• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: AM

Buổi tối, sau khi Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An ăn cơm xong thì ngồi trên giường đếm tiền.

Triệu Chính An đùa giỡn thở dài: "Nương tử lợi hại như vậy, áp lực thật lớn!"

Chung Tử Kỳ nghe vậy liền trợn trắng mắt:"Có cái gì mà áp lực lớn chứ?"

Một tay Triệu Chính An chống cằm một tay đếm tiền: "Ngươi xem, bây giờ tiền ăn tiền mặc đều là ngươi kiếm được, ta trở thành kẻ ăn cơm mềm rồi."

"Thì sao? Không vui à?" Chung Tử Kỳ cất tiền rồi nói, "Ngươi hỏi xem trong thôn có bao nhiêu nam nhân nguyện ý ngồi ở nhà đếm tiền, ước gì cái gì cũng không làm."

"Đúng vậy, tốt như vậy, nương tử có khả năng như vậy, làm mọi người rất hâm mộ. Đáng tiếc, có hâm mộ cũng vô dụng thôi, người là của ta." Triệu Chính An đắc ý.

Chung Tử Kỳ càng ở chung với người này lại càng phát hiện người này đôi khi cộc lốc rồi lại trung thực, thế nhưng da mặt lại dày muốn chết.

Ví dụ như mối quan hệ của hai người bọn họ, lúc trước cũng là Triệu Chính An mặt dày nên hai người mới vượt qua thời kỳ xấu hổ.

Bây giờ hai người ở chung, hình như vẫn giống như trước đó, Triệu Chính An vẫn luôn gọi nương tử, tuy hắn đã nói với Triệu Chính An có thể gọi tên hắn, đáng tiếc người ta đều xem như gió thoảng bên tai. Vẫn làm theo ý mình như trước, Chung Tử Kỳ cũng lười sửa sai, tuỳ hắn cao hứng thôi, ai kêu hắn có thói quen sủng Triệu Chính An làm chi.

Chung Tử Kỳ mặc kệ không thèm sửa sai cho Triệu Chính An, hắn nói: "Chính An, ta có ý tưởng, ngươi nghe xem thế nào?"

"Ngươi nói đi." Triệu Chính An thấy Chung Tử Kỳ nghiêm túc nên cũng nghiêm túc theo.

"Ngươi xem hai nhà Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu đối xử với chúng ta không tệ, cho nên ta nghĩ để bọn họ buôn bán với chúng ta."

"Bán bánh quẩy với ngươi sao? Ta thấy việc buôn bán bánh quẩy không ổn, bây giờ lượng khách của chúng ta vừa đủ, nếu làm thêm chỉ sợ không có nhiều khách như vậy." Triệu Chính An suy nghĩ một lát rồi trả lời.

Chung Tử Kỳ kinh ngạc đánh giá hắn: "Ngươi cũng biết không ít đó, nếu ngươi ở nhà ăn cơm mềm thì đúng là uổng phí mà." Từ khi hắn bình phục đến giờ, hắn chưa từng đến bến tàu, sao hắn lại biết được?

Triệu Chính An nhe răng: "Đúng vậy, ta có rất nhiều tác dụng, sau này ngươi sẽ biết."

Chung Tử Kỳ suy tư: "Ta nghĩ như vậy, để Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu bán cháo bên cạnh chúng ta, bánh quẩy ăn với cháo là ngon nhất, nếu có thêm chút dưa muối với trứng chim thì rất tốt. Nhưng nếu có đậu hũ não thì mới là cực phẩm."

"Đậu hũ não là cái gì?" Triệu Chính An hỏi, hắn nghe thấy một vài từ ngữ xa lạ từ trong miệng Triệu Chính An.

"Chính là dùng đậu hũ hoa làm nên, ăn ngon lắm, nhưng mà ở đây không có bán đậu hũ." Chung Tử Kỳ lắc đầu, hắn thích ăn đậu hũ não nhất.

"Trong thôn chúng ta có bán, ngươi sẽ không quên chứ?"

"Ách... Nhà ai? Ta thật sự đã quên." Chung Tử Kỳ cố gắng nhớ lại từ trong ấn tượng mơ hồ.

"Chính là nhà hai hài tử trước kia thường đến chơi với ta, nhà bọn họ bán đậu hũ." Triệu Chính An nhớ đến mấy "tiểu đồng bọn" của mình thì liền cười rộ lên.

"A, ta đã quên, ngày nào đó ta mua về làm cho ngươi nếm thử." Từ khi Chung Tử Kỳ đi đến nơi này, ngoại trừ nhà Triệu A mẫu thì hắn không đến nhà ai hết, cho nên không biết cũng không lạ.

"Ngươi cảm thấy ý tưởng của ta thế nào?"

Triệu Chính An nghĩ nghĩ: "Không tệ, nhưng mà... Đừng để hai nhà bán đồ giống nhau, nếu một nhà trong đó kiếm được nhiều hay ít hơn, trong lòng đều không thoải mái."

"Ừ... Có đạo lý, aiz... Ngươi nói xem, ngươi là hán tử mà còn thận trọng hơn ca nhi là ta, thật sự là làm cho ta không chịu nổi mà!" Chung Tử Kỳ làm ra vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài.

"Thấy được nhiều hơn nên cũng biết nhiều hơn." Triệu Chính An có chút phiền muộn. Từ khi mười tuổi hắn đã bắt đầu kiếm tiền, lăn lộn trong đời sáu bảy năm, từ một hài tử khờ dại đã bị mài giũa góc cạnh, trở nên khéo léo hiểu đời.

"Không nói chuyện này, chúng ta nói chuyện bán cháo đi. Để Hoàng A mẫu bán cháo, Triệu A mẫu bán trứng chim thế nào?" Chung Tử Kỳ hứng thú hỏi.

"Nếu bán trứng chim, ta cảm thấy không được, giống như ngươi nói, bán thêm một món có nước rất phù hợp với bánh quẩy, trứng chim ăn kèm cũng được, nhưng ngươi xem bến tàu toàn là công nhân, bọn họ ăn bánh quẩy cũng đã tốn gần mười văn tiền rồi, nếu lại ăn thêm trứng chim và trứng, vậy người bình thường rất khó ăn được, nhà địa chủ cũng không ăn như thế!"

Chung Tử Kỳ có chút đăm chiêu, đúng vậy, lúc đầu sẽ có người ăn vì mới mẻ, sau đó sẽ không tốn nhiều tiền để ăn sáng đa dạng như vậy, ngoại trừ nhà giàu trong trấn.

"Vậy ngươi nói xem nên làm sao bây giờ?"

Triệu Chính An sờ sờ cằm, "Chẳng phải ngươi đã nói cái món đậu hũ não kia rồi sao?"

"Ta chỉ nghĩ vậy thôi, cây to đón gió, chúng ta không đủ người, bán bánh quẩy thì còn được, lợi nhuận cũng không nhỏ, còn đậu hũ thì thì tốn nhiều thứ, không bằng để Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu bán, hai nhà cùng bán đậu hũ não cũng được, xem như kết cái thiện duyên."

"Ừ... Cũng đúng, nghe lời ngươi." Nhà bọn họ cũng không thể cả đời sống đơn độc, cũng nên giao tiếp với vài bằng hữu, qua lại với người trong thôn.

"Nhà bán đậu hũ ở đâu vậy? Nào rãnh ta đi mua hai khối đậu hũ về làm thử."

"Ngày mai ta đi mua." Triệu Chính An nói.

Chung Tử Kỳ ngáp một cái rồi gật đầu, Triệu Chính An bình phục lâu như vậy rồi, cũng nên ra ngoài đi dạo.

Một đêm không mộng. Ngày hôm sau khi Triệu Chính An tỉnh thì Chung Tử Kỳ đã đi từ lâu rồi, sắc trời sáng trắng.

Hắn ngồi trên giường cố gắng làm dịu cơn đau ở đầu. Sau đó mặc quần áo đi rửa mặt. Rồi ăn thức ăn mà Chung Tử Kỳ đã làm.

Triệu Chính An ăn cơm xong, rửa bát đũa rồi vào nhà lấy hai hộp điểm tâm (lần trước mua cho hai lão Chung gia) rồi đi ra ngoài.

Hắn bước chậm trên đường đón gió, từ trước đến nay hắn chưa từng trải nghiệm cuộc sống nhàn nhã thế này, ở trong trí nhớ của hắn, ngoại trừ bận rộn thì chính là bận rộn, chỉ cần lơi lỏng một chút thì sẽ bị chửi rủa.

Bây giờ nghĩ đến, hắn còn muốn cám ơn A mẫu của hắn đã tìm nương tử tốt cho hắn!

Triệu Chính An đem theo điểm tâm không trực tiếp đến nhà Nhị Trụ Tử, mà là nhà Lý Chính. Nếu bàn sâu thì giữa hắn và nhà Lý Chính còn có quan hệ họ hàng. Nhưng mà đã qua năm đời rồi.

Lần này hắn đến với mục đích là kéo thêm quan hệ với Lý Chính, sau này có chuyện gì cũng dễ nói chuyện.

"Ôi, này chẳng phải là thằng ngốc hay sao?" Giọng nói quái gở vang lên sau lưng Triệu Chính An.

Triệu Chính An vừa nghe liền biết là ai, đố phụ nổi tiếng trong thôn, tên là Trương Phượng Thái, nhà ai ăn ngon mặc tốt thì hắn đều ghen tỵ rồi ở bên ngoài nói xấu người ta, cho nên bị ngầm gọi là đố phụ, bình thường mọi người cũng không thích phản ứng tới hắn.

Người nọ không thấy Triệu Chính An trả lời liền cọ cọ đi nhanh vài bước vượt qua hắn rồi chậc chậc xem xét.

A mẫu đi bên cạnh hắn cũng nói: "Đừng nói nữa, mặt trời đã lên cao rồi còn đi ra ngoài, bình thường tiểu ca nhi Chung gia kia xem hắn giống như bảo bối, sao hôm nay lại thả ra ngoài rồi."

Triệu Chính An nhíu mày, lời này đúng là không phải khó nghe bình thường, cái gì mà thả ra, hắn cũng không phải mèo chó.

"Ôi, trong tay xách cái gì đó?" Trương Phượng Thái vươn tay muốn lấy hộp điểm tâm của Triệu Chính An.

Triệu Chính An tránh thoát.

Hắn không hờn giận nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn hai người, lạnh giọng nói: "Không phải đồ của mấy người thì đừng chạm bậy." Nói xong liền mặc kệ hai người đang kinh ngạc, rẽ sang hướng khác đi xa.

Người này đúng là không biết xấu hổ, không thích phản ứng tới hắn thì hắn liền lên mặt, nếu đổi thành Triệu Chính An đầu óc không rõ trước kia thì chắc chắn sẽ bị khi dễ, đừng nói là điểm tâm trên tay, ngay cả cọng dây thừng cũng không còn.

Đến nhà Lý Chính, cửa nhà Lý Chính không đóng, đúng lúc tiểu nhi tử Lý Giang đang đứng trước cửa. Hắn tinh mắt phát hiện Triệu Chính An thì liền phất tay: "Chính An, mau vào."

Triệu Giang vui vẻ chạy lại, hồi nhỏ hắn và Triệu Chính An là bằng hữu tốt thường xuyên chơi đùa với nhau, lúc con của hắn đầy tháng Triệu Chính An còn tặng khoá bạc cho hắn.

