Tư Cẩn ngẩng đầu lên từ đống đồ cũ, nhìn vào Trình Hân đang ngáp dài trong video.
Cô ấy vẫn tràn đầy tham vọng, "Mấy cái tế bào nhỏ xíu đó mà cản trở được mình sao? Dù trời có sập, lần này mình cũng phải về nước."
Tư Cẩn không nhịn được cười, "Này, nếu cậu mệt quá, hay là đợi về nước rồi nói tiếp?"
Trình Hân đang ngáp dở thì lập tức ngừng lại, ánh mắt sáng lên, "Nữ tiến sĩ không bao giờ biết mệt! Cậu mau kể tiếp xem cậu với Trình Gia Thiệu về Đồng An đã nói gì với nhau."
"Sao cậu học tiến sĩ mà lại thành diễn viên hài thế này."
Tư Cẩn lườm cô ấy, ngồi xuống tấm thảm trước sofa, xung quanh là những món đồ cũ mà cô đang sắp xếp.
Cô tiện tay nhặt lên một lá thư. Lúc học lớp mười, cô và Trình Hân bị xếp vào hai lớp khác nhau nên bắt đầu viết thư cho nhau như trong những bộ phim nghệ thuật.
Trình Hân ở đầu video hậm hực nói, "Chỉ khi ở trước mặt cậu mình mới là người bình thường. Cậu nên cảm ơn mình vì đã giữ lại một chút hơi thở đời thường này."
Tư Cẩn giơ lá thư lên trước màn hình, "Trình Hân à, chữ cậu viết thực sự khó mà khen được."
Nghĩ đến những lời ngây ngô năm đó, Trình Hân xấu hổ bực mình.
"Bây giờ chị đây hạ bút thì toàn viết bằng tiếng Anh! Tiếng Anh nhé! Chữ tiếng Anh của mình rất đẹp!"
"Quên gốc gác rồi."
Tư Cẩn đặt lá thư vào một chiếc hộp sắt, rồi lấy ra một tờ giấy nhỏ bên cạnh.
"Hồi lớp mười hai, phòng thi được sắp xếp theo điểm số, có lần Trình Gia Thiệu ngồi đúng chỗ của mình."
Tờ giấy đã sờn cũ, những dòng chữ in đã phai đi hơn nửa, không còn nhìn rõ rằng đây từng là một tờ ghi thông tin chỗ ngồi.
Tư Cẩn tìm một cây bút, cẩn thận điền lại thông tin lên tờ giấy.
Tên của anh, mã số của anh, ngày thi, đến hôm nay cô vẫn nhớ rõ từng chi tiết.
Cô nằm xuống bàn trà, Trình Hân có thể nhìn thấy rõ cô đang làm gì.
"Tiểu Cẩn, vậy đến hôm nay, tất cả những thông tin liên quan đến cậu ấy vẫn được cất giữ trong trí nhớ của cậu chi tiết đến mức "giờ, phút, giây" sao?"
Cô ngẩng đầu lên cười nhẹ, "Mình đâu có như nữ tiến sĩ nào đó, đến tên bạn cùng bàn hồi lớp mười còn chẳng nhớ nổi."
Trình Hân hiếm khi nghiêm túc.
"Mình thấy đó là chút ấm áp mà thế giới ban tặng mình. Ngoài những điều lặp đi lặp lại ngày qua ngày, thứ mình nhớ chỉ là một vài đoạn ký ức ngắn ngủi."
"Đối với mình, những đoạn ký ức ấy như những vì sao lẻ loi trôi giữa bầu trời đêm u tối."
"Nhưng chúng không phải lúc nào cũng rơi xuống, nhưng mỗi khi rơi, chúng lại khơi dậy trong lòng mình lớp bụi quá khứ không ngừng nghỉ."
Tư Cẩn bĩu môi.
Sau đêm hôm ấy, đối với cô, hồi tưởng quá khứ không còn là chuyện vương vấn chút buồn hay tiếc nuối.
