Tư Cẩn và Lục Phóng Tranh từ buổi trình diễn bước ra cùng nhau, tay cô được anh nắm chặt suốt dọc đường.
Tư Cẩn đã làm việc ở vị trí tổng biên tập tạp chí "BELLA" được nửa năm nhưng chưa từng nhận phỏng vấn của bất kỳ truyền thông phương Tây nào.
Lục Phóng Tranh lại là tổng giám đốc mới của tập đoàn Hillsborough, người luôn "nóng" trên các phương tiện truyền thông, hiếm khi tham gia sự kiện công khai như vậy.
Cơn mưa mùa hè vẫn chưa dứt, Lục Phóng Tranh cởi áo khoác của mình, che chắn Tư Cẩn trong vòng tay rồi nhanh chóng tiến lên phía trước.
Nước đọng trên mặt đường bắn ra như những đóa hoa dưới đôi giày cao gót của Tư Cẩn. Cô dựa đầu vào vai anh, ánh đèn vàng ấm áp không chiếu rõ gương mặt cô, gió mưa cũng không chạm tới được, cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ thân mật tựa vào nhau.
Tư Cẩn được bao bọc trong áo khoác ngẩng đầu nhìn Lục Phóng Tranh, anh chính là cả thế giới của cô.
Anh cũng cúi xuống mỉm cười nhìn cô: "Anh đã bảo Nicole Winston và quản lý của cô ấy phải đi trước, vì thế anh biết chắc truyền thông sẽ chặn cô ấy ở phía Tây, không ngừng đuổi theo để hỏi thăm tin tức đời tư."
Nicole Winston là ngôi sao lớn của Anh, cũng là nữ diễn viên đạt giải Oscar.
Quan trọng hơn cả, cô ấy vừa tuyên bố đính hôn với một nghệ sĩ ít tiếng tăm của Mỹ.
Tư Cẩn bật cười, đưa tay lau giọt nước mưa đọng trên xương mày của anh.
Họ cùng nhau bước về bãi đậu xe, chưa kịp đến nơi đã thấy xe của Lục Phóng Tranh bị nhóm phóng viên vây kín.
Lục Phóng Tranh cúi xuống hôn lên mái tóc cô, sau đó tự tin như một vị thuyền trưởng từng chèo thuyền qua bao đại dương trong đêm đen.
"Muốn thử chạy đêm dưới bầu trời mưa ở London không?"
Anh dùng chiếc áo vest làm ô che cho cô, Tư Cẩn cũng ôm chặt lấy eo anh.
Mưa ở Anh luôn khó đoán, mái tóc dài của cô đã bị ướt, vướng phải màn sương nên mãi không tan.
Tóc ướt dính trên má cô, cô hỏi anh, "Are you a good captain?"
Lục Phóng Tranh ôm lấy gương mặt cô, để chiếc áo vest rơi xuống vai cô rồi bắt đầu hôn cô.
Họ đứng giữa khoảng trống hẹp của hai tòa nhà, như hai con thuyền lẻ loi gặp nhau trên biển đêm.
Tóc Tư Cẩn đã ướt sũng, Lục Phóng Tranh cũng vậy.
Anh muốn vén tóc cô lên nhưng phát hiện điều đó là vô ích trong gió lớn.
Anh buông tay ra, cúi xuống nhìn cô, cả hai đều không thể nhịn được cười.
Một phóng viên chạy qua không xa, anh lại ôm cô vào lòng, một tay đặt sau đầu cô, để cô dựa vào ngực mình.
Họ nép vào bóng tối sâu hơn, thậm chí hít thở cũng thận trọng.
Khi không còn nghe thấy tiếng động nào nữa, Lục Phóng Tranh từ từ buông cô ra. Tư Cẩn chủ động nắm lấy tay anh, cùng nhau chạy về phía lối ra.
Cô thực sự không cần áo vest nữa, chiếc váy đã ướt đẫm, vạt váy dính sát vào đôi chân.
Cô dứt khoát tháo giày cao gót ra khi chạy ra đường.
Đêm mưa ở London vẫn tấp nập như thường lệ, cơn mưa dai dẳng suốt năm không còn mang lại bất ngờ nào cho người Anh.
Mọi nơi đều có những công trình kiến trúc từ thời Victoria, ô tô vẫn bon bon chạy trên đường.
Đã lâu rồi Tư Cẩn không vui như vậy, cô dừng lại, thở hổn hển và nhấn nút đèn giao thông, tay vẫn nắm chặt tay Lục Phóng Tranh.
Trên đường phố đêm muộn không còn nhiều người chờ đợi. Đèn đỏ mãi không chịu đổi màu, Tư Cẩn ôm lấy Lục Phóng Tranh, anh cúi xuống, trán chạm vào trán cô.
