòng bí mật là chìa khóa.
Nhưng nơi tồi tàn mà Nhậm Chí tìm được, vốn không thể phát huy công hiệu của phòng bí mật, sẽ trở thành một vụ án giết người đơn giản.
Nhưng bây giờ đã có quỷ ký ốc.
Mẹ kiếp!
Lý Nhàn Vân bị sự lớn mật của mình dọa một trận.
Nhưng một khi ý nghĩ đã xuất hiện trong đầu thì không cách nào xua đi được —— Trời không sinh ra Lý Nhàn Vân tôi, ngành phim ma quỷ chẳng có gì!
Giờ khắc này Nhậm Chí còn đang đau khổ cầu xin qua điện thoại, Lý Nhàn Vân suy nghĩ một chút, bấm nút ghi âm trên điện thoại rồi nói: "Trước tiên anh nói rõ ràng với tôi, đoàn làm phim đã dùng hết bao nhiêu tiền, anh còn lại bao nhiêu tiền. Phải nói thật! ”
Nhậm Chí cũng không dám lừa gạt anh nữa.
Bộ phim này phía nhà đầy tư bỏ ra một triệu năm trăm ngàn chiếm 90% cổ phần, Nhậm Chí bỏ tài nguyên chiếm 10% tổng số, cho nên tổng phim là một triệu sáu trăm năm mươi ngàn, nhưng lúc báo cáo sẽ tính thành hai triệu.
Trong quá trình quay phim thực tế, đến bây giờ cũng tiêu tốn khoảng năm trăm ngàn, dựa theo kế hoạch ban đầu của anh ta, nhiều nhất là bỏ thêm ba trăm ngàn là có thể thành phim, cộng thêm công chiếu hai trăm ngàn, anh ta có thể kiếm được năm trăm ngàn tiền mặt cộng thêm mười phần trăm cổ phần, mà trong phần công chiếu này, đoán chừng cũng có lợi nhuận của anh ta, dù sao không có chênh lệch 40 50% thì anh ta sẽ không thỏa mãn.
Số tiền này được anh ta xem là món ăn trong đĩa của mình, cách đây không lâu lại càng to gan lớn mật đến mức dùng ba trăm ngàn để trả nợ, cho nên hiện tại trong tay anh ta thực tế chỉ còn khoảng bảy trăm ngàn.
Bởi vì phía đầu tư muốn tiếp quản tài chính, Nhậm Chí đã không còn khả năng dùng bảy trăm ngàn này để lừa gạt họ nữa.
Lý Nhàn Vân cười nói: "Nếu đoàn làm phim đổi người, năm trăm ngàn lúc trước coi như là tiêu không, có lẽ chỉ còn vài cảnh quay dùng được, anh bỏ ra bảy trăm ngàn, tôi bỏ ra ba trăm ngàn giúp anh, sau đó chiếm 30%? ”
"40%, còn có 10% của tôi nữa chi." Nhậm Chí nhấn mạnh.
Lý Nhàn Vân cười lạnh: "Được rồi, anh đã ký thỏa thuận hoàn thành phim rồi, đào không ra phim lấy tiền đâu trả lại cho họ, anh sẽ phải gánh chịu tất cả hậu quả, kiện tụng đánh nhau anh không có đường thắng, đến lúc đó anh táng gia bại sản cũng phải bồi thường! Loại tình huống này anh còn lấy cổ phần ra để tính với tôi? Anh nghĩ hay ho quá ha!”
Mẹ kiếp!
Thằng nhóc này mới vào nghề mà, sao lại hiểu nhiều như vậy?
Không đúng lắm!