"Mình nhớ là cậu học y khoa chứ không phải văn chương, triết học hay thiên văn học đâu?"
Lần này đến lượt Trình Hân lườm cô, "Vậy rốt cuộc đêm đó hai người đã nói gì?"
"Thực ra cũng chẳng nói gì cả."
Nhớ lại thật kỹ, thực sự chẳng có gì để nói.
Cô cười thẫn thờ, "Cậu ấy còn biết mình luôn xuống lầu sau khi kết thúc buổi chạy chỉ để tình cờ gặp cậu ấy."
Trình Hân chẳng thấy ngạc nhiên, cô ấy châm chọc một câu.
"Tần suất cậu xuống lầu quá cao, cậu ấy khó mà không nhận ra."
Tư Cẩn gật đầu, từ đống đồ cũ thời trung học tìm ra hai tấm thiệp Giáng sinh đặt cạnh nhau, "Cậu xem."
Cô giơ chúng lên cho Trình Hân, "Một tấm là của mình, một tấm là của Trình Gia Thiệu."
Một tấm đã gửi đi, còn một tấm thì không.
"Cậu ấy chúc mình Giáng sinh vui vẻ."
Đó là năm lớp mười một, vào tuần lễ Giáng sinh lớp anh trực tuần, đeo dải băng trông buồn cười để giữ trật tự cho học sinh khi vào căng tin.
Khi thầy giáo đi đến chỗ một học sinh vi phạm, khi cô đi ngang qua anh, anh đã nhét tấm thiệp vào tay cô.
Cô đi về phía trước mấy bước, không kìm nén được niềm vui sướng trong lòng.
Nhưng khi quay lại, cô bắt gặp anh cũng đưa tấm thiệp tương tự cho Lâm Lăng và nhiều bạn bè khác.
"Nghĩ tích cực đi, ít nhất cậu cũng là bạn của cậu ấy mà." Trình Hân mười sáu tuổi từng an ủi cô như vậy.
Trong số những món đồ đó, dày nhất là một cuốn sách, cuốn "The Painted Veil" của Maugham.
Cuốn sách đã rất cũ, trên bìa vẫn còn nhãn của thư viện trường Đông Thanh.
Trình Gia Thiệu từng đứng trước giá sách, ngón tay thon dài lướt qua từng gáy sách.
Cuối cùng dừng lại ở cuốn sách này, anh lấy nó ra, vừa đi vừa đọc, suýt nữa va phải Tư Cẩn đang đứng ở góc đường.
Cô ngượng ngùng cúi đầu, thật ra cô đang ngẩn người nhìn anh. Còn anh tưởng cô cũng muốn mượn cuốn sách, liền đưa nó cho cô.
"Cậu muốn đọc cuốn này phải không?"
Cô đẩy tay anh ra, nhưng ngay khoảnh khắc đó đã ghi nhớ tên cuốn sách, cô nói dối anh, "Tôi đọc rồi."
Rồi vội vàng rời đi.
Sau đó cô đến thư viện tìm cuốn sách này, tìm thấy tên anh trên phiếu mượn sách, trịnh trọng viết tên mình dưới tên anh.
Đến ngày phải trả sách, cô nói dối thủ thư rằng cô làm mất, nên đã bồi thường tiền sách.
"Dù Lâm Lăng có hoàn hảo như một vòng tròn tuyệt đối cũng không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng cậu ấy."
Tư Cẩn ngẩng đầu lên, "Mình vẫn chưa nói với cậu đúng không, Trình Gia Thiệu và Lâm Lăng đã chia tay rồi."
Ánh mắt Trình Hân nhìn cô thoáng nét thương xót, cô ấy không bỏ qua niềm vui lén lút thuộc về Từ Tư Cẩn mà cô bộc lộ khi nói điều đó.
"Tiểu Cẩn, ai cũng đều phải bước tiếp về phía trước."
Thật ra, cô ấy muốn nói với Tư Cẩn rằng điều đó không còn liên quan gì đến cô nữa.
Tư Cẩn đặt cuốn sách trở lại chỗ cũ, đẩy chiếc hộp sắt nặng nề sang một bên và mở một chiếc hộp khác.
Nước mắt cô bất chợt rơi xuống.
"Bà đã sống trong ngôi nhà đó cả đời, đến cuối cùng, những gì để lại chỉ còn lại có bấy nhiêu."
Chiếc dây buộc tóc cô dùng hồi nhỏ, chiếc kẹp tóc mà bà phải vất vả kiếm tiền để mua, cuốn sổ cũ bám đầy bụi và vài chiếc khăn tay được giặt sạch sẽ.
Những bộ quần áo bà để lại, Tư Cẩn cẩn thận để riêng vào một chiếc rương gỗ long não mà cô mua. Bà lúc nào cũng nói gỗ long não có thể chống nước, chống mối mọt, để vài trăm năm cũng không hỏng.
"Cậu còn nhớ cây ngọc lan trắng ở sân nhà mình hồi nhỏ không?"
Mắt Trình Hân cũng hơi đỏ lên, cô gật đầu, "Mình nhớ."
"Mùa xuân năm nay, bà mới học cách dùng điện thoại thông minh, bà chụp một bức ảnh cây ngọc lan trắng gửi cho mình. Mình biết, vì bà nhớ mình."
"Lúc đó mình đang làm dự án cho Graff, phải đề phòng Hải Nhan nên không có nhiều thời gian."
"Mình chỉ gọi điện cho bà. Trong lòng mình nghĩ, cây ngọc lan năm nào cũng nở hoa, đâu có chết, năm sau lại ngắm cũng vẫn như vậy."
Cô cúi đầu, nước mắt đột ngột rơi xuống, "Nhưng mình đã quên rằng, con người rồi sẽ ra đi."
"Tiểu Cẩn..."
Hai người lặng im rất lâu, Tư Cẩn lau khô nước mắt, hít một hơi thật sâu.
"Lần này về Đồng An, Trình Gia Thiệu đi cùng mình đến thăm bà. Cậu ấy nói bà từng tìm đến cậu ấy, bảo rằng mong cậu ấy hãy đối xử tốt với mình... Mình không biết vì sao, cậu ấy cũng không biết."
"Nghiêm Cẩm cũng nói, hôm đó khi mình rời phòng bệnh đi mua bánh canh cho bà, cậu ấy đã nói chuyện với bà vài câu. Bà nhận ra cậu ấy, còn bảo sau này nhớ ghé thăm bà, dù họ vốn không nên..."
Tư Cẩn không nói tiếp, cô ghét Nghiêm Cẩm đến mức không muốn nghĩ về người này.
Cô đổi đề tài, "Bà được chăm sóc rất tốt, chờ qua đông này, mình muốn mang chút hoa nhài đến cho bà."
Trình Hân cũng nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc buồn bã ban nãy, "Đến lúc đó mình sẽ đi cùng cậu. Mình sẽ mua bánh bò cho cậu."
Đó là món ăn vặt hiếm hoi ở thị trấn mà Tư Cẩn rất thích hồi nhỏ. Khi cô về nhà vào cuối tuần thời trung học, bà thường mua cho cô ăn.
Tư Cẩn nở một nụ cười ấm áp, "Sau đó mình cùng cậu ấy lang thang một lúc lâu trên phố ở Đồng An, ngắm những tin tức địa phương dán trên bảng thông báo."
"Ngày bà hỏa táng, mình đã gặp một bà lao công."
"Bà ấy quan tâm đến mình, trong khoảnh khắc đó, mình cứ ngỡ rằng bà đã sống lại, rồi đem hết số tiền dành dụm để chữa bệnh cho bà tặng cho bà ấy."
"Có lẽ bà ấy sau này không thể tìm thấy mình, nên đã quyên góp mười nghin tệ ấy cho trại dưỡng lão ở Đồng An, có bài báo đăng tin."
Người tốt bụng mãi mãi sẽ là người tốt bụng.
""BELLA" là một tạp chí có tầm ảnh hưởng lớn, mình nghĩ, có lẽ mình cũng có thể làm gì đó cho những người như bà ấy."
Trình Hân thở dài bất lực, "Tiểu Cẩn, sao cậu lại từ hồi tưởng mà lan sang công việc thế? Nhưng..." Cô ấy lại cười, "Nhưng cũng tốt thôi, con người không thể mãi chìm đắm trong quá khứ. Hơn nữa, trông cậu có vẻ đã yêu thích công việc mới này rồi."
Tư Cẩn châm một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn làn khói lơ lửng trong phòng khách rộng lớn.
Lúc sắp hút hết điếu thuốc, ánh mắt cô dừng lại ở di vật của bà, trong đó có một chiếc cốc sứ trắng rất quen thuộc.
Cô dập tắt điếu thuốc, nhặt chiếc cốc lên.
Góc độ chiếc cốc đặt xuống khiến cô nhìn thấy điều mà trước đây chưa từng chú ý.
"Hả, chẳng phải đây là chiếc cốc mà sau khi tốt nghiệp cấp ba Trình Gia Thiệu nhờ mình mang cho cậu sao? Sau khi nhận cậu không lấy nó ra nữa sao?"
Tư Cẩn lập tức đứng bật dậy, không màng đến tiếng gọi của Trình Hân, đi đến trước máy tính, nhập dãy ký tự dưới đáy cốc vào trang web.
Trang web tải rất lâu, cuối cùng cũng mở ra. Đó là toàn bộ quá trình Trình Gia Thiệu làm chiếc cốc này tại xưởng gốm.
Khi gần hoàn thành, Trình Gia Thiệu ngại ngùng nhìn vào ống kính, "Chiếc cốc này tôi làm cho người mà tôi thích."
Nói xong câu này, dường như anh lấy hết can đảm, "Từ Tư Cẩn, tôi thích em."
Video dừng lại tại đây, mắt Tư Cẩn nhòe đi, không chỉ vì Trình Gia Thiệu, mà còn vì bà.
Giây phút đó cô hiểu ra vì sao chiếc cốc này lại được cất trong di vật của bà.
Cô thấy một mái tóc bạc phơ hơi lúng túng ngồi trước máy tính của ai đó. Bà nheo mắt cố đọc những chữ cái lạ, chậm rãi gõ từng ký tự lên bàn phím, cuối cùng đã xem được video này trước cả cô.
Đó là những lần ngẫu nhiên trùng hợp, là tình yêu mà bà chưa kịp nói với cô.
Tư Cẩn cuối cùng nghe thấy tiếng gọi của Trình Hân, "Tiểu Cẩn! Tiểu Cẩn!"
Cô đóng máy tính lại, quay về ngồi trên ghế sofa. "Trình Hân." Cô gọi tên cô ấy.
Tình cảm chưa từng nói ra năm xưa đã được đáp lại, cô mỉm cười hạnh phúc, "Hai kẻ ngốc tụi mình."
"Mình cứ tưởng cậu có chuyện gì nghĩ không thông."
Trình Hân nhìn cô vẻ khó hiểu, "Mình đột nhiên nhớ ra một chuyện, chẳng phải cậu từng nói có đứa bé trên xe buýt đưa cho cậu một tờ giấy sao? Trên đó viết gì vậy?"
Chiếc áo khoác chưa kịp giặt vẫn đặt ở góc ghế sofa.
Nghe Trình Hân nhắc, Tư Cẩn nhặt áo lên, tìm thấy tờ giấy trong túi áo.
Dòng chữ viết xiêu vẹo, nét bút chì đã nhòe đi vì nếp gấp.
Trên đó viết rằng, "Anh ấy thích chị."
"Chị đã biết rồi." Tư Cẩn nói với đứa trẻ ở nơi xa xôi.