Về đến nhà, Chung Tử Kỳ không có gì làm nên lôi kéo Triệu Chính An đi tưới nước cho vườn rau, lâu như vậy rồi, dưa cải trong vườn rau đều có thể ăn, cũng có cái cần chờ một chút, vài cây đổ ngã xung quanh cũng bị hắn và Triệu Chính An sửa sang lại.
Hiện tại nhìn thấy vườn rau xanh biếc, không phải hắn không có cảm giác thành tựu, Chung Tử Kỳ vừa tưới cây vừa đùa giỡn với Triệu Chính An, nói cho hắn biết chuyện lúc trước mỗi khi muốn ăn đều phải đến nhà Vương Thúy Hoa hái, còn bị xem thường. Còn nói lúc đầu mình còn không có nhà để ở!
Triệu Chính An mặc kệ Chung Tử Kỳ cằn nhằn liên miên không dứt, hắn vừa đau lòng vừa áy náy, nói với Chung Tử Kỳ một câu "Vất vả."
Triệu Chính An biết Chung Tử Kỳ sống không dễ dàng gì, dù sao thì hắn cũng đã từng trải qua, cho nên có thể hiểu được, hắn ở trong lòng thề, sau này phải để nương tử trải qua những ngày tốt nhất, có câu nói nhiều không bằng làm nhiều, cho nên hắn không cần phải nói lời ngon tiếng ngọt, cứ dùng sự thật chứng minh.
Tưới nước cho vườn rau xong, Chung Tử Kỳ đuổi Triệu Chính An đi ra chỗ khác, còn hắn thì ngồi trong sân giặt quần áo, vừa giặt vừa nghĩ, khi nào rãnh phải đi mua này nọ rồi đến Chung gia một chuyến, để cho bọn họ đừng đến đây nữa, lần nào cũng nói giống như hắn là kẻ bất hiếu, nếu bọn họ xem chữ hiếu là đầu, vậy hắn cũng lấy danh nghĩa hiếu thuận đi xem thử.
Buổi tối, khi ăn cơm, đột nhiên Chung Tử Kỳ nhớ đến một chuyện, hôm nay khi hắn ở trên trấn, hắn vô tình nghe thấy cái gì mà thần y, chữa bệnh rất lợi hại, không có gì mà hắn không trị được, nhưng mà không biết thần y này sống ở nơi nào.
Chung Tử Kỳ muốn tìm thần y để trị di chứng đau đầu của Triệu Chính An, cứ để như vậy hoài cũng không được. Nhưng mà hắn lại không biết nên đi đâu để tìm, ngay cả một cái địa chỉ cũng không có. Chung Tử Kỳ kể chuyện này cho Triệu Chính An nghe.
Triệu Chính An không để ý lắm, hắn cười cười: "Có thể tìm được thì đi khám thử, nếu không tìm thấy thì cũng không sao, không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của ta."
Chung Tử Kỳ không đồng ý cú đầu hắn một cái, âm thầm hạ quyết định, nói gì thì cũng phải tìm được thần y kia.
Ngày hôm sau, vào sáng sớm, Triệu Chính An liền đi theo Chung Tử Kỳ vào trấn, Triệu Thăng và Triệu Trữ nhìn thấy hắn còn kinh ngạc một lúc lâu.
"Chẳng phải Tử Kỳ nói ngươi còn chưa khoẻ sao? Sao lại đến đây?" Triệu Trữ ngạc nhiên khi nhìn thấy Triệu Chính An, trước kia bọn họ tiếp xúc rất ít, chỉ có khi kết thân với Chung Tử Kỳ thì mới nhiều hơn một chúng, nhưng mà đột nhiên Triệu Chính An lại bình phục, hắn và Triệu Thăng chỉ có thể ngẫu nhiên tiếp xúc với Triệu Chính An vào mỗi buổi sáng.
"Nếu các ngươi nghe lời hắn, ta còn phải nằm nghĩ mấy tháng nữa mới có thể gặp người." Triệu Chính An bất đắc dĩ cười cười, nhưng hắn vẫn rất hưởng thụ, có người lo lắng cho hắn, ngoại trừ gia gia và nãi A mẫu thì không còn ai quan tâm hắn đến vậy nữa.
"Ta cũng vì tốt cho ngươi, ngươi không thích à?" Chung Tử Kỳ liếc Triệu Chính An, ra vẻ nếu ngươi dám nói không thích thì ngươi sẽ chết với ta.
Triệu Chính An lập tức hiểu ý, nói lấy lòng: "Ta vui mà, điều này chứng minh ngươi quan tâm ta, thích ta."
Chung Tử Kỳ chọc chọc vào eo hắn: "Nói gì đó!" Trước mặt nhiều người mà nói chuyện yêu đương gì chứ.
Triệu Trữ đen mặt nhìn hai người liếc mắt đưa tình: "Này này này, không nhìn thấy hai người sống đang đứng sờ sờ ở đây hả? Các ngươi đừng có ân ái như vậy nữa." Triệu Trữ tận tình khuyên bảo, hai huynh đệ bọn họ còn chưa có gia đình đâu, có thể chú ý một chút được không, đừng kích thích người ta chứ.
