Tư Cẩn nằm trong vòng tay Lục Phóng Tranh, cùng anh cụng ly theo điệu nhạc vang lên.
Trên TV đang chiếu bộ phim cũ "My Fair Lady" phát hành vào dịp Giáng sinh nhiều năm về trước. Sự chú ý của cô dần rời khỏi bộ phim, khe khẽ hát theo bài nhạc.
Lục Phóng Tranh bật cười, nhấn nút dừng, sau đó cúi xuống nhìn cô.
"Sao không hát tiếp?"
Ngay khi anh bấm dừng, Tư Cẩn cũng ngừng hát, hơi ngẩng cằm lên nhìn anh.
"Hồi đó anh bảo em hát khó nghe."
Là lúc họ còn ở Hillsborough.
Khi đó cô vừa nhận công việc nhẹ với mức lương đủ trang trải cuộc sống và học hành. Trừ việc có chút sợ hãi trước thái độ nghiêm nghị của Lục Phóng Tranh, phần lớn thời gian xa anh, cô luôn cảm thấy vui vẻ.
Cô thường khe khẽ hát khi ở trong phòng hay vườn, có một lần, khi anh đi ngang qua trên chiếc xe lăn đã nghe thấy.
Anh nhẹ nhàng nói: "Khó nghe."
Từ đó cô không còn dám hát trong lâu đài nữa.
Nhưng hôm nay Lục Phóng Tranh lại thản nhiên: "Lúc đó anh chưa biết thưởng thức."
Anh nhẹ vuốt tóc cô, "Sao em lại nhớ kỹ lời chê, còn khi anh khen hay thì chẳng để vào lòng. Em thích nghe lời khó nghe à?"
Tư Cẩn ngồi dậy đối diện với anh.
"Ai lại thích nghe lời khó nghe, Lục Phóng Tranh, ngày xưa miệng lưỡi anh độc địa quá."
"Trước khi gặp em, những gì anh học được toàn là để đả kích người khác sao?"
Lục Phóng Tranh cũng ngồi thẳng, "Bây giờ tiếng Trung anh học đều là từ em dạy. Em nói đi, giờ muốn nghe gì nào?"
Tư Cẩn hài lòng, "Nói gì cũng được, chỉ cần ngọt ngào là được. Em chưa từng đón Giáng sinh, đặc biệt chờ anh về."
Giây phút sau, cô bị Lục Phóng Tranh đè xuống ghế sô pha, đôi môi của anh áp lên, rất lâu sau mới rời ra, "Ngọt không?"
"Cái gì?"
Tư Cẩn còn hơi ngơ ngác, một lúc sau mới nhận ra, cô nhẹ nhàng đấm vào ngực anh.
"Lục Phóng Tranh, anh hư rồi đấy!"
Anh vẫn duy trì khoảng cách vài centimet với cô, nụ hôn của anh như sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng khuôn mặt anh khẽ quay đi, nhìn về phía cây thông Noel trong phòng khách.
Sau buổi tiệc cuối năm, Tư Cẩn đã dành hai ngày để dọn dẹp ngôi nhà này, chờ Lục Phóng Tranh về để cùng đón lễ.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng họ kéo kín tất cả rèm cửa, bật đèn trên cây thông Noel, tạo nên bầu không khí đêm Giáng Sinh.
Và món quà anh mang từ Edinburgh về cho cô lúc này cũng nằm dưới gốc cây.
Anh quay đầu lại nhìn cô, nhướng mày, "Cả ngôi nhà em đã trang trí rồi, sao không trang trí bản thân một chút?"
Tư Cẩm cười đầy ẩn ý, "Chỉ là chưa phải bây giờ thôi."
"Chính là bây giờ."
Lục Phóng Tranh bế cô lên, bất chấp tiếng kêu ngạc nhiên của cô, đi thẳng về phía phòng ngủ.
Một lúc sau, Lục Phóng Tranh nhìn chiếc váy sọc đỏ xanh vương trên tấm thảm ở góc giường, khóe miệng nở nụ cười, sau đó đứng dậy mở vòi nước ấm trong bồn tắm.
Trong bóng tối, Tư Cẩn dường như đã ngủ thiếp đi. Khi anh bước đến gần, cô nhẹ nhàng gọi tên anh.
"Lục Phóng Tranh."
Anh có chút lưu luyến, quay lại nằm bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
Cô khẽ chạm vào cơ thể ấm áp của anh, trông rất yên bình. "Anh quên nói rồi."
Lục Phóng Tranh mỉm cười, nhẹ nhàng chạm vào tai cô, khiến cô khẽ cười vì nhột, sau đó mới thủ thỉ: "I love you, Annie, I always have."
(Anh yêu em, Annie, từ rất lâu rồi.)
Nụ cười của Tư Cẩn càng rạng rỡ. Anh vòng tay qua cổ cô, bế cô lên lần nữa.
