Trầm phụ và Trầm A mẫu không ngờ động tác của hài tử nhà mình lại nhanh như vậy, một khi đã như vậy thì bọn họ phải vội vàng chạy về phía Nam để chuẩn bị hôn sự, hơn nữa bọn họ còn không biết Cao gia bên kia nghĩ như thế nào, tuy rằng hai nhà có quan hệ tốt, nhưng mà Cao gia chưa từng nhắc đến chuyện của Cao Hàn Cẩm với bọn họ, cho nên bây giờ xảy ra chuyện này, không biết ý tứ của Cao gia là gì.
"Tử Kỳ, ta và ngoại tổ phụ của ngươi phải về, chờ đến ngày ngươi sinh, ta và tổ phụ của ngươi sẽ đến, giúp ngươi dỗ tiểu ngoại tôn của ta." Trầm A mẫu vỗ vỗ tay Chung Tử Kỳ, ở đây lâu như vậy, hắn cũng không nỡ rời đi, mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú, rất vui vẻ.
Trầm phụ ở bên cạnh cũng gật đầu: "Hôn sự của tiểu cữu ngươi, nhanh nhất cũng phải hai tháng sau mới xong, khi đó thân thể ngươi không tiện đi lại, cho nên hai ngươi đừng tới, chờ tiểu cữu ngươi thành thân xong thì hắn sẽ dẫn phu lang của hắn đến đây với chúng ta."
Thật ra Trầm phụ cũng không muốn đi, thôn nhỏ này, tuy rằng rất nghèo và có vài người còn tưởng mình thông minh mà làm trò, thế nhưng ở trong mắt hắn thì cũng chỉ là diễn xiếc mà thôi. Nơi này có non xanh nước biếc, không có nhiều chuyện làm cho người ta phiền lòng, ngày nào cũng nhàn nhã tự do, đại ca nhi của hắn ở đây, ngoại tôn cũng ở đây, người mà ngoại tôn hắn xem trọng cũng ở đây, cho nên hắn không nỡ rời đi.
"Đúng vậy, Tử Kỳ, ngươi và Chính An cứ ở đây đi, yên tâm mà dưỡng thai, chờ tiểu cữu ngươi thành thân rồi ta sẽ dẫn cữu A mẫu của ngươi đến cho ngươi xem." Trầm Dục Bắc cũng nói.
Chung Tử Kỳ cười nói: "Được rồi, với tình trạng của ta, các ngươi muốn ta đi thì ta cũng không đi được, ta sẽ ở nhà chờ các ngươi."
"Chúng ta đi rồi, sau này ngươi phải cẩn thận chú ý nguy hiểm, đừng để chúng ta lo lắng." Trầm A mẫu dặn dò.
Triệu Chính An ở bên cạnh nói: "Tổ mẫu, ngươi và tổ phụ cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc Tử Kỳ thật tốt."
"Có ngươi thì ta cũng yên tâm rồi, nhưng mà ngươi không có gì làm thì cũng ít gây sức ép cho hắn đi, bây giờ đang mang thai, không tiện, ngươi chú ý một chút."
Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ nghe vậy thì đều xấu hổ, gương mặt đỏ bừng, bị trưởng bối dạy dỗ chuyện như vậy, đúng là doạ người mà.
Trầm Dục Bắc ở đây hai ngày, hắn cũng chú ý đến thịt kho mà Chung Tử Kỳ mới nghiên cứu ra, mùi vị độc đáo mà hắn chưa từng ăn thử. Cho nên ở ngày thứ ba khi chuẩn bị rời đi, Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An liền đóng gói một nồi thịt kho cho Hồng Ảnh mang đi. Còn có bánh quai chèo và bánh quẩy, để bọn họ ăn trên đường.
Đại quản gia không đi theo, hắn ở lại giúp đỡ bọn họ.
Cứ như vậy, ba người Trầm phụ đi tới phía Nam, trong nhà lập tức trống trãi hơn rất nhiều, Chung Tử Kỳ cảm thấy rất kỳ lạ, hắn đã quen với sự xuất hiện của Trầm phụ và Trầm A mẫu rồi.
