Buổi chiều Chung Tử Kỳ thu quán, hắn kêu Triệu Trữ và Triệu Thăng về nhà trước, hắn và Triệu Chính An đi dạo trong trấn Thanh Thuỷ một lát, mua mấy thứ này nọ.
Trong lòng Chung Tử Kỳ hiểu rõ nên mua lễ vật gì cho hai vị lão nhân Chung gia. Hắn chọn vài thước vải, thêm bánh và thịt. Hắn lập tức cảm thấy ớn lạnh, cũng không rẻ chút nào, mấy thứ này đã lấy hết một trăm văn của hắn.
Lấy lòng bằng vật chất, Chung Tử Kỳ cảm thấy cải lương không bằng bạo lực, hôm nay cứ tặng cho bọn họ, mắc công sau này bọn họ lại chạy đến chỗ của hắn.
Sau giờ ngọ, người đi trên đường trong trấn Thanh Thuỷ rất thưa thớt, ngẫu nhiên còn có vài chiếc xe ngựa chạy "đát đát" ngang qua. Chung Tử Kỳ vui vẻ nói chuyện với Triệu Chính An.
Đột nhiên, từ trong rừng cây nhảy ra hai người, không có ý tốt nhìn hai người bọn họ.
Trong lòng Chung Tử Kỳ lộp bộp, nắm tay Triệu Chính An xoay người chạy đi, mới vừa chạy hai bước, lại có hai người từ trong rừng cây đi tới, tổng cộng là bốn hán tử với dáng người cường tráng, hai mặt giáp công, Chung Tử Kỳ nhìn tình hình liền biết không ổn, hắn không biết là ai không thích hắn đến cỡ này.
Nhưng mà tình huống trước mắt lại không cho hắn suy nghĩ nhiều, rất rõ ràng là sắp xảy chuyện xấu, Chung Tử Kỳ khẩn trương hỏi: "Các vị hảo hán, không biết có việc gì không? Đòi tiền thì chúng ta có, các ngươi có thể lấy, chỉ cần không đả thương người là được."
Triệu Chính An ở bên cạnh nắm chặt tay Chung Tử Kỳ, sắc mặt căng cứng, vẻ mặt bất an, hắn cũng cảm nhận được tình hình không ổn.
Một người trong đó cười ha ha: "Tiền... Để lại, người... Cũng không được đi."
"Đúng vậy, ai kêu ngươi gặp phải người không thể trêu chọc, người ta kêu bọn ta dạy dỗ ngươi, dù sao cũng không thể bỏ qua."
Một người khác không kiên nhẫn: "Đừng nhiều lời, giải quyết nhanh lên."
Ba người còn lại cũng không nói lời vô nghĩa nữa, lập tức vây quanh Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An, sau đó Chung Tử Kỳ cảm thấy trên đùi đau xót, hắn a lên một tiếng đau đớn. Sau đó là một trận quyền đấm cước đá.
"Cứu mạng!! Cứu mạng, có ai không!!" Chung Tử Kỳ giãy giụa cầu cứu, hy vọng có ai đó có thể giúp đỡ bọn họ, thế nhưng hy vọng của hắn lại không thành hiện thực.
"Ha ha, ngươi kêu gào đến rách cổ họng cũng không có ai giúp ngươi."
Triệu Chính An phẫn nộ nhìn bọn họ, hơn nữa nhìn thấy bọn họ đánh Chung Tử Kỳ lại càng tức giận hơn, hoàn toàn không biết sợ hãi, cũng mặc kệ hai người đang đánh mình, hắn vọt đến bên người Chung Tử Kỳ, đẩy hai người kia ra, vẻ mặt hung ác nhìn bọn họ.
"A, còn dám phản kháng, đánh chết nó cho ta."
Kết quả không nghĩ cũng biết, Triệu Chính An hung hãn thế nào thì cũng chỉ là một người, phản kháng vài cái đã bị nắm tay mạnh mẽ đánh đập dã man, cuối cùng chỉ có thể ngã vào người Chung Tử Kỳ, vững vàng bảo vệ hắn.
Chung Tử Kỳ bị Triệu Chính An ôm cứng ngắt, chỉ có thể khóc nức nở kêu: "Chính An? Chính An? Ngươi sao rồi?"
Không biết đến khi nào, bốn phía yên tĩnh, bốn người kia cũng rời đi.
Chung Tử Kỳ nghẹn ngào: "Chính An? Chính An, bọn họ đi rồi, ngươi đứng lên đi, Chính An?" Nhưng mà mặc kệ hắn kêu thế nào, người bên trên vẫn không nhúc nhích không kêu rên một tiếng, ngay cả tiếng thở cũng nhẹ nhàng.
Chung Tử Kỳ luống cuống, hắn cố gắng đẩy Triệu Chính An ra. Đập vào mắt chính là Triệu Chính An nhắm chặt hai mắt, hơi thở mỏng manh, trên mặt còn có vết máu.
Chung Tử Kỳ lập tức chảy nước mắt, hai tay run rẩy ôm Triệu Chính An, hoảng sợ kêu lên: "Chính An, Triệu Chính An... Ngươi tỉnh tỉnh... Không nên làm ta sợ! Nếu không ta sẽ không muốn ngươi nữa!"
Trong quá khứ, chỉ cần nghe thấy thế thì Triệu Chính An sẽ bật người nhảy lên, thế nhưng lúc này lại nằm yên bất động.
"Đúng rồi... Đại phu... Tìm đại phu." Chung Tử Kỳ thì thào tự nói rồi đứng dậy ôm hắn, nhưng mà cả người lại yếu ớt, đây là lần đầu tiên hắn căm hận bản thân là ca nhi, ai đó làm ơn tới cứu bọn họ đi!
Có lẽ là ông trời nghe thấy lời cầu cứu của hắn, lúc này, một chiếc xe ngựa chạy qua, Chung Tử Kỳ vội vàng chạy đến ngăn lại: "Cứu cứu hắn, đại thúc, cứu cứu hắn!!" Chung Tử Kỳ cầu xin.
Người đánh xe là một hán tử hơn bốn mươi, trên xe kéo theo hàng hóa, thấy tình cảnh của hắn thì liền nhảy xuống xe vác Triệu Chính An đang hôn mê lên xe ngựa, sau đó kêu Chung Tử Kỳ lên xe.
Chung Tử Kỳ cảm kích nói lời cám ơn rồi ngồi bên cạnh Triệu Chính An, cẩn thận đặt đầu hắn lên đùi mình.
"Các ngươi sao vậy? Đụng phải cướp giật sao?"
Chung Tử Kỳ gật đầu qua loa ứng phó, hắn còn bị vây trong khủng hoảng cực đồ, dọc theo đường đi hắn không ngừng kêu tên Triệu Chính An, thế nhưng Triệu Chính An vẫn không nhúc nhích. May mắn bọn họ ở cách trấn Thanh Thuỷ không xa, chạy vài chung là tới, đại thúc xe ngựa giúp đỡ Chung Tử Kỳ ôm Triệu Chính An đi vào, vẫn là y quán đã từng chữa bệnh cho Triệu Chính An, vẫn là lão đại phu lúc trước.
"Đây là sao vậy?" Lão đại phu vội vàng hỏi, chỉ huy hai người đặt Triệu Chính An lên giường.
Chung Tử Kỳ nghẹn ngào kể lại mọi chuyện.
Lão đại phu nghiêm túc ngồi bên giường, ngón tay vẫn tiếp tục bắt mạch.
Sau một lúc lâu, lão đại phu thu tay lại nói: "Tình huống có chút nghiêm trọng, có thể bị thương đến nội tạng, còn có không ít vết thương bên ngoài, đặc biệt là vùng đầu còn bị rách da, trước kia hắn từng bị đập vào đầu, cho nên trừ khi hắn tỉnh lại, nếu không thì cũng không biết được hắn có bị thương chỗ nào nữa không."
"Vậy... Đại phu, khi nào hắn có thể tỉnh lại?"
Lão đại phu lắc đầu: "Ta cũng không chắc, có lẽ là hai ba ngày nữa. Ta sẽ viết phương thuốc, nhanh đi nấu thuốc đút cho hắn uống, tình huống hiện tại của hắn rất tệ."
Chung Tử Kỳ gật đầu không dám quấy rầy đến hắn.
Tuy rằng rất lo lắng, nhưng lời của đại phu vẫn làm hắn thả lỏng, có thể trị được là tốt rồi.
Sau đó Chung Tử Kỳ dời tầm mắt về phía đại thúc đánh xe, Chung Tử Kỳ vội vàng cúi người, nói lời cảm ơn: "Hôm nay thật sự cám ơn đại thúc, nếu không có ngài, chỉ sợ hắn sẽ... Đại thúc ngài chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta, sau này ngài có yêu cầu gì thì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ không từ chối."
Đại thúc cười nói: "Không sao, mạng người quan trọng hơn."
Chung Tử Kỳ đưa cho đại thúc một ít tiền, đại thúc không chịu nhận.
Chung Tử Kỳ nói: "Đại thúc, ngài nhận đi, ta còn phải làm phiền ngài một chút nữa, ngài đưa thư đến thôn Triệu gia dùm ta được không? Ngài không nhận thì ta cũng không dám làm phiền ngài nữa."
Đại thúc đánh xe suy nghĩ một lát rồi nhận lấy.
"Đại thúc ngài đến thôn Triệu gia, tìm nhà Triệu Bảo, là nhà thứ tư từ đầu thôn đi vào, ngoài cửa dán hai bức tranh thần giữ cửa, ngài nói với bọn họ phu quân ta bệnh, cho nên ta không thể về, chuyện ngày mai không cần làm nữa..."
Nếu hai người không về thì chắc chắn Triệu A mẫu sẽ rất lo lắng, còn nữa với tình huống bây giờ của Triệu Chính An, hắn cũng không thể nào rời đi. Hắn cũng không còn tâm tư đi làm chuyện nào khác.
Lúc này trong lòng hắn rất hỗn loạn, khổ sở, lo lắng, đau lòng trộn lẫn với nhau. Nhưng có một thứ rất chắc chắn, hắn sợ Triệu Chính An sẽ chết, trong lòng hắn đau đớn như bị dao đâm vào.
Hắn chưa từng cảm thấy thế này, cho dù là khi người đó kết hôn, tuy hắn cũng khó chịu và đau lòng, thế nhưng lại không mãnh liệt thế này. Hắn nghĩ, có lẽ là khi chậm rãi tiếp xúc, hắn đã có hơi thích Triệu Chính An rồi, xem Triệu Chính An là người mà hắn không thể thiếu trong cuộc sống, không còn là người mà có cũng được, không có cũng không sao nữa.
Có lẽ hắn còn chưa thật sự yêu thương Triệu Chính An, nhưng hắn nguyện ý cứ ở chung như vậy, cho lẫn nhau một cơ hội. Chỉ cần Triệu Chính An tỉnh lại, cho dù ngốc cả đời, hắn cũng nguyện ý nuôi dưỡng Triệu Chính An.
Người, luôn ở khi mất đi mới biết quý trọng, trước kia, tuy hắn rất chăm sóc Triệu Chính An, nhưng hắn vẫn luôn xem nhẹ Triệu Chính An, nhưng từ nay về sau sẽ không như vậy nữa, nhất định hắn sẽ xem Triệu Chính An như bảo bối của mình.
>NT