Cô vẫn còn hơi mơ màng, mặt áp sát ngực anh. Mãi đến khi được anh đặt vào bồn nước ấm mới giật mình tỉnh hẳn.
"Lục Phóng Tranh, hôm nay em không muốn gội đầu đâu. Anh giúp em tết tóc nhé."
Cô lại trở về là Lady Annie đầy ngây thơ và hay bất ngờ khi còn ở lâu đài Hillsborough ở tuổi đôi mươi.
Anh bật cười, đứng lên, đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng nâng mái tóc dài của cô lên.
Tư Cẩn đã tỉnh hẳn, liền hỏi về công việc.
"Mấy ngày làm việc ở "BELLA" thế nào rồi?"
Cô cảm nhận sự dịu dàng của anh phía sau lưng. "Khác hẳn với "TREADs"."
Đó là cảm nhận lớn nhất của cô. "Tổng biên tập trước đây là người biết lắng nghe ý kiến, nên bầu không khí làm việc rất hòa nhã, hoàn toàn khác xa với phong cách độc đoán của Celine."
Lục Phóng Tranh buộc dây chun vào đuôi bím tóc cô, đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn rồi quay vào phòng ngủ tìm dây cột tóc.
Anh nhanh chóng quay lại: "Anh nghe bảo ở buổi họp xác định kế hoạch, em đã đấu tranh quyết liệt khiến anh mất đi một bìa tạp chí hạng nhất."
Tư Cẩn ngạc nhiên nhìn anh. "Từ khi nào mà anh dùng được cả từ "đấu tranh quyết liệt" thế? Dạo này anh đọc sách gì vậy?"
Lục Phóng Tranh nhún vai. "Andrew kể cho anh nghe, cậu ấy nói như vậy."
Rồi anh vui vẻ cười lên, trông như một chú chó golden vô tư lự.
"Tại sao không để anh lên bìa "BELLA", em sợ người khác ngắm anh nhiều hơn à?"
Dù lần trước tin đồn anh và An Nghi nhanh chóng bị dập tắt bởi hai bên, nhưng vẫn có một số người chú ý đến.
Kỳ nghỉ đã kết thúc, trong cuộc họp, Sheila và Linda mỗi người đưa ra một đề xuất.
Sheila đề nghị tiếp tục chọn An Nghi làm nhân vật trang bìa, trong khi Linda và bộ phận quốc tế lại đề xuất chụp ảnh Lục Phóng Tranh—người hiện được coi là đại diện tiêu biểu nhất của Hillsborough.
Tư Cẩn giải thích lý do cô từ chối đề xuất của Sheila trước, "Dự án cuối cùng tôi làm tại "TREADs" chính là chụp ảnh An Nghi."
"Dự án này đã gây ra rất nhiều cuộc thảo luận trên mạng, tôi không nghĩ mình có thể tạo ra hình ảnh nào thay thế được hình tượng của cô ấy trong thời gian ngắn."
"Liên tục thay đổi hình ảnh đại diện trong mắt công chúng không hẳn là điều tốt cho Hillsborough."
Giữa cô và Lục Phóng Tranh từng có mâu thuẫn về An Nghi, cô nghĩ mình cần giải thích rõ ràng.
Dĩ nhiên, điều Lục Phóng Tranh quan tâm không phải là đề xuất của Sheila. Anh nhắc nhở Tư Cẩn, "Anh nghĩ mình nên có cơ hội xuất hiện dưới ống kính của tổng biên tập Annie."
Tư Cẩn xoay người lại, nằm tựa lên mép bồn tắm nhìn anh.
Mái tóc cô quá dài, đuôi bím tóc đã chìm trong nước.
"Em cũng từ chối đề xuất của Linda và bộ phận quốc tế, "BELLA" vốn là một tạp chí dành cho phụ nữ."
""BELLA" đã dành ba mươi năm lịch sử để tập trung vào vẻ đẹp nữ giới. Em không nghĩ việc để một người đàn ông xuất sắc trên bìa tạp chí phụ nữ là ý hay."
"Vì điều gì? Vị thế? Tâng bốc? Hay để thu hút sự ngưỡng mộ của người khác? Em luôn tin rằng tạp chí phụ nữ nên toàn tâm toàn ý khám phá vẻ đẹp và sức mạnh của nữ giới, truyền tải quan niệm thẩm mỹ và giá trị đúng đắn đến với độc giả."
Cô càng nói càng hăng, rồi bước ra khỏi bồn tắm, chạy đến phòng khách lấy laptop của mình, "Anh đợi em một chút!"
Cả người cô ướt nhẹp, Lục Phóng Tranh nhìn theo bóng cô, yết hầu khẽ chuyển động.
Tư Cẩn nhanh chóng mang máy tính trở lại, đặt lên bàn bên cạnh, lấy khăn lau khô người rồi trèo lên giường. Cô vẫy tay với Lục Phóng Tranh vẫn như bị đóng đinh bên cạnh bồn tắm.
"Mau qua đây xem đề xuất của em."
Lục Phóng Tranh bất đắc dĩ mỉm cười, đi về phía cô và ngồi xuống bên cạnh giường.
Tư Cẩn mở tài liệu ra, như đang báo cáo với sếp.
"Lần xuất bản này rất đặc biệt với "BELLA", nên em đã thử một cách chưa từng có ai làm."
"Lần này em đã mời mười nữ diễn viên từng hợp tác với "BELLA", họ không có tin tức tiêu cực lớn nào. Em sẽ chụp ảnh chân dung mỗi người dưới cùng một phông nền."
Sheila và Linda đã làm việc với "BELLA" được nhiều năm, việc này không khó với họ.
"Hai Phó Tổng biên tập đã phối hợp rất tốt, bước này đã hoàn thành."
Cô nói tiếp, "Tiếp theo, em đã mở một trang mới trên website của "BELLA" để mời độc giả bình chọn. Nội dung bình chọn là bộ phận nào trên cơ thể của nữ diễn viên nào đẹp nhất."
"Mười nữ diễn viên, mười bộ phận gồm: mặt, mắt, mũi, môi, răng, tai, tóc, lòng bàn tay, cánh tay và đôi chân."
Vừa đếm, cô vừa vô tình chạm ngón tay vào cơ bụng của Lục Phóng Tranh, đến khối cuối cùng thì anh đã giữ tay cô lại.
Tư Cẩn đưa tay kia lên chặn đôi môi đang định chạm xuống của anh, rồi tiếp tục kể: "Mỗi bộ phận sẽ chọn nữ diễn viên có số phiếu cao nhất, mỗi người chỉ được chọn cho một bộ phận."
"Nếu một người đứng đầu nhiều hạng mục thì sẽ lấy hạng mục có số phiếu cao nhất, các hạng mục còn lại nhường cho người sau để đảm bảo tất cả đều được tham gia."
Cô cũng muốn độc giả của mình khám phá vẻ đẹp trên cơ thể chính mình.
"Sau đó sẽ dùng máy tính ghép ảnh tạo thành một bức hình, làm ảnh bìa cho số này của "BELLA"."
"Đồng thời, bên trong tạp chí sẽ có mã QR để quét, dẫn đến website của "BELLA" và tham gia một trò chơi phối hợp mới."
"BELLA" đã được Hillsborough mua lại, nên tất nhiên sẽ phục vụ cho Hillsborough.
"Tất cả quần áo, túi xách và phụ kiện đều là của Hillsborough, vừa giúp quảng bá sản phẩm của hãng. Đồng thời, bộ phận quốc tế cũng có thể dễ dàng nhân bản ý tưởng này."
Lục Phóng Tranh không đưa ra nhận xét ngay về ý tưởng của cô, chỉ giữ chặt cả hai tay cô. Lúc này anh lại trở thành một người đàn ông lạnh lùng của thương trường, "Andrew đánh giá thế nào?"
Tư Cẩn trả lời anh, "Anh ấy cho rằng đó là ý tưởng hay. Dù chỉ có fan của mười nữ diễn viên quan tâm, độ hot vẫn không thấp."
Cô khẽ nhíu mày, lại muốn bật cười, "Sao anh ấy lại hiểu chuyện đấu đá của fan đến vậy?"
Lục Phóng Tranh tập trung vào màn hình máy tính của cô.
"Mỗi người bạn gái cũ của Andrew đều là người Trung Quốc."
"Cách tốt nhất để học ngôn ngữ và văn hóa là có một người yêu bản địa sao?" Tư Cẩn khẽ nhếch môi.
Lục Phóng Tranh nhìn cô cười, "Anh nghĩ ý tưởng này tốt hơn là chụp ảnh anh. Nếu có thời gian, tuần tới anh sẽ ghé qua "BELLA" một chuyến."
"Kiểu như lãnh đạo đi kiểm tra ấy nhỉ? Thế thì em sẽ chờ đón Sếp Lục ở công ty."
Cô hiếm khi khen ngợi anh, "Còn một chuyện nữa, em nghĩ Andrew sẽ không đồng ý."
"Chẳng phải là "chồn chúc Tết gà"(*) sao?"
(*) Chồn chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi (Giả vờ tốt bụng nhằm mưu đồ bất chính)
Nghe câu thành ngữ từ miệng Lục Phóng Tranh, Tư Cẩn không kìm được mà vỗ tay.
"Em muốn trích 10% doanh thu lần này để quyên góp cho các bé gái ở vùng nghèo. Em tin rằng mười nữ diễn viên đó cũng sẽ rất vui khi tham gia hoạt động này, họ sẽ phối hợp tốt hơn với công việc của chúng ta."
Lục Phóng Tranh khẽ nhéo má cô, áp trán vào trán cô, "As you wish." (Như em mong muốn.)