Người đi ngang qua họ không ngừng bàn tán.
"Sweet lovers in rainy night."
"London, romantic, ridiculous!"
Trong mắt Lục Phóng Tranh chỉ phản chiếu bóng dáng cô, anh cười rồi nói bằng tiếng Trung:
"Chắc chắn là người Mỹ, người Anh sẽ không bình luận to tiếng như vậy."
Tư Cẩn cũng cười trêu Lục Phóng Tranh:
"Cả một London rộng lớn chứa được hàng triệu người, nhưng lúc này đèn đỏ lại lạnh lùng không để chúng ta qua, để mặc chúng ta đứng dưới mưa, có hợp lý không?"
Ngón tay anh khẽ vuốt ve má cô, anh chưa bao giờ là người che giấu tình yêu sâu đậm của mình.
"Now I am yours, you can control me."
Đèn giao thông đã chuyển sang xanh, người lái xe dừng trước đèn đỏ nhấc cửa sổ xuống, tò mò nhắc nhở họ.
"It"s green."
Tư Cẩn nhún vai với anh, vẻ mặt tỏ vẻ bất lực, "I am hot."
Người tài xế đã chạy qua đèn xanh, cô kéo tay Lục Phóng Tranh băng qua đường.
Ở phía bên kia, đèn chuyển sang xanh, một cơn gió lớn thổi qua.
Tư Cẩn đi vào cửa hàng, xỏ lại giày cao gót, sau đó cùng Lục Phóng Tranh bước vào trong.
Cô thích vị vani và xoài, còn Lục Phóng Tranh chọn vị mâm xôi đen và quả nam việt quất; lúc nào anh cũng không ngại ăn đồ ngọt và đặc biệt thích các loại quả mọng.
Họ ngồi xuống ở góc cửa sổ trong khi cả người đã ướt sũng.
Tư Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, thật may vì họ cũng không quá nổi bật – người Anh đã quen với những cơn mưa bất ngờ, chấp nhận thực tế rằng sẽ chẳng bao giờ có một mái tóc hoàn hảo.
"Nếu ra ngoài mà không mang theo ô và nói "Xin lỗi" nhanh hơn cả người Anh, thì coi như em đã hòa nhập được vào đời sống du học ở Anh rồi."
Vừa dứt lời, một cô gái nhỏ đi ngang qua khẽ nói một tiếng "Xin lỗi".
Thực ra cô ấy chẳng hề đụng vào Tư Cẩn.
Lục Phóng Tranh tự hào nói: "Người Anh tụi anh lịch sự là thế đấy."
Tư Cẩn không nhịn được cười lớn, khiến đôi tình nhân ngồi gần đó phải giật mình.
Họ quay lại nhìn, Tư Cẩn chạm mắt họ, hạ giọng nói với Lục Phóng Tranh: "Xin lỗi, em là người không có lễ phép như vậy."
"Nhưng em không đại diện cho người Trung Quốc, vì từ xưa đến nay Trung Quốc là đất nước của lễ nghĩa. Không giống như người Anh các anh, chỉ là những kẻ ăn thịt uống máu."
Lục Phóng Tranh không hiểu cụm từ "ăn thịt uống máu," nhưng anh cũng không cảm thấy bị Tư Cẩn xúc phạm, nói: "Tổ tiên nhà anh cũng là người Trung Quốc."
"Nhưng không làm thay đổi sự thật rằng anh là con lai."
Tư Cẩn lấy thìa xúc thử kem của Lục Phóng Tranh, quả nhiên là vị chua mà cô không thích.
Mưa không có dấu hiệu ngừng lại mà càng lúc càng lớn.
Các cửa hàng trên phố dần đóng cửa, cửa hàng họ ngồi cũng chuẩn bị đóng cửa.
Nếu cứ dầm mưa thêm nữa, Tư Cẩn sẽ cảm lạnh mất.
Lục Phóng Tranh đứng dậy, dùng phong thái của mình để thuyết phục nhân viên bán cho anh một chiếc ô của họ.
Khách sạn thuê ở khá xa nơi tổ chức sự kiện, nên họ không thể tự đi bộ về.
Lục Phóng Tranh gọi một chiếc xe, khi đứng trước cửa hàng đã tắt đèn, anh giơ ô che cho cô. Trên phố thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua, đêm khuya luôn yên tĩnh như vậy.
Tư Cẩn bình tâm lại, "Anh có biết ở Trung Quốc cổ đại, nếu một cô gái rời bỏ gia đình mà không có sự chấp thuận của người nhà để đi cùng người đàn ông cô ấy yêu, thì hành động đó gọi là gì không?"
Lục Phóng Tranh đứng thẳng, quay đầu nhìn cô.
"Gọi là "tư bôn," sẽ bị thiên hạ đàm tiếu."
Bất ngờ thay, Lục Phóng Tranh nghiêm túc đáp: "Sính tắc làm vợ, bôn tắc làm thiếp." Trích trong "Lễ Ký"."
Nhưng lời anh nói nghe có vẻ hơi cứng nhắc, như chỉ đang lặp lại bài học thuộc lòng.
"Anh cũng biết "Lễ Ký" cơ à?"
Tư Cẩn thật sự ngạc nhiên, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần giải thích cho anh.
Lục Phóng Tranh nở một nụ cười có chút tự đắc, "Bà của anh thích văn hóa Trung Quốc, bà thích đọc "Lễ Ký", thậm chí còn thuê một thầy giáo Trung Quốc để giải thích ý nghĩa. Bà cũng từng bắt anh học chút ít."
"Sau này anh sẽ đưa em đến Bath gặp bà, biết đâu bà có thể đọc cả cuốn "Lễ Ký" cho em nghe."
Anh chuyển sang ngôn ngữ quen thuộc của mình, "Not like us, I will marry you."
(Không giống như họ, anh sẽ cưới em.)
Tư Cẩn chợt nhớ lại đêm mưa ở Hillsborough, khi họ trao nhau tất cả, anh thậm chí chưa từng nói yêu cô. Nhưng trong cơn mưa lớn ở London đêm nay, anh lại trao cho cô một lời hứa nặng tựa ngàn cân.
Một chiếc xe dừng trước họ, người lái xe hạ cửa sổ vẫy tay với họ.
Người tài xế đã cứu Tư Cẩn, Lục Phóng Tranh lịch sự mở cửa xe cho cô bước lên. Ô được xếp lại, cửa xe cũng được đóng lại.
Một chỗ ngồi dành cho chiếc ô ướt sũng, Lục Phóng Tranh ngồi cạnh cô, cả hai đều như hai chiếc ô ướt sũng.
Anh xin lỗi người lái xe, "We"re all wet. I"m sorry for the trouble."
Những người lái xe khắp thế giới đều như nhau, họ đều rất thích nói chuyện.
"Don"t feel sorry for this. What should be sorry is this annoying weather. Are you from China?"
Trong mấy năm học ở đây, Tư Cẩn đã nghe câu hỏi này vô số lần.
Tiếp theo hẳn sẽ là: "Bạn đến từ vùng nào của Trung Quốc? Tôi đã từng đến Thượng Hải." Những câu hỏi tương tự cứ lặp đi lặp lại như vậy.
"I come from China, but he is British. This is my first time to London. Can you recommend some places to visit? "
Cô nhìn thấy người tài xế liếc nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, có lẽ anh ta đang cố tìm kiếm một dấu vết Anh quốc nào đó trên gương mặt của Lục Phóng Tranh.
"I am Italian."
Lục Phóng Tranh nhận ra được sự nghịch ngợm của Tư Cẩn, để lại cho tài xế một câu rồi ôm lấy mặt cô, ánh mắt tập trung vào đôi môi cô, anh ép cô vào góc ghế sau, sau đó bắt đầu hôn cô.
Người tài xế trong gương dùng tay trái che trán, ép bản thân phải chú ý đến tình hình giao thông, thì thầm lẩm bẩm.
"It"s really Italian style or maybe French. I have a French cousin, he..."
(Đúng là phong cách Ý, có lẽ cũng là phong cách Pháp. Tôi có một người họ hàng ở Pháp, anh ấy...)
Tư Cẩn không có thời gian để nói cho anh ta biết "người nước ngoài" mà anh ta nói đến lại có một tòa lâu đài ở Anh.
Sau khi xuất trình giấy tờ, xe cuối cùng cũng dừng lại bên bờ biển, không xa là một khách sạn vẫn sáng đèn trong đêm khuya.
Người làm nghệ thuật không cần phải ngủ, biển cả trong đêm mưa gào thét, chỉ xâm nhập vào giấc mơ của những người đi ngủ sớm.
Lục Phóng Tranh xuống xe trước, giang tay đỡ Tư Cẩn xuống.
Người tài xế lại hạ cửa sổ xe, chìm đắm trong đêm mưa, như đang ngâm thơ.
"The night is moist, the ground wet, air still, trees silent, and tonight I love you. "
(Đêm ẩm ướt, mặt đất ướt, không khí tĩnh lặng, cây cối im lặng, tối nay anh yêu em.)
Đó là bài thơ "Seeing You Carry Plants In" của Robert Bly.
Ai nói người Anh không biết đến sự lãng mạn?
"Enjoy your night,guys."
(Chúc hai người có một đêm vui vẻ.)
Tư Cẩn và Lục Phóng Tranh nắm tay nhau, đi về phía khách sạn.