Mùa hè đã đến, trên ngọn núi phía sau thôn Triệu gia. Có cây còn non nớt chưa lớn, có cây đã có quả đỏ rực.
Bởi vì năm trước bán rượu trái cây kiếm lời được mấy chục lượng cho nên năm nay Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An thương lượng rồi tiếp tục ủ rượu, tuy bọn họ không thiếu tiền nhưng không ai chê tiền nhiều cả.
Còn nữa, năm nay phải ủ nhiều một chút, có thể để dành uống, bởi vì còn có tổ phụ và tổ mẫu nữa, có lẽ tiểu cữu và cữu A mẫu cũng đến, nhiều người thì không tránh được việc uống rượu rồi, đến lúc đó nếu bọn họ thích thì cũng có thể đem về một ít.
Chung Tử Kỳ suy nghĩ đủ mọi thứ, ủ nhiều cũng không sợ không uống nổi, bởi vì để càng lâu thì mùi vị càng thơm ngon.
Năm nay cần rất nhiều trái cây để ủ rượu, cho nên Triệu Chính An liền mướn mấu người trong thôn lên núi hái trái cây, hái được hơn mười sọt, thứ này nhìn thấy thì nhiều nhưng mà sau khi ủ rượu thì sẽ không còn bao nhiêu.
Bây giờ bụng Chung Tử Kỳ đã lớn như bong bóng rồi, còn thường xuyên thấy đau thắt lưng và chân, ngày nào Triệu Chính An cũng xoa bóp giảm đau cho hắn và cố gắng không cho hắn làm việc, mỗi ngày chỉ cần đi lại vận động là được rồi.
Bây giờ thì càng không thể cho Chung Tử Kỳ ủ rượu, hắn chỉ cần ngồi bên cạnh chỉ huy là được rồi.
Việc ủ rượu cũng không phức tạp, mặc dù lần trước Triệu Chính An còn ngốc nhưng mà hắn vẫn nhớ mang máng, còn có Chung Tử Kỳ chỉ huy thì không thể nào sai được.
Sau khi ủ rượu xong thì bịt kín rồi bỏ vào góc phòng. Triệu Chính An còn chôn hai vò rượu dưới tàng cây. Nói theo lời Triệu Chính An thì chờ hài tử của bọn họ có thể chạy nhảy thì sẽ đào lên.
Chung Tử Kỳ cảm thấy buồn cười nhưng vẫn không cản hắn.
Tháng tám, Chung Tử Quân và Chung Tử Hành của Chung gia lần lượt thành thân, một người thú người cùng thôn, một người gả cho người ngoài thôn, Chung gia cũng không báo tin cho Chung Tử Kỳ nên Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An chỉ ở nhà chờ xem kịch vui.
Chung Tử Kỳ nghe Triệu Trữ nhiều chuyện nói Chung Tử Quân gả cho một nhà không tốt, nhà đó đưa nhiều sính lễ, Chung gia liền bị mờ mắt, vừa mới tiếp xúc có vài ngày mà đã gả ca nhi nhà mình qua đó, còn chưa cẩn thận tìm hiểu tình huống nhà bên kia, nghe người trong thôn đó nói, người nhà đó không được tốt cho lắm, hai vị lão nhân rất thích bắt bẻ, bình thường trong nhà phải ăn uống rất tiết kiệm, có tiền nhưng không nỡ xài, không cần nói cũng tưởng tượng được cuộc sống sau này của Chung Tử Quân, nhưng mà chuyện này không có liên quan tới Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An, bọn họ chỉ đồng tình một chút chứ không định xen vào chuyện của người khác.
Trong khoảng thời gian này, ngày nào Chung Tử Kỳ cũng khổ sở, hai chân hắn sưng phù rất nặng, bây giờ đi ra ngoài còn cần phải có người đỡ thắt lưng, Chung Tử Kỳ cảm thấy làm phụ nữ thật không dễ dàng. Chưa sinh mà đã như vậy rồi, khi sinh hài tử còn đau đến cỡ nào nữa, Chung Tử Kỳ nghĩ như thế.
Triệu Chính An đau lòng cho Chung Tử Kỳ, ngày nào cũng xoa bóp chân cho hắn, hiện tại nhà bọn họ đã có thu nhập cố định rồi, một ngày hơn năm mươi lượng bạc.
"Nương tử, chuyện mua đất đó, ngươi nghĩ kỹ chưa?" Triệu Chính An hỏi. Lúc trước Chung Tử Kỳ có nói là chỉ cần có tiền thì sẽ mua đất.
Chung Tử Kỳ lười biếng nằm trên giường. Hưởng thụ việc xoa bóp của Triệu Chính An, một lúc sau mới nói: "Ngươi thấy thế nào? Có phải ta quá gấp rồi không?"
"Ta không có ý kiến gì, nếu mua cũng được, bây giờ ở thôn chúng ta hay là thôn khác đều có chung một tình huống là người đến thì ngày càng nhiều mà đất lại không đủ, nhưng nếu mua đất thì lại quá đắt, bọn họ thu hoạch cả năm cũng không mua được. Cho nên nếu chúng ta mua rồi cho thuê thì chắc chắn sẽ có rất nhiều dân chúng đến thuê." Triệu Chính An phân tích cho Chung Tử Kỳ nghe.
"Như vậy à, nếu giống như ngươi nói thì chúng ta nên mua, cho thuê cũng kiếm được không ít tiền."
"Ừ, ta cũng nghĩ như vậy, cho nên muốn hỏi xem ngươi nghĩ thế nào." Triệu Chính An nói.
"Vậy mua đi, dù sao cũng đủ tiền." Chung Tử Kỳ gật đầu đồng ý.
"Ừ... Mai ta đi tìm sư gia hỏi thử." Triệu Chính An nói.
Ngày hôm sau, Triệu Chính An bỏ ngân phiếu vào trong ngực rồi vào trấn. Sư gia trong nha môn rất thân với Triệu Chính An, bởi vì Triệu Chính An thường xuyên đem đồ tốt đến hối lộ, ngay cả huyện thái gia cũng biết Triệu Chính An, khi thấy hắn thì vẻ mặt rất ôn hoà.
"Chính An huynh đệ, sao đến sớm như vậy, có chuyện gì sao?" Sư gia vuốt chòm râu nhỏ của mình rồi hỏi.
Triệu Chính An cười cười đưa thức ăn cho sư gia: "Đúng vậy, hôm nay tiểu tử có việc tìm sư gia."
Sư gia nhận đồ ăn rồi hỏi: "Chuyện gì?"
"Sư gia, là như vầy, ta muốn mua đất, không biết có thích hợp không." Triệu Chính An nói.
"Hả? Muốn mua đất? Mua nhiều hay ít?"
"Mua không ít, tại ta muốn cho thuê."
"Cho thuê? Chỗ ta có vài chỗ phù hợp, cách thôn Triệu Gia không xa. Đều không có chủ, ngươi muốn mua hay không?"
"Mua, đương nhiên là mua." Triệu Chính An nói, lúc đầu hắn còn tưởg xung quanh đây không có nhiều đất, hôm nay lại biết có nhiều đất phù hợp, đương nhiên là rất vui.
Triệu Chính An và sư gia thương lượng một lúc lâu, cuối cùng quyết định mua trăm mẫu đất vườn, Triệu Chính An cầm khế đất vui vẻ chạy về nhà cho Chung Tử Kỳ xem.
Chung Tử Kỳ nhận khế đất, nhìn hai lần rồi gật đầu, tỏ vẻ rất cao hứng.
Nếu đã mua đất xong rồi, Triệu Chính An liền đến nhà Lý Chính, trước hết thông báo cho Lý Chính biết tin, Triệu Chính An còn nhờ Lý Chính đi xung quanh nói cho mọi người biết. Nhà Lý Chính nghe thấy Triệu Chính An mua nhiều đất như vậy thì liền đặt hàng hơn mười mẫu, còn thuê cho hài tử nhà mình mấy mẫu, bọn họ đang cần đất, Triệu Chính An lại giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nếu Triệu Chính An nhờ hắn giúp đỡ tuyên truyền thì hắn sẽ không nuốt lời, thôn dân thường xuyên lui tới với Lý Chính đều được biết tin, mọi người vừa nghe thấy có người cho thuê đất thì liền vây quanh nhà Chung Tử Kỳ, mặc kệ là nhà giàu có hay là nhà bình thường.
Triệu Chính An báo giá. Có người nghe thấy thì liền do dự, có người bị doạ lui, nhưng vẫn có nhiều người đồng ý.
Bởi vì bọn họ cảm thấy cái giá mà Triệu Chính An đưa ra cũng hợp lý, bọn họ sẽ thu hoạch được nhiều tiền hơn là tiền thuê, nếu đã thích hợp thì bọn họ sẽ mua.
Triệu Chính An còn đến thôn bên cạnh để tuyên truyền, vẫn làm theo cách cũ, trước tiên tìm hiểu về thôn trưởng rồi nhờ thôn trưởng giúp đỡ tuyên truyền, không lâu sau, hơn trăm mẫu đất đều được thuê hết, giống như Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ đã đoán, phản ứng rất tốt, tốc độ cũng rất nhanh.
Dân chúng trong thôn đều tôn trọng Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ, từ nay về sau, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ chính là chủ thuê của bọn họ, phản đối xử cẩn thận.
Đó cũng chỉ là dự định sau này, còn năm nay thì không thể trồng lúa được rồi, chỉ có thể trồng chút rau dưa.
Nhoáng một cái, thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, đã tới tháng chín rồi.
Chung Tử Kỳ đoán tổ phụ cũng sắp đến rồi, hai ngày trước có thư được đưa đến nói rằng hôn sự đã làm xong, chỉ chờ dọn dẹp một chút là lên đường, tiểu cữu và cữu A mẫu cũng đến.
Chung Tử Kỳ rất chờ mong cữu A mẫu là người thế nào.
ng1zRL