Hắn rất thích hai vị lão nhân này, mặc dù tổ phụ có hơi nghiêm túc nhưng mà lại không đáng ghét, còn tổ mẫu thì ngày nào cũng cười ha ha, hắn không thích cũng không được. Lần này hai người đi hết rồi, làm hắn có chút không quen.
Ở phía Nam, sau khi Trầm phụ trở lại thì liền nhanh chóng thương lượng với phụ mẫu Cao gia, bên chỗ Cao gia cũng đã chuẩn bị rồi, bọn họ đã nghe đại hài tử nói qua, đều rất tức giận cái tên biến thái chết tiệt kia, lại đau lòng cho ca nhi nhà mình, thậm chí còn thức tỉnh, nhiều năm như vậy, bọn họ nuôi dạy Cao Hàn Cẩm giống như tiểu tử có phải là quyết định sai lầm rồi không, hắn không thể ăn mặc như ca nhi bình thường, ngay cả cử chỉ cũng không được để lộ khí chất của ca nhi, không thể có cuộc sống thoải mái giống như ca nhi, từ nhỏ đã bị dạy dỗ nghiêm khắc, đợi đến khi bọn họ có tiểu tử thì mới dần dần không ép buộc Cao Hàn Cẩm nữa, nhưng mà tất cả đều đã muộn, người bên ngoài đều cho rằng hắn là tiểu tử, ngay cả lời nói và cử chỉ đều giống như tiểu tử, như vậy thì ai dám thú hắn đây?
Bọn họ còn định kén rể, nhưng nếu như thế thì chắc chắn sẽ bị cười nhạo.
Sau đó, không biết là từ khi nào, bọn họ phát hiện Cao Hàn Cẩm thích một người, nhưng mà khi nói đến người kia thì vẻ mặt của hắn liền xuất hiện một chút buồn rầu, bọn họ cảm thấy có lẽ là không thuận lợi, còn nghĩ có phải người đó chướng mắt Cẩm Nhi của nhà bọn họ hay không, sau đó bọn họ đột nhiên biết được người đó là Trầm Dục Bắc của Trầm gia, bởi vì Cao Hàn Cẩm thường xuyên chạy đến Trầm gia tìm Trầm Dục Bắc, bọn họ chỉ cần liên tưởng một chút liền hiểu được. Cao mẫu còn từng hỏi Cao Hàn Cẩm có muốn bọn họ đến Trầm gia cầu hôn hay không, sau đó bị Cao Hàn Cẩm từ chối, không ngờ đi một vòng lại trở lại người này.
Nếu hai bên đều đã đồng ý, như vậy hôn sự có thể tiến hành. Cao gia còn có chút ngạc nhiên vì Trầm gia gấp gáp như vậy.
Trầm A mẫu liền giải thích: "Ba tháng nữa là đại ngoại tôn của ta sẽ sinh rồi, ta và phụ thân Bắc Nhi muốn nhanh chóng trở lại phương Bắc. Trong nhà hài tử đó chỉ có hai người, cũng không có thân nhân, cho nên ta lo lắng."
Lúc này hai vị lão nhân Cao gia mới giật mình, Cao Hàn Cẩm đã từng nói, Trầm gia tìm được tung tích đại ca nhi rồi, nhưng mà người đã mất, chỉ còn lại một hài tử, lúc trước không nhìn thấy bọn họ chính là đến phương Bắc.
"Được rồi, chúng ta tìm ngày tốt đi, tháng này không được, rất vội, để xem tháng sau có ngày tốt hay không." Cao phụ nói, bên này của hắn còn phải bàn bạc kế hoạch để lộ chuyện Cao Hàn Cẩm là ca nhi.
...
Nắng gắt như lửa, ve sầu kêu vang, báo hiệu mùa hè đã tới.
Phía sau nhà Chung Tử Kỳ có một mảnh đất trồng rau xanh, lúc này đã xanh mướt một mảnh. Đây đều là Triệu Chính An và đại quản gia làm, Chung Tử Kỳ chỉ đứng bên cạnh chỉ huy mà thôi.
Nếu nhìn kỹ thì còn có thể nhìn thấy luống rau quanh co khúc khuỷu. Còn ở chỗ khác thì có vài gốc cây nhỏ, có cây đã lớn, có cây vẫn còn non, đều là Triệu Chính An lên núi lấy về. Hơn nữa ở những cây đã lớn, chỉ cần có thể sống là mùa thu sẽ kết quả.
Chung Tử Kỳ nhìn trong mắt, cảm động trong lòng, cây ăn quả lớn không dễ lấy, bởi vì bộ rễ rất phát triển, nếu làm không tốt thì sẽ chặt đứt, Triệu Chính An phải đào rất lâu mới lấy được.
Chung Tử Kỳ thật sự cảm động. Sau đó không lâu thì tới hôn sự của Triệu Trữ. Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An lại bắt đầu bận rộn. Bây giờ thân thể Chung Tử Kỳ không tiện nên Triệu A mẫu không thể nhờ hắn nấu ăn, chỉ có thể để hắn trò chuyện với Triệu Trữ. Buổi tối trước hôn lễ một ngày, Chung Tử Kỳ và Triệu Trữ ngủ chung, Chung Tử Kỳ nhìn ra được, tuy rằng Triệu Trữ vui vẻ nhưng mà lại rất lo lắng.
"Triệu Trữ, khẩn trương hả?"
Triệu Trữ gật đầu: "Có chút, còn nữa, ta không muốn rời khỏi phụ thân và A mẫu."
Chung Tử Kỳ cũng hiểu được, đây là tư tưởng của tất cả những người sắp thành thân, bọn họ sẽ khủng hoảng và sợ hãi đối với tương lai không rõ ràng, theo bản năng không muốn rời khỏi người có thể bảo vệ mình: "Có gì mà không nỡ, cho dù ngươi gả qua đó thì ngươi vẫn có thể gặp Triệu A mẫu mỗi ngày mà, còn nữa, trấn Thanh Thuỷ và nhà ngươi gần nhau như vậy, muốn về lúc nào thì về, sợ gì, Hoàng A mẫu và Hoàng đại thúc cũng xem ngươi như là con ruột, còn có Lỗi ca nữa, ngươi nói gì là hắn nghe nấy, còn sợ hắn khi dễ ngươi sao? Nếu Hoàng Tấn Lỗi dám khi dễ ngươi, ngươi cứ nói cho chúng ta biết, nhất định mọi người sẽ làm cho ngươi hết giận." Triệu Trữ nghe thấy như vậy thì liền cười ha ha.
"Được rồi, được rồi, ta biết ngươi rất lợi hại, không cần lo cho ta, ta sẽ không bị uỷ khuất đâu, Lỗi ca tốt lắm."
"Aii... Còn chưa gả qua đó mà đã nói đỡ cho người ta rồi." Chung Tử Kỳ cố ý nói bằng giọng quái gở, còn chớp chớp mắt với Triệu Trữ.
Triệu Trữ đỏ mặt trừng hắn: "Nói bậy, ngủ đi, mai còn phải dậy sớm..."
"Được rồi, ngủ thôi..." Chung Tử Kỳ gật đầu.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Chung Tử Kỳ nghe thấy tiếng cửa mở, hắn đoán có lẽ là Triệu A mẫu đã dậy, đúng là như thế, một lát sau liền nghe thấy âm thanh trong nhà bếp. Chung Tử Kỳ lại ngủ thêm một lúc, chờ đến khi hắn tỉnh lại thì Triệu Trữ đã rời giường rửa mặt xong rồi.
"Ngươi tỉnh rồi à, Tử Kỳ, ăn chút gì đi." Triệu Trữ nói.
"Được. Chờ ta một lát." Chung Tử Kỳ vội vàng mặc quần áo, hôm qua định thức sớm một chút mà ai ngờ lại ngủ quên. Triệu A mẫu đã làm xong đồ ăn rồi, ngay cả Triệu Thăng và Triệu Bảo cũng đã thức, chỉ có dựng phu là Chung Tử Kỳ vẫn còn ngủ, bọn họ không gọi hắn dậy bởi vì ai cũng hy vọng hắn có thể ngủ thêm một lúc.