Nhưng mà sau khi xảy ra vấn đề, bọn họ ở xa nên không thể thường xuyên chăm sóc Triệu Chính An, nghe nói Triệu Chính An rất khó sống ở nhà mình, từ sau khi Triệu Chính An ngốc nghếch thì còn khó sống hơn nữa, còn chịu không ít những lần sỉ vả.

"Đại Giang." Triệu Chính An mỉm cười kêu một tiếng.

Triệu Giang vui vẻ nhìn hắn: "Ngươi còn nhận ra ta?"

"Vỗ nghĩa, ta lại không ngốc." Triệu Chính An tức giận đánh vào gáy Triệu Giang.

Động tác quen thuộc làm Triệu Giang choáng váng, hắn nhìn Triệu Chính An bằng ánh mắt khó tin.

"Ngươi nhìn ta nữa cũng vô dụng thôi, ta là người đã có nương tử, không thể nào nhìn trúng ngươi." Triệu Chính An nói nghiêm túc. Trong mắt cũng chứa đầy sự vui vẻ khi gặp lại bằng hữu.

Triệu Giang câm nín, ai dám nói Triệu Chính An trước mắt là đồ ngốc chứ.

"Chính An... Khoẻ rồi hả?" Triệu Giang mở to mắt kéo tay Triệu Chính An hỏi.

"Đúng là không ngờ lại... Rất tốt."

"Tốt là được rồi, tốt là được rồi!" Triệu Giang đỏ mắt vỗ vỗ bả vai Triệu Chính An, thật lòng vui vẻ vì huynh đệ.

Triệu Chính An cũng cười vui vẻ, nhưng mà hắn chưa quên mục đích mình đến đây.

"Lý Chính, A mẫu, ta đếm thăm các ngươi." Triệu Chính An nhìn hai người đang đứng trước mặt.

Đừng nói Triệu Giang, hai người bọn họ còn chưa hoàn hồn đâu, họ đều bị tin tức này chấn động không nhẹ.

Hơn nữa ngày, người nhà Lý Chính mới nhận lấy điểm tâm Triệu Chính An đưa: "Vào nhà rồi nói."

Lý Chính cũng gật đầu: "Vào đi."

Triệu Chính An và Triệu Giang cùng nhau vào phòng.

"Khi nào thì tốt lên?" Lý Chính hỏi. Trong thôn vẫn chưa nghe thấy tiếng gió nào.

"Trước đó không lâu, bị chút chuyện ngoài ý muốn nên bình phục." Triệu Chính An cười nói.

"Bình phục là tốt rồi, một mình Kỳ ca nhi cũng không dễ dàng, bên ngoài nói rất nhiều." Người nhà Lý Chính nói tiếp, hắn rất thích ca nhi mới tiếp xúc vài lần này.

"Đúng vậy, cũng phải cám ơn Lý Chính và Lý A mẫu đã chăm sóc trong khoảng thời gian này, nếu không còn không biết đã bị khi dễ thành cái dạng gì." Triệu Chính An chân thành nói lời cám ơn.

Lý Chính và Lý A mẫu liếc nhìn nhau. Họ không hiểu rõ thái độ của Triệu Chính An, là đứng về phía nương tử hắn, hay là bên phía phụ mẫu hắn.

"Luận bối phận thì Chính An phải gọi ta một tiếng thúc, đừng có Lý Chính Lý Chính này nọ, hài tử ngươi quá khách khí, chúng ta cũng không giúp được gì nhiều." Lý Chính cũng cười nói.

Là hắn xem trọng năng lực của Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An, hai người đều giỏi kiếm tiền, chắc chắn thành tựu sau này rất lớn, cho dù Triệu Chính An không đến, hắn cũng phải chủ động tạo mối quan hệ với bọn họ, suy nghĩ vì hài tử của hắn.

Cứ như vậy, hai bên đều tình nguyện, Triệu Chính An ở nhà Lý Chính nói chuyện rất lâu rồi mới rời đi.

?Zh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK