• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: AM

"Ai da, ai da, bụng ta đau!"

Trong cửa tiệm "Xứng tầm ăn ngon", một nam nhân với diện mạo xấu xí ngồi cạnh hai nam nhân khác, không biết là đang thì thầm gì đó, sau đó đột nhiên ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.

"Đại ca, đại ca sao vậy?"

"Đại ca, chỗ nào không thoải mái?"

"Ta đau bụng, chính là đồ ăn của bọn họ có vấn đề." Nam nhân lăn lộn trên mặt đất nói.

Mọi người xung quanh ồn ào tản ra.

"Cái gì? Đồ ăn nhà này có vấn đề sao?"

"Ta ăn không ít, có lẽ nào cũng bị như vậy hay không?" Mọi người đều nghị luận.

"Hả? Đó chẳng phải là hai tên côn đồ ở phố Bắc sao?" Có người liếc mắt một cái liền nhận ra người đang lăn lộn. Bởi vì kinh ngạc mà giọng nói của hắn cũng nâng cao, những người khác đều nghe thấy rồi hỏi hắn: "Bọn họ là ai?"

"Hai tên côn đồ ở phố Bắc, rất nổi tiếng, đương nhiên mọi người không cần hiểu lầm, hắn là xấu xa có tiếng, ăn trộm đánh nhau này nọ, cái gì hắn cũng làm, ai ở phố Bắc nhìn thấy bọn họ cũng chạy trốn hết."

"À..." Mọi người làm ra dáng vẻ thì ra là thế, bọn họ ăn ở "Xứng tầm ăn ngon" lâu như vậy, sao đến bây giờ người này mới có vấn đề, thì ra là đến gây sự.

"Lão bản đâu? Đi ra cho ta, mau đưa đại ca ta đi chữa bệnh!" Trong đó có một người gọi là lão Nhị cao giọng ồn ào.

"Đúng vậy, nhanh lên, nếu không bọn ta sẽ đập nát cửa tiệm của các ngươi, xem các ngươi làm sao mà buôn bán!" Lão Tam cũng hùa theo.

"Sao lại thế này?" Triệu Chính An đi xuyên qua đám người, nhìn nam nhân đang lăn lộn trên mặt đất.

"Cái gì mà sao lại thế này? Đồ ăn nhà ngươi làm chết người!" Lão Nhị hung hăng nói, hai mắt trừng to, có vẻ hung thần ác sát.

"Chết người? Ai đã chết? Thi thể đâu?" Triệu Chính An nghi ngờ hỏi hắn.

"Cái gì mà thi thể, ngươi trù bọn ta chết hả? Ngươi không thấy đại ca ta đau đến như vậy sao."

"Ngươi xem, ngươi nói là đồ ăn nhà bọn ta làm chết người, bây giờ lại nói chưa chết, ngay cả tiếng người mà cũng nói không rõ!" Triệu Chính An lắc đầu.

"Ngươi nói ai không phải là người? Có phải muốn bị đánh hay không!" Lão Tam hiểu ra ý tứ của Triệu Chính An thì liền nhảy dựng lên, đây là mắng bọn hắn không phải là người mà!

"Suỵt!" Triệu Chính An đặt tay lên môi, ngồi xổm xuống hỏi người vẫn đang kêu la "Ai da ai da": "Huynh đệ, ngươi đau ở đâu?"

"Bụng ta đau!" Nam nhân ôm bụng ra vẻ rất đau đớn, nhưng mà giọng nói lại rất mạnh mẽ.

"À, bụng đau à, Triệu Thăng mau tìm đại phu đến."

"Ta đi liền." Triệu Thăng đang ngây ngốc, nghe Triệu Chính An nói như thế liền vội vàng chạy đi. Đừng nói là hắn, ngay cả bọn người Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu cũng chưa hiểu được đây là tình huống gì.

Vẻ mặt Chung Tử Kỳ nhăn nhó, gần đây vì quá bận rộn mà hắn quên mất, trên truyền hình thường xuyên xuất hiện một trích đoạn, chính là -- Du côn vô lại cố tình đến vơ vét tài sản.

