Trong Cương tộc có quy định đồng tộc đánh nhau, nếu không đến mức độ sinh tử thì không được dùng đấu khí, lần này cũng vậy. Vì thế, Đại Thiên trên người đa số là bị bầm, nghỉ dưỡng một ngày liền khỏi.
Vừa khỏe lại, Đại Thiên ngay lập tức lao đầu vào luyện tập, Triệu Cẩm Nghi khuyên can không được liền bỏ đi, hai người không gặp nhau nữa. Đại Thiên về sau cũng ngại đối mặt với đối phương, ăn uống liền do người trong làng cung cấp cho những người người hỗ trợ chiến đấu, còn ngủ nghỉ đều là ở huấn luyện trường, mà phần lớn luyện tập xong Đại Thiên liền lao đầu vào tu luyện đấu khí.
Cũng may, Triệu Bân đã bị Triệu Cẩm Phàm nhắc nhở nên cũng không phá rối nữa. Lại nói, lúc nghe tin cuộc ẩu đả này, Triệu Cẩm Phàm có chút xấu hổ, một Cương nhân tham gia hỗ trợ chiến đấu, người được hỗ trợ phải đảm bảo người hỗ trợ kia phục hồi đầy đủ. Về mặt này thì phía bên làng sai trầm trọng, không chỉ Triệu Cẩm Phàm mà một loạt người quản lý làng cũng vào cuộc rồi, dù sao từ vương thành đi ra cũng không có mấy người là bình thường.
Nhờ có đột phá lên cảnh giới Chiến Sĩ, sau một tháng ổn định lên cảnh giới Sơ Giai, đấu khí vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa đấu khí vận dụng dễ dàng, mạnh mẽ tăng hiệu quả huấn luyện cho thân thể lên vài lần, tiến độ tập luyện của Đại Thiên xem như là vô cùng tốt.
Thấm thoát đã là ngày cuối cùng của tuần thứ hai, thời gian trước Đại Thiên đã nói với Hàn Hạo sẽ tham gia thực luyện lần này, Hàn Hạo cũng chưa đáp ứng liền, dặn hắn hai tuần sau sẽ xem lại.
Hôm nay đã đến ngày ước hẹn, Đại Thiên vẫn kiên trì huấn luyện. Trời tối, huấn luyện trường cũng trở nên vắng lặng, giờ này mọi người trở về nghỉ ngơi cùng tu luyện đấu khí, trên sân hiện tại chỉ còn duy nhất Đại Thiên còn ở.
Lúc này Đại Thiên để trần thân trên, người ướt đẫm mồ hôi, trên tay mộc côn vũ động liên tục, đứng ngoài nhìn chỉ thấy côn ảnh bay tứ tung. Thu côn, ổn định thân thể, hơi thở dồn dập, Đại Thiên tùy ý làm vài động tác nhẹ nhàng để ổn định thân thể. Sau khi bình ổn trở lại, Đại Thiên nhìn lên trời, hai mắt nghiêm nghị lẩm bẩm
“Tới lúc rồi.”
Ngây người một chút, Đại Thiên hướng về một con đường đất bước tới. Chuyển qua vài ngã rẽ, cuối cùng cũng thấy được Hàn Hạo đang ngồi trước một căn nhà, đang hưng phấn trò chuyện cùng Triệu Cẩm Phàm.
Đại Thiên không do dự bước tới, cũng không tiện chen miệng vào, ngây ngốc đứng một bên. Trên đường người đi lại cũng xem như là đông đúc, hai người này trò chuyện khá hưng phấn nên không để ý đến Đại Thiên.
Đợi hai người nói tận hứng, thời gian cũng qua một lúc lâu. Lúc này hai người mới phát hiện đến bên cạnh có người. Thấy hai người đặt chú ý vào mình, Đại Thiên trước tiên chào hỏi
“Bái kiến Triệu đại ca, Hàn đại ca.”
Hàn Hạo gật gật đầu nói, cũng biết mục đích của đối phương, thoáng nhẹ giọng hỏi
“Vẫn quyết định đi sao?”
Đại Thiên kiên định gật đầu. Hàn Hạo hai mắt nhìn kỹ hắn, nhắc nhở
“Ngươi nên biết lần này nếu ngươi đi, cũng không phải nhàn nhã huấn luyện gì.”
Đại Thiên hai mắt lộ vẻ tức giận, nghiêm nghị gật đầu đáp
“Ta biết. Nhưng vô duyên vô cớ bị đánh, lại còn khiêu khích, chuyện này không làm rõ ta không bình tâm lại được.”