"A mẫu, thức sớm quá." Chung Tử Kỳ ngáp một cái rồi hỏi.
"Không còn sớm nữa, Triệu Trữ ăn xong rồi phải tắm rửa thay quần áo, việc đó tốn rất nhiều thời gian. Sau khi trời sáng thì bằng hữu tốt sẽ đến thăm hỏi, cho nên không dậy sớm không được." Triệu A mẫu nói.
Chung Tử Kỳ gật đầu, lúc hắn thành thân cũng không rắc rối như thế, bởi vì Chung gia không muốn tốn kém, Vương Thuý Hoa lại càng không muốn làm long trọng, cho nên hắn chỉ thay đồ, đừng nói là tắm rửa, ngay cả điểm tâm còn không được ăn, đúng là đau lòng mà...
Ăn cơm xong, Chung Tử Kỳ lười biếng ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật chờ Triệu Trữ chải đầu mặc quần áo. Tốn bao nhiêu thời gian thì Chung Tử Kỳ không nhớ rõ, bởi vì hắn ngủ mất rồi. Khi tỉnh lại, bên cạnh hắn chính là Triệu Chính An, mà trong phòng đã có không ít người đến xem náo nhiệt. Chung Tử Kỳ nhìn quanh nhưng không thấy Triệu Trữ đâu, không biết hắn đi đâu rồi.
"Tỉnh rồi?" Triệu Chính An hỏi.
"Ừ, ngươi tới lúc nào? Triệu Trữ đâu?"
"Ta vừa mới tới, Triệu Trữ vào phòng khác rồi, nơi này rất ồn."
Chung Tử Kỳ gật đầu: "Tân lang đến chưa?"
"Sắp rồi. Ngươi có muốn ra ngoài đi dạo một vòng không?" Triệu Chính An hỏi, hắn biết Chung Tử Kỳ không thích tình huống ầm ĩ thế này.
"Được. Ra ngoài đi." Chung Tử Kỳ mang hài vào, xuyên qua đám người đang nói chuyện đi vào trong sân.
Một lát sau, Hoàng Tấn Lỗi cũng đến, hắn cưỡi một con ngựa, cả người đỏ thẫm. Phía sau còn có một cỗ kiệu. Thởi đại này đón dâu cũng không quá phức tạp, đi thẳng đến đón là được rồi.
Cho nên, tình huống khóc lóc luyến tiếc sướt mướt của Triệu Trữ diễn ra trên xe ngựa.
Hoàng Tấn Lỗi còn mướn thêm mấy chiếc xe ngựa để chở mọi người vào trấn uống rượu mừng,
Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An không chen lấn với mọi người mà đi xe ngựa của mình.
Khi vừa tới cửa nhà Hoàng A mẫu thì liền vang lên tiếng pháo ầm ĩ, Hoàng Tấn Lỗi cõng Triệu Trữ bước qua chậu than rồi mới bắt đầu bái đường thành thân.
Người tiến hành nghi thức thét lên: "Nhất bái thiên địạ."
Hai người cúi đầu với trời đất bên ngoài.
"Nhị bái cao đường."
Hai người vội vàng cúi lạy phụ thân và A mẫu đang ngồi giữa nhà.
"Phu thê giao bái!!"
Triệu Trữ ngại ngùng cúi đầu với Hoàng Tấn Lỗi.
"Lễ xong! Đưa vào động phòng!!"
Tới đây là đã xong rồi, Triệu Trữ yên tâm ngồi trong phòng chờ Hoàng Tấn Lỗi, mà Hoàng Tấn Lỗi lại phải đi ra ngoài bồi rượu.
"Ngươi uống ít một chút, biết chưa?" Chung Tử Kỳ dặn Triệu Chính An.
"Nương tử cứ yên tâm, ta còn phải đánh xe nữa mà, uống một chung là được rồi." Triệu Chính An cũng tự hiểu lấy mình.
Chung Tử Kỳ gật đầu.
Tiệc rượu xong, Chung Tử Kỳ liền nói với Triệu A mẫu một tiếng rồi về trước, chỗ này cũng không cần bọn họ giúp gì nữa.