Một đường cãi nhau đến trấn Thanh Thuỷ, khi đến nhà Hoàng A mẫu đẩy xe, vừa đến liền thấy ở nhà Hoàng A mẫu có thể một chiếc xe đẩy, Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An liếc nhìn nhau, biết Hoàng A mẫu đã nghĩ thông suốt, Hoàng đại thúc là thợ mộc, nhanh tay, vài ngày liền làm xong xe đẩy.
Qủa nhiên không đợi Chung Tử Kỳ hỏi, Hoàng A mẫu liền chủ động nói cho hắn biết hôm nay sẽ cùng hắn bày quán.
"Vậy thật tốt, Hoàng A mẫu cứ bán bên cạnh ta." Chung Tử Kỳ cười nói.
Hôm nay bến tàu vẫn náo nhiệt như trước, tất cả mọi người đều bận rộn, nhưng thật ra Chung Tử Kỳ lại rất rãnh rỗi, ngay cả việc nhào bột làm bánh quẩy cũng bị Triệu Chính An cướp làm, ngay từ đầu còn có chút lạ lẫm, sau đó thì càng ngày càng thành thục, Chung Tử Kỳ lập tức rãnh rỗi, hắn không có gì làm nên đến giúp Hoàng A mẫu bán cháo ở kế bên, có người mua bánh quẩy thì hắn sẽ nói ăn chung với cháo rất ngon, tất cả mọi người đều tin tưởng Chung Tử Kỳ, nghe hắn nói như thế liền đến quầy của Hoàng A mẫu mua thêm chén cháo ăn với bánh quẩy, đúng là ăn rất ngon.
Ngày càng có nhiều người lục đục đến mua.
Qua giữa trưa, bánh quẩy của Chung Tử Kỳ đã bán hết, ngay cả cháo của Hoàng A mẫu ở bên cạnh cũng bán hết rồi, Hoàng A mẫu vừa đếm tiền vừa cám ơn Chung Tử Kỳ.
Triệu Chính An mỉm cười trả lời: "Có gì mà cám ơn, muốn nói cám ơn thì phải là chúng ta cám ơn ngươi và Hoàng đại thúc vẫn luôn giúp đỡ."
Hoàng A mẫu thở dài: "Cái gì mà giúp đỡ hay không giúp đỡ chứ, là do sống không dễ dàng nên ngày càng mạnh mẽ hơn thôi."
Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ đều gật đầu nói đúng vậy.
Lúc này ở thôn Triệu Gia không xa, việc Triệu Chính An bình phục đã sớm truyền đi khắp nơi, có người cười trừ cho qua, có người vui sướng khi người gặp hoạ, có người hối hận ảo não, có người tính toán, tóm lại mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng ai cũng tò mò với thái độ của Triệu Chính An, Triệu Gia quá đáng như vậy, họ không tin Triệu Chính An có thể đối xử bình thường với Triệu Gia.
Cũng là do ở cổ đại có quá ít thứ giải trí, cũng chỉ có những chuyện này mới có thể làm người ta nói chuyện say sưa, giống như đang xem TV vậy.
Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An vừa mới về nhà không lâu, Vương Thúy Hoa đã đem một chén sủi cảo lại đây, thoạt nhìn đầy ắp, thế nhưng lại không có bao nhiêu cái, còn chưa đủ cho một người ăn.
Vương Thúy Hoa học ngoan bày đặt rụt rè một lát rồi rời đi, còn nói nếu lần sau có làm đồ ăn ngon thì sẽ đem đến cho bọn họ.
Chung Tử Kỳ lấy tay cầm một miếng sủi cảo ăn thử, sau đó chép chép miệng nói: "Nhân chay, còn là cải trắng, ta còn nghĩ sẽ có chút thịt, ngay cả mỡ cũng không dám cho nhiều, chậc chậc, là lấy lòng ngươi chứ đâu có lấy lòng ta, hai mươi cái sủi cảo, có đủ cho ai ăn đâu!"
Triệu Chính An nhéo nhéo gương mặt mềm mịn của Chung Tử Kỳ: "Cái này không tệ, lúc trước A mẫu sẽ không hào phóng như vậy đâu, một tháng chỉ được ăn có một hai lần, càng đừng nói đến việc đưa cho những người khác ăn."
"Ngươi nói đi, keo kiệt như thế làm gì, hắn tiết kiệm, kết quả lại làm trượng phu và hài tử mình giống như suy dinh dưỡng." Chung Tử Kỳ rất không đồng ý với cách làm này, hắn nghĩ có tiết kiệm gì cũng không tiết kiệm ăn uống, thân thể khoẻ mạch chính là tiền vốn của cách mạng, thân thể suy sụp, ngươi còn lấy cái gì để kiếm tiền.
"Ngươi ăn đi." Chung Tử Kỳ đưa sủi cảo cho Triệu Chính An, ngồi xuống ghế chồng cằm nhìn hắn ăn xong: "Ăn không ngon, ngày nào đó ta mua chút thịt, ta tự làm, chắc chắn là ngon hơn hắn làm, còn đủ ăn."
"Được, ngươi làm thì chắc chắn là ăn rất ngon." Triệu Chính An đã ăn rất nhiều món do Chung Tử Kỳ làm, sau khi ăn lại thức ăn của Vương Thúy Hoa thì mới thấy đúng là hai mặt khác biệt.
r