“Như vậy cũng tốt.”
Hàn Hạo có chút thưởng thức gật đầu nói một câu, sau đó đứng dậy đi vào trong nhà. Triệu Cẩm Phàm ngồi một bên lúc này bỗng chen vào nói
“Tiểu Thiên, việc này thật ra cũng là do ta không đúng, nếu thật sự cần có thể nói với ta, ta đảm bảo bọn chúng không dám động đến một cọng lông tơ của ngươi.”
“Cảm ơn ý tốt của Triệu đại ca, nhưng chuyện của ai người đó giải quyết. Ngươi chắc cũng không hi vọng ta nhờ đến ngươi giúp, nếu không cũng đã không hỏi ta việc này rồi.”
Đại Thiên dứt khoát từ chối. Triệu Cẩm Phàm hài lòng cười, tiếp theo lại có chút khó chịu nói
“Ta muốn ngươi gọi ta là Cẩm Phàm ca hơn, nghe thân thiết hơn nhiều.”
Đại Thiên hơi có chút xấu hổ gãi gãi đầu, cuối cùng vẫn là gọi một tiếng. Triệu Cẩm Phàm vui vẻ cười, tiếp theo có chút than thở nói
“Nếu rảnh cũng nên gặp lại Triệu Cẩm Nghi, tuy việc này không có ai sai cả, nhưng ta biết trong lòng các ngươi đều có khuất mắc.”
Đại Thiên hơi trầm mặc, cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng. Thật sự hắn vẫn còn nhỏ, một số cảm giác đặc biệt đều không hiểu và cảm nhận được, đối với Triệu Cẩm Nghi hắn chỉ xem như một người bạn, hơn nữa do được đối phương chăm sóc nên vô cùng biết ơn, hiện tại lại làm đối phương tức giận, trong lòng một mảnh áy náy, không dám đối mặt.
Hai người ngây ra đó không biết nói gì, không khí có chút trầm mặc. Lúc này, Hàn Hạo từ bên trong bước ra, trên tay cầm theo bốn món vũ khí, lần lượt là thương, đao, chủy thủ cùng cung và bao tên, tương tự như lúc đầu phát ở vương thành. Vươn tay vứt một đống vũ khí cho Đại Thiên, đồng thời nói
“Cầm lấy vũ khí, lần này không có lương khô, lúc huấn luyện tự mình tìm.”
Đại Thiên vội chạy lại tiếp nhận vũ khí, nghe đối phương nói liền vội gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó cảm ơn một tiếng liền trở lại huấn luyện trường.
...........................
Sáng hôm sau, tại cổng làng tập trung rất nhiều người, lớn có, nhỏ có, tất cả đều được trang bị vũ khí đầy đủ, mọi người nghiêm túc chờ đợi, Đại Thiên cũng xen lẫn trong đám người này. Có điều mọi người đều né xa Đại Thiên một chút, có lẽ là do sợ vạ lây, tuy vậy, Đại Thiên cũng không để ý đến việc này, hắn hiện tại tranh thủ thời gian ngắn ngủi tập trung tu luyện đấu khí.
Qua một lúc lâu, từ trong làng đi ra ba người, một người trong đó là Hàn Hạo. Ba người đi đến trước mặt đám đông liền dừng lại, người đi đầu nhìn quét một vòng xung quanh quát lớn
“Người trong làng đều biết ta là ai rồi, nhưng những vị khách của chúng ta có lẽ còn chưa biết. Ta xin tự giới thiệu, ta gọi là Lý Liêm, là trưởng làng đồng thời cũng là người chỉ huy lần này, hi vọng mọi người tham gia phải đoàn kết phối hợp, người không tuân mệnh lệnh đừng trách tại sao ta ác độc.”
Nói xong, Lý Liêm xoay người, nói chuyện gì đó với người còn lại, Hàn Hạo đứng một bên xem. Đợi đến khi nói chuyện xong, theo một tiếng “xuất phát” của vị trưởng làng, đoàn người nhanh chóng khởi hành.
Lần này không phải hướng về phía đường đất đi nữa mà là đi thẳng vào rừng. Cánh rừng nguyên thủy với những cây cổ thụ cao hàng trăm trượng, phía dưới vô số bụi cỏ cây che chắn tầm mắt, khắp nơi đều vang lên tiếng côn trùng réo rắt cùng tiếng chim hót, thỉnh thoảng gió thổi khiến lá cây tạo ra tiếng xào xạc.
Vừa tiếp cận khu rừng, những người đi trước rút đao chặt bớt các bụi cây để mở đường, người phía sau nâng thương cảnh giác nhìn xung quanh. Mối nguy hiểm tiềm tàng nhất ở các khu rừng không phải là thú ăn thịt, thú ăn thịt tuy hung dữ nhưng cũng không thể bao quát cả cánh rừng, thứ nguy hiểm thực sự ở đây là những cây cỏ mang độc cùng với rắn.
Đoàn người chậm chạp bước đi, người đi trước cầm đao mở đường, người đi sát phía sau dùng thương gạt các lá khô dưới chân cùng những cành cây vướng víu. Bọn nhỏ lần đầu đi vào rừng không có một chút kinh nghiệm, giúp đỡ cũng không nhiều, chỉ có thể ngơ ngác tò mò quan sát xung quanh.
Đại Thiên lẫn trong đoàn người, hai mắt hiếu kỳ quan sát cây cối cùng những con vật nhỏ vì bị kinh động mà chạy trốn, đồng thời hít thở không khí tươi mát ở trong rừng, cảm giác hòa nhập vào thiên nhiên khiến hắn tạm thời quên đi áp lực ban đầu.
Đoàn người đi vô cùng chậm, trên đường giết không ít những con rắn tiềm phục. Đi thẳng đến giữa trưa, trước mắt đoàn người xuất hiện một hồ nước khá lớn. Trưởng làng Lý Liêm đi đầu quát lớn chỉ huy
“Tất cả nhanh tay dọn trống xung quanh dựng trại, chúng ta sẽ phải ở đây một thời gian dài.”
Sau tiếng ra lệnh, Đại Thiên theo đoàn người dùng đao chém các bụi cây xung quanh dọn trống chỗ, sau đó chặt không ít củi về, tiếp theo dựng một rào chắn tạm thời xung quanh. Xong việc, Đại Thiên dùng bình nước đã chuẩn bị sẵn, đến bên cạnh hồ đựng một ít nước dùng để uống.
Đợi mọi chuyện chuần bị đều xong hết, đoàn người nhanh chóng tập trung lại, sau đó chia ra thành ba nhóm. Một nhóm ở lại bảo vệ căn cứ, hai nhóm còn lại đi ra săn thức ăn, đoàn người tổng cộng hơn hai trăm năm mươi người nhanh chóng chia ra.
Đại Thiên được phân vào một nhóm đi săn, vội vàng chuẩn bị liền theo nhóm tiến trở lại rừng. Lần này cả đoàn tiến thẳng về phía sâu trong rừng, đến một bãi đất trống, những binh sĩ có kinh nghiệm lại một lần tách nhóm, hẹn gặp lại ở đây liền chia nhau ra tiến vào rừng.
Ở thế giới này, trong rừng không tồn tại động vật bình thường mà tồn tại những yêu thú mạnh mẽ. Yêu thú cũng được chia làm chín cảnh giới, cảnh giới thấp nhất là Nhất Giai, cao nhất là Cửu Giai. Những yêu thú Nhất Giai thường trở thành mục tiêu công kích của những thợ săn, lần này cũng vậy.
Đại Thiên lại đi theo nhóm của mình đi vào rừng, ở đây đã là khá sâu trong rừng rồi, động vật cũng bắt đầu xuất hiện nhiều. Đi một lúc, vị binh sĩ chỉ huy đột ngột ngưng lại, cả người khom xuống nhẹ nhàng tiến tới trước, bọn nhỏ phía sau có chút không hiểu rõ, nhưng cũng vội vàng làm theo.
Rất nhanh, trước mắt Đại Thiên xuất hiện một con hoẵng. Đây là một loại yêu thú Nhất Giai bình thường, nếu không trêu chọc chúng thì chúng khá vô hại, nhưng một khi công kích thì răng nanh cùng cú đá của chúng cũng vô cùng lợi hại.
Binh sĩ chỉ huy ra hiệu im lăng, tay chỉ chỉ vào cung sau lưng. Đại Thiên cùng đám nhỏ vội vàng lấy cung, sau đó theo chỉ huy của binh sĩ chia nhau ra bao vây mục tiêu.
Đợi sắp xếp xong xuôi, một người hưng phấn tranh bắn trước, con hoẵng nghe tiếng gió từ mũi tên, cảm thấy nguy hiểm liền nhảy ra trốn thoát. Nhất thời mọi người còn lại liên tục bắn tên về phía mục tiêu. Con hoẵng nhanh chóng né được, sau đó chạy trốn.
Húc văng người đứng chặn trước mặt, con hoẵng nhanh chân cố thoát vào rừng. Đại Thiên vừa nãy một mũi tên không trúng, thấy con mồi chạy thoát, vội vàng lấy ra một mũi tên nữa, gài tên, giương cung, sau một hồi nhắm kỹ, Đại Thiên nhẹ thả tay ra. Nhất thời một mũi tên bay nhanh về phía con mồi đang chạy.
Hụt!
Đại Thiên trước giờ không có quá nhiều kinh nghiệm bắn vật di chuyển, huống chi một Nhất Giai yêu thú vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn. Tuy Nhất Giai yêu thú thực lực chỉ ngang với Chiến Giả, nhưng tùy vào từng loài sẽ có ưu điểm riêng biệt.
Đám người còn lại nhanh chóng bủa vây con hoẵng, chặn đường tiến của nó, con hoẵng lại chuyển một hướng chạy trốn. Đại Thiên tiếp tục bắn một tên, lần này cũng không trúng, nhưng mũi tên đã kề sát mục tiêu bay qua. Lại một mũi tên nữa vẫn không trúng, đến lần thứ ba, cuối cùng mũi tên cũng trúng vào đùi sau của con hoẵng.
Một tiếng kêu đau rít lên, con hoẵng vấp ngã xuống đất, tuy nhiên, yêu thú cũng không phải động vật tầm thường yếu ớt gì. Hai mắt đỏ ngầu nhìn về hướng mũi tên phát ra, con hoẵng tức giận rít lên một tiếng, bỏ qua đám người bao vây liều mạng lao vào tấn công Đại Thiên.
Đại Thiên bị tình cảnh trước mắt khiến cho trở tay không kịp. Con hoẵng rất nhanh liền tới, vừa đến gần, hai chân sau mạnh mẽ búng lên, cả người con hoẵng bay vút lên, mồm há lớn cắn về phía Đại Thiên.
Tuy lần đầu tiếp xúc với yêu thú có hơi khủng hoảng, nhưng Đại Thiên phản ứng cũng không chậm, toàn lực vận đấu khí về hai tay, chuyển đổi cầm thương giơ lên đỡ. Vừa va chạm, Đại Thiên liền cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ va chạm, có chút bất ngờ, Đại Thiên trực tiếp bị con hoẵng đè ngã ra đất.
Con hoẵng cũng không chịu buông tha, mở rộng hàm răng sắc lạnh cắn xuống, Đại Thiên hoảng hồn giơ tay chắn ngay cổ nó. Con thú không đắc thủ, hai chân liên tục cào cấu, miệng rít lên từng tiếng đáng sợ. Đám người xung quanh chạy lại ứng cứu, nhưng nhất thời cũng không đến kịp, Đại Thiên chỉ có thể dựa vào chính mình.
Bỏ thương, Đại Thiên trực tiếp dùng tay chân vật lộn với đối thủ. Một tay giữ lại cổ con hoẵng không cho nó cắn xuống, tay còn lại nắm chặt, liên tục đấm những đấm nặng nề vào đầu kẻ địch.
Con hoẵng ăn vài đấm có chút choáng, Đại Thiên nhân cơ hội vật ngã nó xuống, cả người đè lại nó, linh cơ vừa động, từ trên bắp đùi rút ra chủy thủ, đâm về phía con mồi ở dưới. Liên tục bị đâm hai ba lần, con hoẵng mới bất lực tắt thở, Đại Thiên cũng đầy người trầy xước.
Mọi người lúc này cũng kịp chạy lại, vị binh sĩ kia có chút kinh ngạc, vỗ vai Đại Thiên khen ngợi nói
“Làm rất tốt.”
Đại Thiên mỉm cười, trong lòng một mảnh hân hoan. Bọn nhỏ xung quanh có chút ngưỡng mộ nhìn hắn, đồng thời cũng có chút ghen tị. Đại Thiên sau đó vác con hoẵng trên vai, theo đoàn người tiếp tục đi vào rừng, máu từ vết thương của con hoẵng được vị binh sĩ kia dùng vài buộc lại không cho chảy ra, tránh kéo thú dữ đến.
Sau trận săn mồi đầu tiên này, Đại Thiên vô cùng tự tin cùng hào hứng, khí thế bừng bừng tiếp tục tìm con mồi.