• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em rất mong ước cuộc đời em dừng lại ở đây."

Tuổi trẻ, bệnh tật, tình yêu, tất cả những điều này đều không cần phải tiếp diễn, cô chỉ cần khoảnh khắc này.

Ý thức của Tư Cẩn có chút mơ hồ, chiếc đèn treo trên trần nhà sáng rực rỡ như mặt trời khiến cô không thể nhìn rõ. Cô chỉ biết nằm yên để Lục Phóng Tranh nằm bên cạnh, nhẹ nhàng vén từng sợi tóc bết mồ hôi trên trán và hai má của cô.

Động tác của anh rất dịu dàng, chạm nhẹ vào da khiến cô cảm thấy thoải mái và mãn nguyện, hoàn toàn không muốn mở mắt.

Lần này anh thô bạo và lạnh lùng hơn. Sau đó, anh vào phòng tắm và trở lại với những giọt nước còn đọng lại trên người, lúc nó rơi xuống người cô khiến cô rùng mình. Chiếc váy dạ hội của cô đã nhăn nhúm, và anh giúp cô cởi bỏ nó.

Nhiệt nóng vẫn còn vương trên người, khi hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi, cơ thể của anh lại bao phủ lên cô, khiến cô không hề cảm thấy lạnh.

Lục Phóng Tranh lại bắt đầu hôn cô, tay cô vô thức vòng quanh cổ anh, đòi hỏi nhiều hơn.

Bất ngờ anh dừng lại, vừa ngây thơ vừa kiêu hãnh nói: "Nói em yêu anh, nếu không anh sẽ không hôn em."

Tư Cẩn không còn chút sức lực nào, không thể ép anh cúi đầu như cách anh ép buộc cô.

Một nỗi tủi thân vô hình dâng lên trong cô, đôi mắt dần dần mờ đi vì hơi nước.

Cô muốn buông bỏ anh, cô đấm nhẹ vào ngực anh.

"Tại sao anh không yêu em? Tại sao anh không yêu em..."

Lục Phóng Tranh nắm lấy tay cô, đặt lên ngực anh. Cô không thể thấy vẻ mặt nghiêm túc như đang tuyên thệ của anh lúc này.

"Anh chưa bao giờ ngừng yêu em, anh luôn yêu em sâu đậm."

Cô chỉ đơn giản lật người lại trong vòng tay anh, giấu mặt vào chiếc chăn lông mềm mại, không thể kiềm chế được mà bắt đầu khóc.

"Tại sao anh lại yêu Anne, tại sao anh không yêu em? Em chỉ biết ghen tị với cô ấy, em chỉ biết ghen tị..."

"Anh không yêu "Anne" đó."

Giọng Lục Phóng Tranh đầy bất lực.

"Anh chưa từng yêu cô ấy, tụi anh chỉ là bạn bè, anh có lỗi với cô ấy, anh buộc phải đối mặt."

Tư Cẩn chìm trong nỗi buồn tích tụ suốt những năm qua, không thể nghe thấy lời anh nói.

Lục Phóng Tranh nằm xuống bên cạnh cô, bế cô lên, đi đến bồn tắm đầy nước ấm, sau đó cẩn thận đặt cô vào đó.

Cô vẫn dùng tay che mặt, không muốn anh nhìn thấy bộ dạng của mình hiện tại, cũng không muốn đối diện với anh.

Anh dùng tay múc nước ấm, nhẹ nhàng đổ lên xương quai xanh của cô.

Giờ vẫn là mùa đông, chỉ cần mặc đồ là sẽ không ai nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào trên da cô.

Anh biết cô tủi thân vì điều gì.

"Em nghĩ rằng việc anh đặt tên tiếng Anh cho em là "Annie" là vì anh coi em là người thay thế Anne, phải không?"

Tay Lục Phóng Tranh lướt qua làn da cô, cẩn thận xóa đi dấu vết anh đã để lại trên người cô.

