Ngày đó, Triệu Chính An trở về rất nhanh, bởi vì hắn không làm sai, hơn nữa hắn còn nói chuyện khách sáo với quan binh đại ca đã nhận tiền, Huyện thái gia hỏi vài câu liền thả hắn về nhà, còn ba người kia thì bị bắt vào trong tù, lúc đi vào cả người đều đờ đẫn, bởi vậy có thể thấy được, mấy đá của Hồng Ảnh cũng không nhẹ.
"Ngươi về rồi à? Quan phủ không làm gì ngươi chứ?" Chung Tử Kỳ tinh mắt phát hiện ra Triệu Chính An đã về. Lúc này gánh nặng trong lòng hắn mới rơi xuống.
"Không sao, bọn họ chỉ hỏi vài thứ mà thôi, hỏi xong liền cho ta về." Khoé mắt Triệu Chính An nhìn thấy hai chủ tớ vẫn còn ngồi đó uống trà, ra cửa còn tự mang theo trà nước! Nay cả địa chủ cũng không nhàn nhã như vậy.
"Vậy là tốt rồi! Mấy người kia thế nào?" Chung Tử Kỳ hỏi.
Những người khác cũng vểnh tai lên nghe.
"Nhìn sơ qua thì bọn họ cũng không chịu ít hình phạt đâu." Bởi vì trước khi đi Triệu Chính An có nói rõ ràng ý muốn của hắn cho quan binh kia biết.
"Người như vậy phải được dạy dỗ cho tốt." Triệu A mẫu nói, đến bây giờ mà hắn vẫn còn sợ hãi, tay chân như nhũn ra đây này.
"Đúng vậy, may mà hài tử của ta không phải người như thế, nếu không thì ta sẽ đánh gãy chân nó." Hoàng A mẫu cũng gật đầu.
Trải qua sự việc vừa rồi, lượng khách trong cửa tiệm không hề giảm bớt, thậm chí còn tăng thêm không ít. Mọi người cũng không thể trò chuyện với nhau nữa, ai nấy đều bận rộn làm việc của mình.
Triệu Chính An đứng yên tại chỗ, không biết là đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, hắn bước từng bước trầm ổn đến chỗ hai người đang uống trà.
"Hôm nay thật sự cám ơn hai vị đã ra tay giúp đỡ." Triệu Chính An ôm quyền nói lời cám ơn thật lòng, hắn vẫn là người công tư phân minh.
"Tiện tay thôi." Trầm Dục Bắc cười khẽ.
"Ở đây ồn ào, không biết có thể chuyển đến nơi khác hay không, ta có việc muốn nói với ngài." Triệu Chính An nghĩ mãi rồi quyết định hỏi cho rõ ràng, nếu cứ đoán mò như vậy thì rất là phiền.
"Được." Trầm Dục Bắc suy nghĩ rồi gật đầu.
Triệu Chính An cười cười rồi dẫn hai người đi đến tửu lâu Kim Hoa, trùng hợp là Trầm Dục Bắc cũng ở tại nơi này. Triệu Chính An mướn một căn phòng, gọi phần trà nước. Rót cho mỗi người một ly trà rồi mới ngồi xuống.
Trầm Dục Bắc nâng chung trà lên thổi thổi, không nói gì. Hồng Ảnh nghiêm túc đứng sau lưng hắn.
Triệu Chính An im lặng một lát rồi mở miệng: "Trầm tiên sinh đến trấn Thanh Thuỷ là có mục đích đúng không? Trấn Thanh Thuỷ của chúng ta, rất là bình thường, chỉ có một hai người có thế lực, người giống như ngài, vừa nhìn liền biết là nhân vật không tầm thường, vậy mà lại đến nơi này, đúng là làm cho người ta kinh ngạc. Không biết là ai mà lại có năng lực đến nỗi hấp dẫn ngài đến tận đây?"
Trầm Dục Bắc thưởng thức nước trà, nhìn Triệu Chính An: "Là ai? Không phải trong lòng ngươi đã có đáp án rồi sao?"
Triệu Chính An nói: "Đúng vậy... Nhưng mà ta không rõ, gia cảnh phu lang nhà ta vô cùng rõ ràng, tổ tôn ba đời đều sống ở đây, không biết có cái gì mà lại hấp dẫn được ngài?"
Trầm Dục Bắc buông chung trà, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói trầm thấp: "Ngươi... Biết, dáng vẻ của A mẫu hắn thế nào sao?"
Triệu Chính An nghe vậy thì kinh ngạc, lúc này mới nhớ đến một chuyện, A mẫu của phu lang hắn, là người không rõ thân phận, tất cả mọi người đều nói hắn chạy nạn từ bên ngoài đến, cụ thể ra sao thì không ai biết, mọi người cũng chưa từng nghi ngờ.
Chẳng lẽ người này là thân nhân của A mẫu Chung Tử Kỳ?
Tưởng tượng như vậy, Triệu Chính An liền cẩn thận đánh giá nam nhân trước mắt, rồi ngẫm lại gương mặt trước kia của Triệu A mẫu, so sánh hai người, lúc này Triệu Chính An mới phát hiện, dáng vẻ của bọn họ thật sự giống nhau, đừng nói là Trầm A mẫu, ngay cả Chung Tử Kỳ và nam nhân trước mắt này đều có dung mạo tương tự như nhau, nhưng mà một người anh khí, người còn lại thì quá mức nhu hoà, cho nên mới làm cho người ta không phát hiện ra điểm giống nhau của bọn họ.
"Ngươi là... Thân thích của Trầm A mẫu?" Tuy rằng trong lòng Triệu Chính An đã có đáp án, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi.
"Nếu không có gì sai sót, Trầm A mẫu mà ngươi nói, có lẽ chính là ca ca của ta, ta đã không biết tin tức của ca ca ta từ rất lâu rồi." Trầm Dục Bắc nói năng chậm rãi, trên mặt xuất hiện sự đau lòng, hắn vậy mà đã đến chậm.
Hai mắt Triệu Chính An trừng lớn, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào.
"Ngươi nói cho ta biết chuyện của hắn đi, mấy năm nay hắn sống thế nào?"
"Trầm A mẫu..." Triệu A mẫu do dự: "Thật ra chúng ta cũng không tiếp xúc quá nhiều, nhưng mà Trầm A mẫu sống ở thôn Triệu Gia của chúng ta, cũng nổi tiếng là mỹ nhân ở tám thôn cách đây mười dặm, ta nghe người trong thôn nói, Trầm A mẫu chạy nạn từ bên ngoài đến, cũng là do Trầm A mẫu nói, hắn nói thôn trấn nhỏ ở phía Nam của hắn gặp phải tai hoạ, sau đó không biết vì sao mà lại lưu lạc đến trấn Thanh Thuỷ của chúng ta, đúng lúc gặp được Chung nhị thúc Chung Chấn Hàng vừa mới vào trấn, cũng chính là phụ thân của Chung Tử Kỳ."
"Hai người đó, đều là những người đặc biệt, chính là loại người có thể nổi bật ở giữa một đám người bình thường, cho nên cứ như vậy mà hấp dẫn nhau, rồi quen biết, ta không hiểu rõ chi tiết trong đó, nhưng sau đó Trầm A mẫu gả cho Chung nhị thúc, Chung nhị thúc rất thương yêu Trầm A mẫu, không muốn Trầm A mẫu làm gì nặng, bình thường Trầm A mẫu chỉ may vá và nấu ăn, chưa bao giờ phải làm việc nông, Chung nhị thúc kiếm được tiền thì đều giao cho Trầm A mẫu, rất nhiều người trong thôn ghen tị với việc Chung nhị thúc kiếm được tiền, đều muốn gả ca nhi nhà mình làm nhỏ cho Chung nhị thúc, thế nhưng đều bị Chung nhị thúc từ chối, cũng nghiêm túc nói rằng đời này không lấy ai nữa. Cho dù sau này sinh được ca nhi, cũng xem như là bảo bối, chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới người khác. Mọi người trong thôn đều hâm mộ tình cảm giữa hai người."
Trầm Dục Bắc nghe thấy những lời này, trong lòng rất khó chịu, ca ca mà hắn cưng chiều đau lòng từ nhỏ, vậy mà lưu lạc đến một nơi xa xôi thế này, còn gả cho nông phu, tuy rằng so sánh thế này không phù hợp, nhưng vẫn không thể tưởng tượng được, dáng vẻ khi ca ca làm việc nhà nông.
Nhưng hắn cũng rất vui vẻ vì ca ca đã tìm được người mình yêu, thực hiện được lời nói của hắn, tìm một người một lòng một dạ yêu thương hắn, ít nhất là cuộc sống của hắn sẽ không có gì để tiếc nuối. Có người yêu, còn có hài tử đáng yêu, hợp thành gia đình đầy đủ.
Trầm Dục Bắc hít sâu một hơi, biết ca ca sống vui vẻ thì vướng bận trong lòng hắn cũng rơi xuóng, nhưng mà: "Ca ca... Hắn..." Trầm Dục Bắc vẫn chưa thể tiếp nhận được việc ca ca đã qua đời, cho nên hắn không thể nói lời này ra được.
Triệu Chính An cố gắng bình tĩnh lại, trong giọng nói cũng chứa đựng áp lực: "Có lẽ là cuối mùa xuân, khi sắp đến mùa hè, Trầm A mẫu và Chung nhị thúc đi xa làm việc, rồi nghe nói là gặp cướp đường... Đáng lẽ cướp đường chỉ muốn cướp tiền, thế nhưng lại mơ ước sắc đẹp của Trầm A mẫu, muốn... Chung nhị thúc và Trầm A mẫu phản kháng, cuối cùng đều bị giết chết." Lúc trước khi tìm được thi thể của Trầm A mẫu và Chung nhị thúc, chính là dáng vẻ đầy máu với quần áo không chỉnh tề, nhưng mà ở nơi không được người ta nhìn thấy đều không bị vấy bẩn.
Trầm Dục Bắc im lặng, ánh mắt nhắm chặt, thế nhưng bàn tay đang nắm chặt lại chứng minh tâm tình của hắn lúc này, là tức giận đến thế nào, không bình tĩnh ra sao, nếu đám cướp đường kia xuất hiện trước mặt Trầm Dục Bắc, Triệu Chính An không hề nghi ngờ, chắc chắn bọn họ đều bị Trầm Dục Bắc xẻ làm tám khối, ngũ mã phanh thay.
Qua một lúc sau, Trầm Dục Bắc mới bình tĩnh lại, hỏi hấn: "Ấn theo luật pháp Trạch Quốc, trong nhà có người tạ thế thì phải giữ đạo hiếu một năm, sao Kỳ ca nhi lại gả cho người?"
Triệu Chính An nghe vậy thì có chút xấu hổ, hắn chà chà tay, vấn đề này, hắn cũng không thể không biết xấu hổ mà trả lời.
"Có chuyện gì không thể nói ra sao?" Trầm Dục Bắc nghi ngờ, lúc trước khi hắn phái Hồng Ảnh đi điều tra, Hồng Ảnh không có nói chi tiết chuyện này cho hắn biết, Hồng Ảnh chỉ hỏi thăm về ca ca hắn, cho nên có một số việc hắn cũng không biết được, nhưng mà hắn biết chuyện ngoại sanh gả cho một thằng ngốc, bởi vì Cao Hàn Cẩm đã nhấn mạnh vài lần, hắn không nhớ cũng không được.
Triệu Chính An cảm thấy có giấu cũng không được, ai mà chẳng biết chuyện này, chỉ cần hỏi một chút liền biết hết: "Tử Kỳ, có một nhà đại bá, bụng dạ hẹp hòi, thấy tiền là sáng mắt, thích chiếm tiện nghi người khác, đúng lúc nhà ta cũng có một đôi phụ mẫu như thế, khi ta bị thương, không có cơ hội bình phục, họ liền tìm người để gả cho ta rồi chia nhà ra ở, đúng lúc một nhà đại bá Tử Kỳ cũng muốn tìm phu quân cho Tử Kỳ, hai nhà cứ như vậy mà ngươi tình ta nguyện rồi kết thành thông gia, buộc hai chúng ta vào nhau."
"..." Trầm Dục Bắc không biết nên nói cái gì cho tốt, ca ca tránh được việc bị ép buộc thành thân, nhưng nhân quả luân hồi, cuối cùng hài tử của hắn lại không tránh được, vẫn bị ép gả cho người không quen không biết, tuy rằng bây giờ bọn họ đều rất hạnh phúc.
Hai ngày nay, hắn ở cửa tiệm "Xứng tầm ăn ngon", cẩn thận quan sát hai người, phát hiện đều là ngươi tình ta nguyện, ngọt ngào ân ái, có lẽ lúc trước đều không muốn việc hôn sự này, thế nhưng sau khi trải qua thời gian ở chung, cũng dần dần thay đổi suy nghĩ.
Trầm Dục Bắc buồn bã nghĩ đến, nếu lúc trước hắn không mở cửa cho ca ca bỏ chạy, nếu như ca ca hắn kết thân với gia tộc thế gia kia. Có phải ca ca cũng thay đổi suy nghĩ hay không? Có phải cũng rất hạnh phúc hay không?
Nhưng mà thế gian này không có hai từ nếu như, cũng không có việc hối hận đã muộn rồi, tất cả đều là duyên số!
Chung Tử Kỳ bỏ bánh quẩy đã chiên sang bên cạnh, dựa vào tường, thất thần nhìn ngoài cửa.
"Tử Kỳ? Tử Kỳ?" Triệu Trữ vẫy vẫy tay trước mắt hắn.
"Hả? Sao vậy?" Chung Tử Kỳ đưa tầm nhìn đến Triệu Trữ.
"Ngươi đó, nghĩ cái gì vậy? Không tập trung."
"À, không sao. Đúng rồi, ngươi biết Triệu Chính An đi đâu không?" Chung Tử Kỳ gắp bánh quẩy lên đĩa rồi đưa cho hắn.
"Không để ý, hình như hồi nãy có đến nói chuyện hai người kia, ế, bọn họ đi hồi nào vậy? Hay là Chính An muốn cám ơn nên mời cơm rồi?" Triệu Trữ đoán.
"Đừng đoán mò, mau đem lên cho người ta đi."
"Ờ."
Ánh mắt Chung Tử Kỳ lại hướng đến ngoài cửa, đương nhiên là hắn nhìn thấy Triệu Chính An đi với hai người kia, thế nhưng điều làm hắn lo lắng chính là, Triệu Chính An nhìn bọn họ không vừa mắt, lỡ như có đánh nhau, dựa vào vũ lực của đối phương thì Triệu Chính An sẽ thua chắc.
Lúc Chung Tử Kỳ vô cùng lo lắng thì Triệu Chính An đã trở lại, nhưng mà điều làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là chỉ có một mình Triệu Chính An trở lại, lúc trước mỗi khi hai chủ tớ kia đến thì đều ngồi rất lâu, tuy rằng hắn thấy rất mệt, nhưng mà đột nhiên biến mất thì lại thấy không quen.
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Triệu Chính An nghi ngờ nhìn về phía sau, ngoại trừ khách hàng thì chỉ có khách hàng, không có gì đáng ngờ.
"Vừa rồi ngươi đi đâu?" Chung Tử Kỳ hỏi hắn.
"Không có gì."
"Nói thật đi, hai người kia đâu? Các ngươi đi cùng nhau, vậy đã đi đâu?" Ánh mắt Chung Tử Kỳ sắc bén như đao, thẳng thắn được khoan hồng, nếu kháng cự sẽ bị trừng trị.
"Chẳng phải người ta đã giúp đỡ nhà chúng ta sao, cho nên ta mời bọn họ đến tửu lâu Kim Hoa ăn cơm, ăn xong thì hai người đó liền đi nghỉ ngơi, đúng lúc bọn họ cũng ở Kim Hoa." Triệu Chính An vụng trộm lau mồ hôi, ánh mắt của nương tử quá mức lợi hại, hắn cảm thấy thật áp lực.
Hắn và Trầm Dục Bắc nói chuyện rất lâu, cuối cùng đều quyết định, hắn sẽ tìm cơ hội nói cho Chung Tử Kỳ biết, xem Chung Tử Kỳ nghĩ thế nào, có... Oán hận bọn họ hay không, đó là những điều mà Triệu Chính An cần phải tìm hiểu, còn phải làm công tác tư tưởng cho Chung Tử Kỳ. Triệu Chính An cảm thấy, áp lực của mình thật là lớn.
"Vậy sao? Có nói gì khác không?" Chung Tử Kỳ nghi ngờ nhìn hắn, không ngờ Triệu Trữ đã đoán đúng rồi.
"Không có, ngươi nghĩ nhiều rồi, người ta giúp đỡ chúng ta như vậy, dù sao cũng phải mời người ta ăn một bữa thật ngon chứ, ngươi nói xem có đúng không?"
"Ừ... Tạm thời tin ngươi một lần." Chung Tử Kỳ không tìm thấy sơ hở nên miễn cưỡng tin lời Triệu Chính An nói.
Triệu Chính An nhẹ nhàng thở ra.
o