"Tìm đại phu cái gì, chờ đại phu đến, đại ca của ta cũng không xong!" Vừa nhìn liền biết lão Nhị chính là não tàn, không tìm đại phu, vậy chẳng phải là đang nói cho mọi người biết các ngươi đến đây để gạt tiền hay sao, tuy là trong lòng mọi người đều đã hiểu rõ.

Lão Tam lập tức đá lão Nhị.

Rất nhanh, đại phu đã tới. Triệu Chính An cung kính mời đại phu vào: "Đại phu, ngươi mau khám đi, đừng để người này chết, nếu không ta phải ngồi tù đó."

"Yên tâm, ta sẽ khám thật kỹ." Lão đại phu cũng là khách quen của Chung Tử Kỳ, đương nhiên biết thức ăn của hắn rất sạch sẽ.

"Vị tiểu huynh đệ này, ngươi đưa tay đây, lão phu bắt mạch cho ngươi." Lão đại phu ngồi xổm xuống nói.

Nhưng mà người nọ chỉ "Ai da ai da" chứ không làm theo, nói giỡn à, sao hắn có thể cho đại phu khám bệnh được, hắn đâu có bệnh. Hắn quăng ánh mắt cho hai người bên cạnh. Hai người kia hiểu ý muốn đi lên quậy phá. Nhưng lại bị Triệu Chính An và Triệu Thăng cản lại.

Lão đại phu nhìn thấy hắn không phối hợp, cũng rất khó xử.

"Hoàng đại thúc, đè hắn dùm ta, chữa bệnh quan trọng hơn." Chung Tử Kỳ lạnh giọng nói.

Hoàng đại thúc lập tức ngồi xuống giữ chặt người đang nằm trên mặt đất. Tuy rằng hắn ở trong trấn, nhưng mà hắn là hán tử xuất thân từ nhà nông, đương nhiên là đám du côn chỉ thích chơi bời lêu lỏng này sẽ không so được với hắn.

"Ngươi làm gì? Buông!"

Thừa dịp hắn giãy giụa, đại phu ở bên cạnh lập tức bắt lấy cổ tay hắn, một lát sau liền buông ra.

"Thế nào rồi đại phu?" Triệu Chính An hỏi.

"Không sao, chỉ là ăn quá nhiều." Lão đại phu vừa lau tay vừa trả lời.

"Cái gì? Không có bệnh?"

"Qủa nhiên là tới lừa tiền."

"Ta đã nói rồi mà, đồ ăn ở đây ngon như vậy, sao có thể xảy ra vấn đề." Những người vây xem không ngừng nghị luận và chỉ trỏ.

Huynh đệ ba người có chút nóng nảy. Nam nhân đang nằm trên mặt đất cũng tức giận, chỉ vào mũi đại phu kêu lên: "Ngươi là lang băm, bụng ta đau sắp chết."

"Hả? Ngươi đau, ngươi còn có sức la lớn như vậy thì ta nghĩ các ngươi đến để lừa tiền, đúng không? Mọi người nói xem có đúng không?" Chung Tử Kỳ la lớn.

Giống như muốn hùa theo lời Chung Tử Kỳ nói, không biết từ đâu xuất hiện vô số rau củ hư thối, ném chính xác vào đầu ba kẻ du côn kia.

"Là ai? Là ai làm, đừng để lão tử nhìn thấy, nếu không lão tử sẽ đánh ngươi tàn phế." Nam nhân vừa nãy nằm trên mặt đất bị ném đồ ăn đến nỗi u ám cả mặt mày, đã mất hết mặt mũi rồi nên hắn cũng không giả vờ nữa, lập tức đứng lên.

"Là ai? Có gan làm mà không có gan đứng ra à?"

Triệu Chính An nhìn ba người, cười lạnh: "Thế nào? Không giả vờ nữa à? Bụng không đau nữa hả?"

"Không đau, hôm nay ta nói cho cho ngươi biết, mau đem tiền ra đây, nếu không cái tiệm này..." Nam nhân xem xét xung quanh: "Chưa chắc là sẽ còn đầy đủ đâu."

"Đúng vậy, xem bọn ta có đập banh cái tiệm này hay không." Lão Nhị và lão Tam ngẩng cao đầu đứng sau lưng lão Đại.

"Hả? Vậy các ngươi muốn bao nhiêu?"

"Bao... Nhiêu, đại ca... Chúng ta muốn bao nhiêu?" Lão Nhị nhỏ giọng hỏi đại ca.

"Mười hai bạc, không hơn không ít."

"Đúng, thiếu một đồng cũng không được."

"Làm sao bây giờ? Chúng ta thật sự không có đủ tiền." Triệu Chính An khó xử. Bọn họ làm mười ngày cũng không kiếm được mười hai bạc.

"Không có? Huynh đệ đập cho ta."

Lão Nhị và lão Tam được lệnh lập tức đứng lên cầm ghế nện lên bàn.

"A!!"

Đột nhiên không biết từ đâu bay tới hai cái trứng chim dân dã đập lên mặt hai người đó, sức lực rất mạnh, hai cái trứng lăn tròn vài vòng, dừng trên mặt bọn họ mười miểu (giây) rồi rớt xuống, để lại hai vết bầm.

Đám người Chung Tử Kỳ lập tức thả lỏng. Mà trên mặt Triệu Chính An lại không có vẻ ngoài ý muốn, thậm chí còn có biểu tình đã chứng minh được cái gì đó.

Vì sao hắn lại bình tĩnh như vậy? Thật ra lúc đầu hắn cũng lo lắng. Nhưng mà bởi vì đột nhiên xuất hiện rất nhiều rau củ hư thối và rác rưởi, những cái đó, mặc kệ là người buôn bán hay là dân chúng bình thường đều không giữ lại, như vậy, vấn đề là ở đây, trong nháy mắt, Triệu Chính An đã nghĩ tới thùng rác trước cửa tiệm của bọn họ, có cái gì dơ bẩn cũng ném vào trong đó. Cho nên khi mọi người đang hả hê thì Triệu Chính An lại nghi ngờ, hắn lập tức xem xét ngoài cửa, đúng lúc nhìn thấy một bóng người, bóng dáng này rất quen thuộc, chính là gã sai vặt bên cạnh nam nhân tên Trầm Dục Bắc.

Dựa vào phán đoán của hắn, người này chính là cao thủ, tuy hắn chưa từng nhìn thấy cao thủ, nhưng mà hắn cũng đoán được.

Khi mâu thuẫn ngày càng kịch liệt, người kia lại đứng ở cửa, dáng vẻ quan sát mọi chuyện chuẩn bị ra tay, Triệu Chính An yên tâm, hắn biết nam nhân kia sẽ không để ba người này thực hiện được ý đồ, đương nhiên không phải là người đó xem trọng mặt mũi hắn, mà là xem trọng mặt mũi nương tử hắn, tuy rằng hắn cảm kích, nhưng hắn vẫn rất ghét, rất chán ghét.

"Rốt cuộc là ai? Có dám đứng ra hay không, để lão tử nhìn xem?" Lão đại đánh giá bốn phía, hung tợn kêu lên.

Xung quanh tĩnh mịch không phát ra tiếng động, mọi người cũng muốn biết người đó là ai, có dám đi ra hay không.

Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Hồng Ảnh, ngươi đi ra để hắn nhìn thử xem."

"Dạ."

Hồng Ảnh bình tĩnh đi vào đám người.

Lão Đại kia ở trong trấn Thanh Thuỷ lăn lộn nhiều năm như vậy, ánh mắt hắn tốt hơn hai tiểu đệ mà hắn vừa mới thu nhận, hắn có thể nhìn ra được người này không giống những người xung quanh, gương mặt lạnh lùng, thoạt nhìn rất có khí thế, hắn là người chuyên môn bắt nạt kẻ yếu, lúc này trong lòng cũng bồn chồn muốn chạy trốn, nhưng mà hắn đã mạnh miệng rồi, nếu cứ bỏ chạy như vậy, mặt mũi của hắn còn biết để đâu? Sau này làm sao thu nhận tiểu đệ? Sao có thể hâm doạ những người khác?

Lúc này, hắn đành phải kiên trì: "Chính... Chính là ngươi làm?"

"Là ta làm."

"Được... Thật to gan, hôm nay nếu ngươi không xin lỗi bọn ta, bọn ta liền... Liền..." Lão Đại không nói nên lời, ánh mắt nam nhân này nhìn hắn giống như đang nhìn đồ ngu, giống như hắn đang nói lời vô nghĩa.

"Liền cái gì? Lão đại?" Lão Tam hỏi.

"Liền đánh hắn!" Lão Đại thẹn quá hoá giận.

Nam nhân im lặng...

Lão đại không có cách nào, đành phải chỉ huy hai tiểu đệ: "Đánh, đánh hắn cho ta." Hắn nói xong liền lui về sau, còn hai tiểu đệ ngốc ngếch thì lập tức xông lên.

Chỉ tiếc lần này bọn họ gặp được cao thủ chân chính, ngay cả cái bóng của người ta mà bọn họ còn không chạm vào được, đã bị hắn đá một cước văng ra xa, nằm trên đất nửa ngày không nhúc nhích.

Lão Đại nhìn thấy mọi chuyện không ổn liền muốn bỏ chạy, đáng tiếc, nam nhân đó không cho hắn cơ hội, khi phía sau vang lên tiếng hò hét, lão Đại phát hiện nam nhân đang đứng cách hắn rất xa đã bay tới bên cạnh hắn, sau đó bàn chân to lớn liền xuất hiện trước mắt hắn, hắn chỉ còn cảm thấy trên mặt đau xót, thân mình lơ lửng, sau đó liền bay đi, đúng lúc bay đến bên cạnh hai tiểu đệ.

"Tránh ra, tránh ra..."

Không đợi mọi người lấy lại tinh thần, năm sáu quan binh mặc quần áo nha môn liền đẩy đám người tránh ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền lớn tiếng hỏi: "Sao lại thế này? Là ai quậy phá? Toàn bộ theo ta về nha môn!"

Triệu Chính An lập tức lấy một cái hà bao từ trong lòng, đi đến bên cạnh quan binh cầm đầu, ngoài miệng thì tức giận giải thích tình huống, trên tay lại thừa dịp mọi người không chú ý mà nhét hà bao vào trong tay người nọ.

Gương mặt lạnh lùng của người nọ lập tức thả lỏng, nói với thủ hạ ở phía sau: "Dẫn bọn họ về nha môn." Sau đó nói với Triệu Chính An: "Ngươi cũng đi theo chúng ta một chuyến, kể lại mọi chuyện."

"Được, được."

"Chính An!" Chung Tử Kỳ lo lắng đi đến.

"Không sao!" Triệu Chính An cho hắn một cái ánh mắt: "Quan gia này tìm ta để hỏi thăm tình huống, ta sẽ về liền." Sau đó đi theo quan binh.

Không còn náo nhiệt để hóng, tốp năm tốp ba mọi người liền tán đi.

"Chính An có sao không?" Triệu A mẫu lo lắng khi nhìn thấy Triệu A mẫu đi xa.

"Có lẽ là không sao." Chung Tử Kỳ lắc đầu, hắn tin Triệu Chính An có thể xử lý tốt mọi chuyện, Triệu Chính An không phải là người lỗ mãng.

Chung Tử Kỳ thở dài, đi đến chỗ nam nhân vẫn còn ngồi trong tiệm: "Hôm nay thật sự cám ơn hai vị, nếu không, đúng là không biết nên làm gì bây giờ!"

"Tiện tay giúp đỡ mà thôi, không đáng nhắc đến." Trầm Dục Bắc cười ôn hoà.

"Như vậy sao được, nếu không thì như vậy đi, sau này các ngươi ăn ở nơi này, ta sẽ không thu tiền, các ngươi cứ ăn tuỳ thích." Chung Tử Kỳ nói như vậy, không phải vì hắn rộng lượng, mà là hắn biết rõ nam nhân này không phải là người ở đây, sẽ không dừng ở đây quá lâu.

"Sao ta lại không biết xấu hổ như vậy được."

"Có gì đâu mà ngại, cứ như vậy đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK