Dưới ánh trăng, Lục Phóng Tranh ngủ rất say, đôi môi nở nụ cười khẽ, trông như anh đã có một đêm tuyệt vời. Tư Cẩn chầm chậm ngồi dậy, tựa vào đầu giường sắt lạnh lẽo, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cơn mưa lớn đã ngừng, tường vi năm nay phát triển còn tươi tốt hơn năm trước, từng giọt nước đọng lại trên lá nhỏ xuống khung cửa sổ. Cô lặng lẽ nghe trong chốc lát, rồi lấy điện thoại từ dưới gối, chỉnh về chế độ im lặng.
Kể từ lúc cô bước lên máy bay sang Anh, cô chưa từng mở lại các ứng dụng mạng xã hội. Cô đã đặt ra thời hạn cho Hải Nhan, nhưng cho đến tận hôm nay vẫn chưa kiểm tra.
Trong giấc mơ của mình, cô đã quyết định tạm thời đối mặt với thực tại.
Ngay khi mở Weibo, trang chủ ngay lập tức đẩy lên ngay video xin lỗi của Hải Nhan. Cô không lập tức mở mà nhẹ nhàng xuống giường, đẩy cửa phòng, chân trần đứng trên hành lang.
Trên hành lang của lâu đài được trải thảm, hệ thống sưởi luôn được bật khiến cô không cảm nhận được chút lạnh lẽo nào từ bên ngoài. Cô chỉnh âm lượng lên rồi mở video.
Hiếm khi thấy Hải Nhan mặc đồ công sở.
"... Tôi xin trịnh trọng xin lỗi cô Tư Cẩn, cựu phó tổng biên tập của "TREADs," vì sự thiếu hiểu biết và một sai lầm nhất thời của tôi, đã gây tổn thương lớn cho cô ấy."
"Xin công chúng dừng suy đoán về quan hệ giữa tôi và cô ấy. Dù cô Tư Cẩn vì lý do phát triển cá nhân đã chọn rời đi, chúng tôi vẫn là những người bạn đồng hành từng kề vai sát cánh..."
Đó là giọng của Hải Nhan, nhưng đằng sau lại là những nhân vật cấp cao của "TREADs." Họ như nhận lỗi, nhưng thực ra thì không.
Có vẻ các lãnh đạo của "TREADs" vẫn muốn tiếp tục bảo vệ Hải Nhan ở vị trí Tổng biên tập này, rồi họ sẽ còn nhiều cơ hội đối đầu trong tương lai.
Đáng khinh bỉ.
Bình luận dưới bài đăng trên Weibo đã bị khóa, Tư Cẩn cũng không mấy hứng thú với những gì người khác nói về chuyện này. Cô nghĩ mọi chuyện rồi sẽ tạm thời khép lại.
Cô nhìn vào hộp tin nhắn riêng của mình, nơi không còn xuất hiện những lời lăng mạ hay chỉ trích vô cớ nữa.
Tư Cẩn đã sớm biết, trí nhớ của cư dân mạng ngắn ngủi, họ vội vàng bắt lấy cô, rồi lại lặng lẽ buông tha, cuối cùng vẫn dành phần lớn sự quan tâm cho cuộc sống của chính mình.
Ngược lại, các lãnh đạo của "BELLA" cho đến hôm nay vẫn chưa hề công khai thể hiện thái độ đối với cô. Tư Cẩn tắt màn hình, để mình chìm trong bóng tối.
Cô nghe tiếng mình thở dài khe khẽ, rồi bật đèn pin trên điện thoại, bắt đầu đi về nơi thư phòng của Lục Phóng Tranh ở phía cuối hành lang.
Sàn trong thư phòng được lát bằng gỗ tự nhiên. Cô vốn định quay lại để mang đôi dép mềm, nhưng lo sẽ đánh thức Lục Phóng Tranh, nên quyết định đi chân trần vào.
Tháng Ba ở Anh, bước lên sàn lạnh buốt, như dẫm chân xuống làn nước sâu thẳm. Tư Cẩn không bật đèn, chỉ dùng ánh sáng từ đèn pin để tìm kiếm trên giá sách. Ban đầu cô không có mục tiêu rõ ràng, nhưng rồi mục tiêu của cô trở thành cuốn "Một Ký ức Giáng sinh".
Cô muốn xem lại nó, ngoài trừ câu cô viết trên tấm thiệp, cô đã quên hết nội dung. Thư phòng của Lục Phóng Tranh rất rộng, những cuốn sách trên tầng cao nhất còn cần dùng đến thang để lấy.
May mắn là Tư Cẩn tìm thấy cuốn sách ở nơi cô có thể với tới.
Nếu đọc sách ở trong thư phòng, phạm vi chiếu sáng sẽ lớn hơn.
Cô suy nghĩ một lát, quyết định đi xuống phòng nghỉ dưới lầu. Nếu may mắn, cô còn có thể tìm thấy một đôi dép sạch ở đó. Thời tiết ở Anh vẫn còn rất lạnh.
Tư Cẩn khi đi xuống cầu thang xoắn ốc đã nhanh chóng bắt gặp ánh sáng mờ từ phía nhà ăn. Vì tò mò, cô đã dừng lại ở lối vào nhà ăn.
Winfred đang ngồi ở một góc bàn ăn, dùng khăn cẩn thận lau sạch một chiếc cốc bạc. Bên cạnh còn có nhiều vật dụng bằng bạc khác, trông như tất cả chúng đã được lau sạch trong đêm khuya này.
Cô đã đoán người ở đây sẽ là Winfred, vì thế không thể không lên tiếng, "Winfred."
Ngoài tên của ông, cô không biết phải nói gì với ông nữa.
Winfred ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, không chút hứng thú nào. "Some people cling to their old ways, Lady Annie."
(Có một số người vẫn cứng nhắc sống theo cách cũ, thưa tiểu thư Annie.)
Khi Lục Phóng Tranh không có ở đây, Winfred sẽ gọi Tư Cẩn là "Lady Annie," mang chút ý tứ mỉa mai. Dường như ông nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lại rơi vào cuốn sách trong tay Tư Cẩn.
"Are you suffering from a hypnosis?"
(Cô mất ngủ à?)
"Yes." Tư Cẩn giơ cuốn sách trong tay lên, khẽ lắc như thể tuyên bố quyền sở hữu.
"It belongs to me"
(Nó là của tôi.)
Winfred không cười. Ông luôn là người nghiêm nghị trước mặt cô, như thể cô đã phạm phải một lỗi lầm không thể tha thứ.
"Please listen, everything in this castle belongs to the Lus. We are just passers-by. "
(Hãy nhớ rằng, mọi thứ trong lâu đài này đều thuộc về nhà họ Lục. Chúng ta chỉ là những người qua đường.)
Ông bổ sung thêm một câu, "When you left seven years ago, Sir Edward asked me to clean up all the things related to you in the castle."
(Khi cô rời đi bảy năm trước, ngài Edward đã bảo tôi dọn dẹp tất cả những gì liên quan đến cô trong lâu đài.)
Tư Cẩn buông tay xuống, đột nhiên cô không biết phải xử lý cuốn sách trong tay như thế nào. Winfred luôn khiến cô bối rối.
"We haven"t met each other for seven years, you are still the same, Winfred."
(Bảy năm không gặp, ông vẫn giống y như xưa, Winfred.)
"Four years, Lady Annie."
(Bốn năm thôi, thưa tiểu thư Annie.)
Winfred đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Four years ago, you visited the Hillsborough with Albert. I knew him, and I recognized you."
(Bốn năm trước, cô đã đến Hillsborough cùng với Albert. Tôi biết cậu ấy, và tôi nhận ra cô.)
Albert là tên tiếng Anh của Thiệu Xuyên, người từng đến thăm Hillsborough, Winfred nhận ra anh ta. Quả nhiên ông ấy đã nhận ra.
"I"m sorry I refused your visit, but I had no choice. Sir Edward happened to be in the castle that day. "
(Tôi xin lỗi vì đã từ chối chuyến viếng thăm của cô, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Hôm đó ngài Edward có mặt ở lâu đài.)
Tư Cẩn cúi đầu, cay đắng mà cười, "I can understand why you did it."
(Tôi hiểu lý do ông đã làm vậy.)
Winfred bỗng trở nên gay gắt, "So why you come back again, Lady Annie? Can"t Albert please you? "
(Vậy tại sao cô lại quay lại đây, thưa tiểu thư Annie? Albert không thể làm cô hài lòng sao?)
Câu hỏi quá sắc bén, thật ra cô không nhất thiết phải trả lời ông.
Cô xoay người định rời đi, "Winfred, I will go back. Good night. "
(Winfred, tôi sẽ quay về. Chúc ngủ ngon.)
"Lady Annie."
Giọng của Winfred vang vọng lại khiến Tư Cẩn dừng bước.
"What do you think is the most valuable thing for a man."
(Cô nghĩ phẩm chất quan trọng nhất đối với một người đàn ông là gì?)
Cô biết Winfred muốn nói gì.
"Self-esteem, sense of responsibility......"
(Tự tôn, trách nhiệm...)
Quả nhiên, ông nhanh chóng bổ sung thêm, "And a lot of money in his pocket."
(Và có rất nhiều tiền trong túi.)
Tư Cẩn quay người lại, cô không thể tiếp tục chịu đựng sự nhục nhã của ông nữa.
"Can you tell me something about Lady Anne?" Cô nhấn mạnh cách phát âm, "Another Anne."
"You are the "another Annie"." Winfred nói từng chữ một, "Lady Anne comes from Scotland, and she is a real aristocrat..."
"Declining aristocrat."
(Một quý tộc sa sút.)
Tư Cẩn chống tay lên bàn, nhìn chăm chú vào Winfred, cô đã tìm ra sơ hở trong lời nói của ông. "If she were here, she would need more money than I do."
(Nếu cô ấy ở đây, có lẽ cô ấy sẽ cần nhiều tiền hơn cả tôi.)
Tiền để sửa chữa căn nhà tráng lệ của gia đình cô ấy, mỗi năm phải chi một khoản lớn cho trang phục của các quý cô trong nhà, cũng như đóng góp cho các quỹ từ thiện nhằm giữ gìn thể diện của gia tộc.
Anne xuất thân từ một gia đình đã từng huy hoàng, nhưng quý tộc từ xưa đến nay đã bắt đầu dựa vào việc ngầm bán tài sản và mở cửa căn nhà của mình cho du khách tham quan để kiếm sống.
Thời đại này không còn ưa chuộng quý tộc nữa.
"You can live in the past, Winfred, but you can"t stop others from moving forward."
(Ông có thể sống trong quá khứ, Winfred, nhưng ông không thể ngăn người khác tiến về phía trước.)
Winfred sẽ không chịu thua cô.
"You can insist on your opinion, but the board of directors will soon decide on the candidate for the new president of Hillsborough group. You can"t be a stain on Edward. "
(Cô có thể giữ quan điểm của mình, nhưng ban giám đốc của Hillsborough sắp quyết định ứng viên cho vị trí Tân Tổng giám đốc. Cô không thể trở thành vết nhơ của Edward.)
Tư Cẩn không biết về chuyện này. Tổng giám đốc hiện tại của Hillsborough là cha của Lục Phóng Tranh, mà Lục Phóng Tranh... từng không muốn bị ràng buộc bởi đế chế thương mại của cha anh. Chính vì thế mới có sự cố đó, mới có... cái chết của Anne.
Nếu giờ Lục Phóng Tranh đã sẵn sàng đảm nhiệm vị trí Phó Tổng giám đốc của Hillsborough, thì vị trí Tổng giám đốc cũng sẽ là trách nhiệm mà cả đời anh phải gánh vác.
Giữa cô và anh, mãi mãi là sự khác biệt giữa trời và đất.
Nếu họ không còn tiếp tục ở bên nhau, cô sẽ không phải chịu đựng sự thất vọng do khoảng cách giữa cả hai mang lại. Hai mươi năm đầu đời của cô dường như đều là ngưỡng vọng người khác, cô đã quá mệt mỏi.
"I will leave soon. Before I leave, I want to feel Hillsborough again and meet my former friends. "
(Tôi sẽ sớm rời đi. Trước khi rời đi, tôi muốn cảm nhận lại Hillsborough và gặp gỡ những người bạn cũ của mình.)
Tư Cẩn không thể hứa hẹn gì với Lục Phóng Tranh, nhưng lúc này cô lại hứa hẹn với Winfred.
Nhưng đối với Winfred, như vậy vẫn chưa đủ.
"It is safe to miss what belongs to you. Even if you miss something that does not belong to you a thousand times, it will still disperse like the wind. "
(Hoài niệm những gì thuộc về mình là an toàn nhất. Còn những thứ không thuộc về mình, dù có hoài niệm một nghìn lần, thì cũng sẽ tan biến như gió mà thôi.)
Cô hiểu ý của Winfred. Mưa lớn lại bắt đầu đập vào khung cửa, những bông hoa hồng đã bị ướt sũng.
"Winfred, I need a car to go to the airport. I won"t tell Edward about our conversation tonight. I hope so, do you? "
(Winfred, tôi cần một chiếc xe để ra sân bay. Tôi sẽ không nói với Edward về cuộc trò chuyện của chúng ta tối nay. Hy vọng ông cũng vậy.)
Cách một khoảng cách của bàn ăn, Winfred nghiêm túc cúi chào cô, cuối cùng ông cũng nhẹ nhõm.
"Thank you, Lady Annie."
Khi Tư Cẩn ngồi trên xe xuống núi, cơn mưa từ Đại Tây Dương đang biến mọi thứ trên thế giới trở nên ẩm ướt.
Giống như bầu không khí ngày cô đã đi bộ đến Hillsborough để tìm kiếm một công việc năm xưa.