• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: AM

Chung Tử Kỳ ở trong phòng tìm tòi một lát thì tìm được một cái thố gốm cao hơn một gang tay, béo ú nhìn rất đáng yêu. Hắn đem đi rửa sạch bằng nước rồi đặt cạnh nồi nước nóng một lát cho tiêu độc. Còn nước trong nồi thì được đổ vào một cái chậu lớn để nguội. Sau đó hắn rửa táo, lê và cắt thành từng lớp thả vào trong thố gốm, mỗi tầng trái cây lại cho thêm một lớp đường, cứ lặp đi lặp lại như thế cho đến khi đầy thố gốm thì dừng lại.

Nước sôi đã được để nguội thì đổ vào thố gốm, sau đó che kín miệng thố rồi bỏ vào hồi hấp khoảng mười chung thì lấy ra, bịt kín bằng lớp vải dày rồi đặt vào góc sáng sủa râm mát.

Khi Triệu Chính An ngủ dậy thì mặt trời đã xuống núi, hắn nhìn quanh nhưng không thấy nương tử ở đâu, đành phải bĩu bĩu môi lết chân đến nhà bếp, kêu gọi: "Nương tử? Nương tử?"

"Trong bếp!" Chung Tử Kỳ cao giọng trả lời, bây giờ hắn đang bận nhóm lửa làm đồ ăn, bởi vì bữa trưa đã ăn no nên bây giờ cũng không đói cho lắm.

Triệu Chính An đi thẳng đến nhà bếp, vừa nhìn thấy Chung Tử Kỳ liền nở nụ cười ngây thơ của riêng hắn: "Nương tử."

Không thể không nói, thói quen đúng là chuyện đáng sợ, mấy ngày nay hắn đã quen với hai chữ nương tử của Triệu Chính An, cũng quen nụ cười ngây thơ của hắn, càng quen với sự tồn tại của hắn. Chung Tử Kỳ thất thần nghĩ, cuộc sống bây giờ, nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra nó lại là một đống hỗn loạn, nhưng vẫn phải kiên trì bước tiếp.

"Nương tử?" Triệu Chính An kề sát mặt Chung Tử Kỳ, Chung Tử Kỳ có thể thấy rõ lông mi rất dài của hắn, nhưng điều làm Chung Tử Kỳ cảm thấy ngoài ý muốn chính là đặt trên gương mặt anh tuấn góc cạnh lại có vẻ... Rất hấp dẫn?

Yết hầu Chung Tử Kỳ vừa chuyển động thì hắn liền tỉnh táo, vừa vươn tay đẩy gương mặt đang rất gần vừa nghiêm túc nghĩ, hắn vừa muốn gì? Sao hắn lại cảm thấy thật mê người? Nhất định là ảo giác, chắc chắn là do hắn quá mệt mỏi, hôm nay phải ngủ sớm mới được.

Nhưng mà cuối cùng thì Chung Tử Kỳ cũng không thực hiện được ý tưởng này, bởi vì Triệu Chính An ăn cơm xong nhưng vẫn còn rất hưng phấn không chịu ngủ, lôi kéo Chung Tử Kỳ chơi đùa với hắn.

"Nhanh đi ngủ!" Chung Tử Kỳ xụ mặt nói.

Triệu Chính An tủi thân nhìn hắn, bĩu môi than thở: "Nhưng mà nương tử, ta không mệt, ta muốn chơi với ngươi."

"..." Ngươi không mệt nhưng mà ta mệt! Thế nhưng khi Chung Tử Kỳ nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của Triệu Chính An, trong lòng hắn liền mềm nhũn, ngày nào hắn cũng bận rộn, cũng không có thời gian chơi với Triệu Chính An, còn lo lắng không cho Triệu Chính An ra ngoài chơi, mỗi ngày chỉ được quanh quẩn trong sân, chắc là hắn rất buồn đi?

Chung Tử Kỳ cầm hai cái ghế nhỏ ngồi trong sân rồi đem quả óc mà buổi chiều hắn tìm được trên núi ra, sau đó tìm một cục gạch trong viện đập quả óc chó, rồi lấy thịt bên trong nhét vào miệng Triệu Chính An.

Triệu Chính An nhai hai cái rồi nuốt liền cảm thấy ăn rất ngon, hắn quay đầu liền thấy Chung Tử Kỳ đang đập vỏ. Triệu Chính An học theo dáng vẻ của Chung Tử Kỳ, sau khi tách được liền bỏ vào miệng Chung Tử Kỳ. Chung Tử Kỳ hơi sửng sốt, sau đó khoé miệng liền nâng lên.

Những ngôi sao đang chiếu sáng trên bầu trời đêm. Trong một tiểu viện ở nơi hẻo lánh, một người đang ngồi xổm đập óc chó, một người ngồi trên ghế nghiêng đầu nhìn thân hình cao lớn bên cạnh, sắc mặt nhu hoà, vẻ mặt thả lỏng.

Cho đến khi người ngồi trên ghế ngủ mất. Người đang đập óc chó mới dừng lại, nghiêng đầu nhìn người đang ngủ say, vươn tay sờ sờ hai má người nọ. Sau đó vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc đứng dậy ôm người đó thả lên giường, cũng cẩn thận cởi quần áo người nọ. Sau đó hắn cũng cởi quần áo mình rồi lên giường, nghiêng đầu nhìn người nọ, gương mặt Triệu Chính An cực kỳ nghiêm túc, không ai có thể nhìn gương mặt đó mà nói hắn là người nhược trí cho được.

Ngày kế, vẫn là khoảng thời gian như hôm qua, Chung Tử Kỳ tỉnh dậy từ trong mơ hồ, hắn lắc lắc đầu rồi rời giường rửa mặt, hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ quá kỹ mà liền chui vào nhà bếp.

Bởi vì trời đã sáng nên hắn không suy nghĩ nữa mà bắt tay vào làm bầm thịt trộn với cải trắng làm nhân bánh. Trong lúc hắn đang nướng bánh thì Triệu Thăng và Triệu Trữ đến, Chung Tử Kỳ vừa mở cửa liền thấy hai người đang cõng lên lưng cái túi rất to, hắn nhanh chóng mở cửa cho họ vào: "Là dưa leo hả?"

"Đúng vậy, tổng cộng năm mươi cân, ngươi cân lại đi."

"Không cần đâu, sao ta lại không tin Triệu A mẫu được, để đó đi, ta vào bếp, các ngươi đợi ta một lát, Chính An còn chưa dậy." Chung Tử Kỳ nói xong lời này liền dừng lại, hắn biết rồi, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hắn nhớ tối qua mình ngủ gục trên ghế, nhưng đến sáng lại tỉnh trên giường, là ai ôm hắn vào? Nhưng mà sao hắn lại không cảm thấy gì hết!

"Tử Kỳ? Tử Kỳ?" Triệu Trữ nhìn thấy Chung Tử Kỳ thất thần liền lên tiếng kêu hắn.

"Hả? À... Các ngươi vào đi, ta làm sắp xong rồi." Chung Tử Kỳ phục hồi tinh thần, cảm thấy cũng không có gì để rối rắm nên nhún vai rồi chạy vội vào nhà bếp.

Thật ra Chung Tử Kỳ không có kinh nghiệm nướng bánh, nhưng may mà nó vẫn vàng oánh ánh đẹp mắt và được bao bọc bởi một lớp mỡ, nhìn đặc biệt muốn ăn.

Làm đồ ăn sáng xong thì Chung Tử Kỳ đi đánh thức Triệu Chính An, đợi hắn rửa mặt sạch sẽ rồi mới bắt đầu ăn sáng.

"Tử Kỳ, nếu ngươi không bán mì thì cũng có thể bán bánh đó, với tài nghệ của ngươi thì có thể kiếm tiền mệt nghỉ luôn." Triệu Trữ rất ngưỡng mộ Chung Tử Kỳ, hắn cảm thấy sau này mình đi theo Tử Kỳ lăn lộn thì chắc chắn không lo lắng về vấn đề ăn mặc nữa, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon, còn có tiền công, nói ra sẽ được rất nhiều người ao ước.

Trong lúc hắn không để ý thì người cần hắn bảo vệ đã trở nên mạnh mẽ và bảo vệ ngược lại hắn rồi, tuy Triệu Trữ có chút không quen, thế nhưng hắn vẫn rất vui, ai không thích được chăm sóc chứ? Ai không thích có bằng hữu lợi hại hơn mình chứ?

Ăn sáng xong thì bọn họ dọn dẹp rồi chuẩn bị những thứ cần thiết để lên đường. Hôm nay bọn họ đến bến tàu trễ hơn hôm qua một chút, chờ đến khi hắn dọn dẹp quầy hàng xong thì Triệu Trữ liền sáp lại hỏi: "Tử Kỳ, ngươi có phát hiện hôm nay có nhiều người ở gần đây hơn không."

Chung Tử Kỳ nghe vậy liền giương mắt nhìn xung quanh, phát hiện hình như xung quanh đúng là có nhiều người hơn hôm qua rất nhiều, ngay cả những quầy hàng chướng mắt với hắn cũng dọn đến gần, A mẫu kia còn cười với hắn. Chung Tử Kỳ lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, đây là muốn dựa hơi quầy hàng của hắn để kiếm tiền đó mà, nhưng mà hắn cũng mặc kệ, chỉ cần không phá hắn thì hắn cũng không quản, hơn nữa hắn cũng không có quyền đó, người ta muốn bày ở đâu thì bày ở đó, bến tàu này cũng không phải của riêng ai.

"Ừ, không sao đâu, chúng ta chỉ để ý đến mình là được rồi." Chung Tử Kỳ nói hờ hững.

Mì nước bán buổi sáng vẫn bán được hơn mười bát như hôm qua, đa số đều là khách quen. Cũng có rất nhiều người đến hỏi mì lạnh, nhìn thấy hắn không bán liền thất vọng: "Hôm nay không có mì lạnh hả? Hôm qua ngươi nói sẽ bán mà?"

Chung Tử Kỳ nhìn mặt trời vừa mới ló dạng, nhiệt độ không khí vẫn còn hơi thấp, sáng sớm mà không ngại lạnh còn đòi ăn mì lạnh. Nhưng mà cũng có thể là cơ thể của hắn quá nóng cho nên không cảm thấy trời lạnh. Đã có sinh ý thì ngại gì mà không làm, cho nên hắn kêu Triệu Trữ: "Triệu Trữ, ngươi làm mì lạnh, ta làm mì nóng." Nói xong còn cười với khách hàng đang thất vọng trước quầy hàng: "Muốn ăn mì lạnh thì chờ ta một lát, xong rất nhanh thôi."

Triệu Trữ nghe Chung Tử Kỳ nói thì liền vội vàng đứng lên chuẩn bị làm mì lạnh, bởi vì không cần kỹ thuật quá khó cho nên Triệu Trữ làm cũng ra hình ra dạng.

Lần này không thiếu nguyên liệu cho nên Triệu Thăng đành nhóm lửa giúp Triệu Trữ và Chung Tử Kỳ. Triệu Chính An không biết nên làm gì, bởi vì hôm qua hắn kêu gào quá mức cho nên hôm nay giọng nói rất khàn khàn trầm thấp, Chung Tử Kỳ nghiêm khắc dặn dò hắn không được kêu nữa, Triệu Chính An đành phải nghe lời nương tử, nhưng mà ba người bọn họ đều có chuyện để làm nhưng hắn lại rãnh rỗi thì thật là nhàm chán. Triệu Chính An bước từng bước đến gần Chung Tử Kỳ, ánh mắt trong suốt nhìn chăm chú vào Chung Tử Kỳ.

Chung Tử Kỳ bị nhìn đến ngại ngùng, thấy hắn nhàm chán liền dạy hắn thu tiền: "Chính An, chờ ta làm mì xong thì ngươi bưng ra, sau đó lấy tiền, năm văn một chén, chính là năm đồng tiền, nhớ chưa?"

Triệu Chính An đang rất nhàm chán cho nên nghe nương tử nói vậy liền vui vẻ bưng mì ra cho khách, lúc đặt mì lên bàn còn học theo dáng vẻ cười tủm tỉm hôm qua của nương tử mà nói: "Năm văn tiền."

Đa số mọi người đều vui vẻ trả tiền. Nhưng vẫn có vài người đặc biệt thích dây dưa hoặc là dự định ăn xong rồi mới trả tiền, cho nên Triệu Chính An đành tuyệt vọng đứng bên cạnh thúc giục: "Năm văn tiền, ăn mì phải trả tiền."

Khách hàng bị làm phiền liền dở khóc dở cười nói với Chung Tử Kỳ: "Không phải ta không trả tiền, đừng có hối như thế."

Chung Tử Kỳ nén cười nhưng bên ngoài vẫn làm ra vẻ có lỗi: "Ngại quá, nhà của ta không để ý cho lắm, mong mọi người thứ lỗi." Nói thật thì hắn rất đồng ý với việc làm của Triệu Chính An, mấy người này, chả biết ăn xong rồi có trả tiền hay không hay là giựt nợ luôn chứ, tiền trao cháo múc mới là công đạo.

"Trả sớm trả muộn thì cũng là trả, giữ lại cho nó đẻ trứng à." Có người không chịu được đành nói.

Lời này lập tức làm mọi người cười ha ha. Người chưa trả tiền thì đành phải trả tiền, trí nhớ Triệu Chính An rất tốt cho nên ai chưa trả tiền thì hắn đều nhớ kỹ đến nỗi người khác phải tặc lưỡi khen ngợi. Có người khôn khéo nhìn thấy ánh mắt trong trẻo và cử chỉ ngây thơ của Triệu Chính An thì liền đoán được hắn có vấn đề, nhưng mà mọi người đều thức thời không hỏi.

"Ôi, quầy hàng các ngươi bán gì thế?" Một đại hán mặc quần áo ngắn đi tới hỏi, ánh mắt hắn dừng lại trên bát mì lạnh mà Triệu Trữ đang làm. Hôm qua hắn ăn mì nóng rồi phải về làm việc, căn bản là không thấy Chung Tử Kỳ bán mì lạnh, nhưng mà vừa nghe người trong bến tàu nói có một món ăn mới rất mát mẻ thì liền đến xem.

"Là đại hán à, hôm qua chúng ta còn bán mì lạnh nữa nhưng lúc đó thúc đến sớm quá nên không thấy, hôm nay bán sớm hơn." Chung Tử Kỳ ôn hoà giải thích.

Đại hán nhìn thấy một nửa số người đều ăn món này nên cũng muốn ăn thử: "Vậy ngươi cũng làm cho ta một bát đi."

"Được thôi, ngài chờ một lát."

Bàn đại hán ngồi đã có hai người ngồi, họ đang nói chuyện phiếm. Đại hán vừa ngồi xuống liền phát hiện đều là người làm công chung nên chào hỏi: "Các ngươi cũng đến ăn mì à?"

"Đúng vậy, ngươi cũng tới à, ta nhớ trước kia ngươi thường ăn bên kia mà?" Một người trong số đó chỉ về quầy hàng xa xa mà đại hán thường ăn.

Đại hán cười ha ha trả lời: "Ta cũng nhớ trước kia hai ngươi cũng ăn bên kia."

"Hắc hắc." Ba người đều hiểu mà cười cười, đều là loại người tham ăn, cho nên chỗ nào có đồ ăn ngon thì cũng không thể thiếu bọn họ được.

"Đúng rồi, nghe nói một lát sẽ có thuyền hàng đến đây, có thể dừng chân ở đây." Một người nói.

"Hả, ngày nào mà không có thuyền hàng?" Đại hán nói lơ đễnh.

"Không phải, ta nghe nói lần này là từ Nam đến, hình như là đại gia tộc."

"À? Vậy hả?" Đại hán và một người khác hứng thú sờ sờ cằm, nếu đại gia tộc thì sẽ có rất nhiều tiền, bọn họ sẽ không keo kiệt chút tiền ấy, cho nên bọn người đại hán cũng rất vui vẻ làm việc, thế nhưng cũng chỉ thuê một số nhất định, rất nhiều người muốn làm việc đó.

"Năm văn tiền." Lúc này Triệu Chính An đem mì đến cho đại hán và hai người khác. Ba người liền dừng đề tài lại, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi trả tiền, Triệu Chính An đứng tại chỗ chăm chú đếm đếm rồi mới xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK