Tư Cẩn cùng Trình Gia Thiệu tản bộ trên con đường mùa đông của Đồng An, cô bất giác nhớ lại những dòng mình từng viết trong nhật ký hồi cấp ba.
Sau bao năm, cùng thời điểm này, những gì cô thấy vẫn không khác gì xưa.
Món xiên nướng nóng hổi trong tay mang lại cảm giác ấm áp cho lòng bàn tay Tư Cẩn, nhưng lại khiến mu bàn tay phơi bày trước cơn gió lạnh.
Khác với thời cấp ba, giờ đây món ăn ấy chỉ có ý nghĩa giúp cô hòa vào khung cảnh xung quanh, hoàn toàn không còn là để lấp đầy cái bụng rỗng sau giờ tự học buổi tối.
Họ cùng dừng lại ở bến xe buýt, nơi này lạ lùng thay, hàng ngô đồng vẫn chưa rụng hết lá.
Gió lạnh thổi qua, Tư Cẩn vô thức dậm chân xuống đất, khẽ vặn vẹo để sưởi ấm cơ thể.
Ngay sau đó, Trình Gia Thiệu tháo khăn quàng trên cổ anh xuống và nhẹ nhàng quàng lên cổ cô.
Cảm giác ấm áp thuộc về anh bao quanh lấy cô khiến Tư Cẩn ngẩng đầu lên.
Phía sau là bầu trời mùa đông với những ngôi sao thưa thớt, chúng vẫn mang dáng vẻ vĩnh cửu, trong thoáng chốc khiến cô nhớ đến chàng trai năm nào mà cô từng ao ước nhưng không thể có được.
Tư Cẩn mỉm cười, dùng lời nói để che giấu khoảnh khắc xao động ấy, "Đồng An dường như lạnh hơn Hạ Thành một chút."
Chỉ có thể nói về nhiệt độ.
Anh nghe được cô vừa mới từ chức ở "TREADs" nên đã mời cô về Đồng An cùng đi dạo.
Nơi đây cuối cùng cũng sẽ bắt đầu thay đổi, anh sẽ trở thành người thiết kế diện mạo mới cho thị trấn nhỏ này.
Trình Gia Thiệu nhìn về hướng chiếc xe buýt sắp đến, chiếc xe cũ kỹ từ từ xuất hiện, xuyên qua bóng cây và ánh đèn mờ.
Nụ cười của anh càng trở nên rạng rỡ dưới bóng cây loang lổ.
"Ở Hạ Thành luôn từ nơi ấm áp này bước vào nơi ấm áp khác, như vậy sẽ quên mất vẻ đẹp vốn có của các mùa."
Anh nghiêng đầu về phía chiếc xe buýt vừa dừng lại, "Đi thôi."
Tư Cẩn bước lên xe sau anh.
Anh bỏ vào hộp bốn đồng xu, quay lại nhìn cô một cái rồi bước nhanh về phía dãy ghế cuối.
Anh dừng lại trước chỗ ngồi, nhường cô ghế ngồi bên cửa sổ, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Chiếc xe buýt rời bến, trạm kế tiếp là trường học. Mỗi tối lúc tám giờ, xe buýt luôn nhộn nhịp, một nhóm học sinh cấp hai trong bộ đồng phục ríu rít nói chuyện không ngừng nhanh chóng lấp đầy chiếc xe.
Trình Gia Thiệu nhường chỗ cho một học sinh, còn mình đứng bên cạnh nắm chặt tay cầm.
Nhiều năm trước, Tư Cẩn cũng từng là một trong những cô cậu học sinh đó. Cô quen ngồi ở cuối xe, dõi theo bóng dáng một chàng trai luôn ngồi phía trước.
"Lúc nào cậu cũng ngồi ở vị trí này." Trình Gia Thiệu đột nhiên lên tiếng.
Cậu học sinh bên cạnh Tư Cẩn vô thức nhìn về phía Trình Gia Thiệu, nhận ra ánh mắt anh đang dừng lại trên Tư Cẩn.
Cậu nhóc lại đưa mắt qua lại giữa hai người họ, "Hai anh chị là bạn học à?"
Chưa kịp suy nghĩ ý nghĩa lời nói của Trình Gia Thiệu, Tư Cẩn bật cười, đáp lại sự tò mò của cậu nhóc, "Ngày xưa là vậy."
"Ồ." Cậu bé gật đầu hiểu ý, nói với cô, "Bình thường ngồi ở đây là Tiểu Mạt."
Tư Cẩn nhận ra mình đã chiếm chỗ của người khác nên lập tức đứng lên.
"Cô bé ấy đâu rồi?"
Cậu học sinh kéo nhẹ ống tay áo của cô, ý bảo cô ngồi xuống lại, "Hôm nay Tiểu Mạt bị sốt nên xin nghỉ, chị cứ ngồi ở đây đi."
Tình cảm trong sáng vô tư.
Cuối cùng Tư Cẩn cũng có thể tiếp tục trò chuyện với Trình Gia Thiệu, "Còn cậu lúc nào cũng ngồi ở hàng thứ hai."
Ngay trước trạm anh phải xuống, ánh mắt cô luôn dõi theo anh khuất dần vào bóng tối của con ngõ nhỏ. Họ sẽ trao nhau một nụ cười đồng cảm.
Tư Cẩn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ so sánh những con phố cũ trước mắt với ký ức.
Bóng cây và ánh đèn chiếu lên khuôn mặt cô những mảng sáng tối khác nhau, cô giả vờ ngắm cảnh bên ngoài, cẩn thận nhìn vào hình bóng phản chiếu của Trình Gia Thiệu trên cửa sổ.
Anh đang nhìn cô.
Cô bất chợt nhớ lại rất rất nhiều năm trước, lúc đó anh cũng từng nhìn cô như vậy.
Họ định xuống xe ở trạm "Trung học Đông Thanh", trước khi xuống xe, cậu nhóc trao cho cô một mảnh giấy, nghiêm túc dặn cô phải đợi đến khi chia tay với Trình Gia Thiệu rồi hãy mở ra xem.
Cô cất tờ giấy vào túi áo khoác.
"Trung học Đông Thanh."
Tư Cẩn nhìn bốn chữ này, trong lòng dâng trào hàng ngàn cảm xúc.
Mười năm trước, cô từng chân thành viết trong nhật ký: "Tôi rất muốn gặp lại cậu ấy một lần nữa, cùng cậu trở về nơi này. Tại mỗi góc nhỏ kể cho cậu nghe tôi đã từng vì cậu làm gì, từng thích cậu nhiều thế nào."
Nhưng khi thực sự đứng ở đây, Tư Cẩn biết cô sẽ không làm thế. Những gì có thể nói ra luôn chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, là những cảm xúc không đáng kể.
Cô chỉ muốn tận hưởng một đêm hoài niệm tuyệt đẹp này.
Bác bảo vệ trường từ lâu đã không còn nhớ cô, nhưng không hiểu sao vẫn nhận ra Trình Gia Thiệu nên nhanh chóng cho họ vào trường.
Cây quế trong bồn hoa vẫn chưa đến mùa nở, cành lá xanh tươi.
"Ngày đầu tiên tôi gặp cậu là ngày khai giảng, cậu và bạn bè đang ngồi dưới gốc cây quế trò chuyện vui vẻ."
Hơi nóng và ngột ngạt của mùa hè sau cơn mưa dường như vẫn bao trùm trước mắt, mặt nước đọng phản chiếu bóng dáng của những chàng trai cười đùa dưới gốc cây quế.
Cũng từ đó, cô bắt đầu thích anh.
Nhưng anh lại không nhớ gì về cô, "Ngày đó... nhiều người quá."
Dù có cố gắng bao nhiêu, anh cũng không thể nhớ được một cô gái mờ nhạt đã từ cổng trường bước vào, không thể kìm lòng mà ngắm nhìn bóng anh dưới mặt nước ấy thật lâu.
Tư Cẩn mỉm cười, tiếp tục bước về phía trước. Cô dừng lại trước bảng thông báo cách cổng trường không xa.
Học sinh vừa hoàn thành một kỳ thi, bảng xếp hạng đã được dán lên đây như mọi khi.
Cô nhìn vào những cái tên xa lạ, ngón tay gõ nhẹ lên mặt kính che tên đầu bảng, tất nhiên đó không phải là "Trình Gia Thiệu."
"Trình Gia Thiệu, sao cậu lúc nào cũng đứng nhất vậy?"
Trong lòng cô lại dâng lên cảm giác tiếc nuối, nếu cô nỗ lực hơn, hơn chút nữa, có lẽ tên cô đã có thể vượt qua hai vị trí ngăn cách và đứng sát bên cạnh tên anh.
Anh nhún vai, "Kỳ thi cuối cùng cậu cũng đã làm rất tốt rồi, đó là kết quả tốt nhất của cậu, không cần phải tiếc nuối."
Anh vẫn còn nhớ.
Điều anh không biết là những tâm sự của thiếu nữtrong những ngày đêm mưa giông dày đặc, "Cậu có từng thích tôi không, dù chỉ trong một khoảnh khắc?"
Cả khi ấy và hiện tại, cô đều không thể hỏi.
Giờ đã khuya. Học sinh lớp mười và mười một đã về ký túc xá, chỉ còn những ánh đèn ở tầng một và hai thuộc về học sinh cuối cấp.
Họ dừng lại trước tòa nhà chính, cùng nhất trí không lên lầu.
Ngôi trường mà họ từng học đang dần già đi, bướng bỉnh từ chối những thay đổi từ bên ngoài, thực ra là một câu chuyện cổ tích không mấy đẹp đẽ.
"Cậu còn nhớ hai cầu thang ở hai đầu tòa nhà không?" Đó là kiểu thiết kế của phần lớn những ngôi trường cũ kỹ.
Tư Cẩn không còn sợ hãi như trước, cô thả lỏng hơn.
"Một phía có thể nhìn ra sân trường. Thật ra tôi thường đứng bên phía đó nhìn mọi người chạy bộ, rồi tính toán thời gian để có thể từ phía kia bước ngược lại dòng người, mong được tình cờ gặp cậu."
Về sau sức khỏe cô có chút vấn đề nên không thể chạy bộ như các bạn.
Cô đã tốn rất nhiều tâm sức chỉ để có một khoảnh khắc lướt qua anh.
Vì cô luôn tin rằng mình không nổi bật, tin rằng mình sẽ không bị phát hiện, nên cô cứ lặp lại điều đó hết lần này đến lần khác.
Lớp học của họ gần với cầu thang ở đầu bên kia. Anh đi trong hàng ngũ ngay ngắn, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Rõ ràng là rất bình thường, nhưng trong mắt cô lại khác biệt vô cùng, khiến trái tim đắm chìm trong mệt mỏi của cô bỗng đập rộn ràng.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, cô mới cảm thấy mình thật sự sống.
"Tôi biết." Anh muốn nói rằng thực ra anh biết tất cả.
Điều anh không biết là vì sao khi ấy cô luôn lẩn tránh ánh mắt anh, mỗi lần anh cười với cô, cô lại vội cúi đầu, giả vờ không thấy.
Về sau anh đã hiểu vì sao, và anh còn biết rằng, cô gái trước mặt giờ không thể trả lời cho anh được nữa.
Cô đã không còn là cô thiếu nữ trầm lặng, luôn e ngại bất an ngày xưa.
Những tiếc nuối không thể lấp đầy, có lẽ việc không nói ra những gì anh biết mới là sự dịu dàng thực sự đối với cô gái đang nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.
Họ cùng nhau tản bộ trên sân trường trong đêm tối. Thường thì sân rất vắng, yên tĩnh như lúc này.
Đường chạy bằng nhựa đỏ đã được tu sửa từ năm họ học lớp mười, qua hơn mười năm, giờ đã bắt đầu có dấu hiệu nứt nẻ.
Những cây cỏ được trồng trên sân bóng đá chẳng bao giờ phát triển tốt, cuối cùng cũng bị thay thế bằng cỏ nhân tạo.
Lợi ích duy nhất là học sinh không còn phải tham gia các buổi "hoạt động xã hội" dưới hình thức nhổ cỏ. Sau khi nhổ đi hết những ngọn cỏ dại phát triển mạnh chỉ còn lại vài cây yếu ớt run rẩy dưới làn gió xuân, sau đó lại vàng úa khi gió thu vừa thổi, để lại mảnh đất trơ trụi như mái đầu của thầy hiệu trưởng.
Tư Cẩn chợt nhớ đến nhật ký năm ấy, "Cậu có còn nhớ hoạt động "hoạt động xã hội" năm lớp mười không?"
Trình Gia Thiệu liếc nhìn cô, cả hai cùng bật cười, "Có lẽ gọi là "hoạt động nhổ cỏ" thì đúng hơn."
Anh cũng nghĩ thế.
Đang nghĩ về chuyện đó, mùi hương của cỏ dại năm ấy như lan tỏa trong không khí, dai dẳng không rời trong mấy ngày sau khi nhổ cỏ.
Tư Cẩn hỏi tiếp, "Giờ cậu còn chơi bóng không?"
Gương mặt trẻ trung của Trình Gia Thiệu lộ vẻ tiếc nuối.
"Ít lắm rồi. Bạn bè ở Hạ Thành không thích đá bóng, về Đồng An thì bạn cũ cũng đều thích ở nhà nghỉ ngơi hay trông con."
Nhiều người đã lập gia đình. Mười năm trôi qua, đã là quá khứ.
Rồi bất chợt anh chạy trên sân, đá mạnh vào hướng khung thành một quả bóng vô hình. Cô vỗ tay nhẹ, khích lệ cho cô gái năm nào chỉ dám giả vờ đi ngang qua anh.
Ngốc nghếch, nhưng vô cùng chân thành.
"Tuyết đang rơi à?" Anh chàng dừng lại ở xa nhìn lên trời với vẻ ngạc nhiên, "Tuyết đang rơi!" Sự ngạc nhiên nhanh chóng chuyển thành niềm vui.
Hai người phương Nam cùng hướng mắt lên trời, bông tuyết rơi xuống nhẹ nhàng không thành tiếng.
"Mùa đông năm tốt nghiệp, Hứa Thi đến tìm tôi ở trường."
"Đêm hôm đó Hạ Thành có đợt tuyết đầu mùa, mười giờ tối, tôi xuống dưới ký túc. Tôi tưởng là cậu."
Một người bạn đã không còn là bạn, một câu chuyện cô đã từng nghe, cũng đã từng khiến cô rơi nước mắt trong đêm dài xa xứ.
Giữa màn tuyết phủ, Trình Gia Thiệu nói với cô, "Cậu thật tuyệt vời, hãy mạnh mẽ hơn."
Ánh đèn trong lớp học cuối cùng cũng tắt.
Trên sân bóng xuất hiện ánh đèn pin, có người đang đi về phía âm thanh. Ánh sáng yếu ớt lướt qua bóng tối quanh Trình Gia Thiệu rồi dừng lại trên người anh.
"Cậu thật tuyệt vời, hãy mạnh mẽ hơn."
Anh chạy về phía Tư Cẩn, nắm lấy cổ tay cô, nhắc lại lớn hơn, "Cậu thật tuyệt vời, hãy mạnh mẽ hơn!"
Từ Tư Cẩn của mười năm trước liệu có nghe thấy không?