"Em có nhớ lần ở Bath anh đã nói rằng khi em tò mò nhìn qua cửa sổ của Hillsborough, trông em giống như Audrey Hepburn trong "Bữa sáng ở Tiffany", vừa nhai bánh mì vừa ngắm nhìn trang sức lấp lánh không?"

Tư Cẩn tức giận phản bác, ước gì có thể tạt nước trong bồn tắm lên người anh.

"Nữ chính trong "Bữa sáng ở Tiffany" là Holly, không phải là Annie."

"Anh biết, anh biết mà."

Lục Phóng Tranh cố gắng an ủi cô. "Nhưng trong "Bữa sáng ở Tiffany", nhân vật chính là một cô gái nhà nông luôn muốn gia nhập giới thượng lưu. Anh sợ cốt truyện và bối cảnh như vậy sẽ xúc phạm em."

"Sau đó, anh nghĩ đến "Roman Holday", trong lòng anh, em là công chúa Ann đến thăm Rome."

"Vì vậy, anh đã đưa em đến Rome, quay một bộ phim cho em, đó là giấc mơ của anh."

Anh nắm lấy tay cô đang che mặt, đặt xuống nước ấm trong bồn.

Làn da của cô toàn thân đều ửng đỏ, gương mặt cũng vậy.

Đó là vẻ đẹp vừa được nước mắt rửa qua.

Lục Phóng Tranh nằm sát vào cô, những nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên vệt nước mắt của cô.

"Ở Hillsborough, không ai nhắc đến Anne. Cái chết của cô ấy là điều cấm kỵ. Winfred sợ rằng anh sẽ xúc động, nên đã cất giữ mọi thứ liên quan đến cô ấy."

"Vậy tại sao em biết về cô ấy? Hoàn toàn không phải vì những lời của Margaret, đúng không?"

Lá thư trong tập thơ đã không còn đáng nhắc đến. Tư Cẩn nhớ lại bức ảnh chụp trên Cao nguyên Scotland, trong lòng lại dấy lên nỗi đau.

"Em nhìn thấy ảnh của anh và Anne trong phòng của Winfred, trên đó có chữ của Winfred. Hai người là tình nhân."

"Winfred cố ý làm vậy, đó là điều ao ước của ông ấy, tụi anh chưa từng là người yêu."

Lục Phóng Tranh nhanh chóng dứt khoát kết luận.

"Lần trước em rời Hillsborough trước khi trời sáng là vì Winfred, đúng không?"

"Ông ấy giữ quan điểm của thế giới cũ, hôm đó em và ông ấy đã cãi nhau to."

Anh nhanh chóng cảm thấy đau lòng vì Tư Cẩn, kéo cô vào lòng.

"Em phát hiện ra sớm như vậy, tại sao chưa từng để anh biết?"

Câu hỏi này, Tư Cẩn nên trả lời thế nào đây?

Bởi vì lòng tự trọng đáng thương và nực cười của cô, bởi vì khoảng cách địa vị và tài sản giữa họ như vực sâu không đáy, và vì cô luôn lo sợ sẽ mất anh.

Nếu một kẻ thay thế đã biết mình là kẻ thay thế, có lẽ Lục Phóng Tranh sẽ thấy cô không còn thú vị nữa.

"Điều đó không quan trọng."

Anh kết thúc câu hỏi đó.

"Em là người phụ nữ duy nhất mà anh từng yêu ngoài mối quan hệ huyết thống, trong cuộc đời dài đằng đẵng mà cũng ngắn ngủi của anh. Em là Tư Cẩn, với anh, em chỉ là chính em."

Tư Cẩn mở đôi mắt ướt đẫm của mình, ngẩng đầu lên nhìn Lục Phóng Tranh.

Trong phòng tắm, ánh đèn như mặt trời, khiến cô hơi chóng mặt khi nhìn anh.

"Vậy tại sao anh không nói với em? Tại sao sau bao lâu như thế anh mới đến tìm em?"

Khi trách cứ, cô không còn sự tự ti mà là một sự mong muốn mãnh liệt một câu trả lời.

Mái tóc Tư Cẩn ướt đẫm, còn trái tim cô đã khô cằn từ lâu.

Yết hầu của Lục Phóng Tranh khẽ chuyển động.

"Bởi vì anh cũng rất đau khổ, bởi vì em luôn nghĩ rằng tình yêu của anh dành cho em xuất phát từ một người khác. Em không tin rằng tình yêu của anh là thuần khiết."

"Em đã biến chúng ta thành những kẻ đáng thương, khiến linh hồn một người đã khuất chẳng thể yên nghỉ trên thiên đường."

Anh lại ôm chặt lấy cô, "Tiểu Cẩn, đừng tự giày vò mình như thế nữa, cũng đừng giày vò anh nữa." Nỗi đau của cô bao nhiêu thì anh cũng đau đớn bấy nhiêu.

Anh thậm chí nghi ngờ bản thân, nghĩ rằng tình yêu anh mang đến là rẻ mạt, để đến mức bị cô coi thường như vậy.

Tư Cẩn ôm lấy eo anh, cuối cùng không kìm nén được mà bật khóc nức nở một lần nữa.

Đợi đến khi cô bình tĩnh lại, ánh mắt vẫn còn chút mơ màng.

Lục Phóng Tranh giúp cô đứng dậy từ trong bồn tắm. Đáng ra anh nên lau khô những giọt nước trên người cô, nhưng bất ngờ anh mỉm cười.

"Vệ Nữ trong làn nước."

Ánh mắt Tư Cẩn gặp ánh mắt anh. Họ từng cùng nhau thưởng thức bức tranh nổi tiếng "Sự ra đời của Venus" ở Berlin.

Nữ thần Venus xuất hiện từ sóng biển Aegean, đứng trên một chiếc vỏ sò trắng muốt.

Ngay khi sinh ra đã mang vẻ đẹp thuần túy của người phụ nữ, không phải trải qua tuổi thơ ngây ngô hay tuổi già ảm đạm.

Tư Cẩn bước ra khỏi bồn tắm, dẫm lên chân của Lục Phóng Tranh.

Ban đầu chính anh là người đã bế cô vào bồn tắm. Sàn nhà của khách sạn cũ kỹ quá bẩn, cô không muốn đặt chân trần lên.

Cô áp sát cơ thể vào anh, chia sẻ những giọt nước còn đọng trên người mình.

Yết hầu của Lục Phóng Tranh lại khẽ chuyển động, anh bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.

Cô đã rất mệt mỏi, không muốn để ngọn sóng dâng lên rồi lại rút xuống.

Nhưng Lục Phóng Tranh không nghĩ như vậy, anh chỉ nằm bên cạnh cô, nhìn cô như nhìn một báu vật vừa mất mà tìm lại được.

"Anh không nghĩ việc khiến Thiệu Xuyên mất việc, khiến Tập đoàn Hải Thị sụp đổ là một sai lầm nghiêm trọng."

"Khi đó, anh chưa hiểu hết suy nghĩ của em, không hiểu rõ sự kháng cự của em đối với những người đó."

Những người đó, đương nhiên là chỉ Từ An Bình và Nghiêm Cẩm.

"Anh thấy số tiền anh đưa họ vẫn không thể cải thiện cuộc sống của họ, họ vẫn rơi vào số phận bi kịch mà họ xứng đáng."

"Còn về Trình Gia Thiệu."

Anh dừng lại, như thể vẫn còn kiêng kỵ cái tên đó.

"Anh không biết mình nên bù đắp lỗi lầm của mình như thế nào, nên đã quyên góp một khoản tiền cho trường học của anh ta, để các nghiên cứu của họ, nghiên cứu của nhiều sinh viên hơn, thậm chí cả ngành kiến trúc có thể tiến thêm một bước nhỏ."

Những tháng ngày xa cách cô, ngoài việc đau khổ vì sự lạnh lùng của cô, anh đã dành nhiều thời gian để suy nghĩ về cách nào để chuộc lại lỗi lầm.

"Anh hứa với em, hứa với Chúa, anh sẽ không làm những việc tổn thương em một cách tự ý nữa."

"Đừng rời khỏi "BELLA". Hải Nhan đã rời khỏi "TREADs", nó sẽ dần phục hồi, giai đoạn phát triển hiện tại không đến mức phải cần em đến mức không thể thiếu."

Chỉ là quá sức mà thôi.

"Em muốn rời khỏi "BELLA" không phải vì anh."

Cô biết chỉ cần nói vậy, Lục Phóng Tranh sẽ không ép buộc cô nữa. Vì lý do lớn nhất không phải ở anh.

"TREADs" cũng chỉ là cái cớ, cô chỉ muốn tiếp tục sống.

"Em muốn thay đổi cách làm, có lẽ sau này em sẽ không tiếp tục làm tổng biên tập hoặc phó tổng biên tập của bất kỳ tạp chí nào, em đã có chút không còn hướng tới điều đó nữa."

"Chữ và hình ảnh quá mỏng manh, em muốn dùng video để làm vài ghi chép. Đó là một dự án rất lớn, em không thể vừa làm ở "BELLA" vừa thực hiện ước mơ của mình."

Đây thực sự là quyết định mà Tư Cẩn đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra.

Hiện tại, kênh tin tức để phụ nữ lên tiếng vẫn còn quá ít, nếu cô có thể khỏe lại, cô muốn thực sự làm điều gì đó cho những người phụ nữ trong các lĩnh vực khác nhau.

Lục Phóng Tranh thở phào, khẽ hôn lên đôi mắt khép hờ của cô.

"Em sẽ không lừa anh, phải không? Em sẽ không trốn chạy nữa chứ?"

"Em tất nhiên sẽ không lừa anh."

Cô chỉ sẽ giấu giếm anh mà thôi.

Dù trong lòng cô nút thắt về "Annie" đã được tháo gỡ, nhưng khoảng cách giữa họ vẫn còn tồn tại, không ai có thể xóa bỏ.

Huống hồ giữa họ còn có căn bệnh, một rào cản mà không ai có thể vượt qua.

Tư Cẩn gần như bắt đầu cầu nguyện, nếu trời cao có thể trả lại cho cô một cơ thể khỏe mạnh, cô nhất định sẽ không từ chối Lục Phóng Tranh, sẽ không từ chối người mình yêu, sẽ không còn khiến nhau đau khổ nữa.

Nhưng trên đời này không có phép màu như vậy, không ai có quyền năng đó.

"Anh sẽ duyệt đơn xin thôi việc của em, nhưng em chỉ được chính thức nghỉ việc sau khi "BELLA" tìm được tổng biên tập thay thế — thực tế thì không có tổng biên tập nào giữ chức trong thời gian ngắn như vậy, trong hội đồng quản trị, suy cho cùng là do anh đã đưa ra quyết định sai lầm."

Anh cuối cùng vẫn muốn thuyết phục cô, Tư Cẩn khẽ mỉm cười.

"Em biết mình đã bỏ lỡ một cơ hội như thế nào, sau này sẽ không làm khó anh, không đẩy người ngồi ở vị trí này đi nữa. Đã quyết định rồi thì sẽ không hối hận."

Lục Phóng Tranh im lặng một lúc, cuối cùng cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn chúc ngủ ngon.

"Anh hiểu và ủng hộ quyết định của em. Sau khi em rời khỏi "BELLA", hoàn thành mọi việc bàn giao, em có thể đi cùng anh về lại một chuyến đến Hillsborough không?"

Anh sợ rằng cô sẽ từ chối.

"Hãy đi gặp Winfred một lần, ông ấy sắp gặp lại Chúa rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK