Một quyết định này đem tất cả những người có mặt ở đây một phen choáng váng.
Hiện tại bọn họ sức cùng lực kiệt, chỉ việc tận dụng chút ít khả năng cuối cùng để chạy còn không đủ, lấy gì để phản công.
Đã vậy, mục đích chính của bọn họ bây giờ là bỏ chạy, tìm cách nhanh nhất để thoát khỏi kẻ thù, hiện tại lại quay ngược trở về tấn công, khác gì sa mình vào lưới, tự tìm đường chết.
Qua một thoáng chấn kinh, mọi người dần ổn định lại, từng người dùng ánh mắt mờ mịt nhìn nhau, sau đó, một người có vẻ khá thành thục, chậm rãi đứng lên nói
“Hàn tướng quân, việc này chỉ sợ không được tốt cho lắm.”
Người này thực lực so với những người ở đây, cũng chỉ kém hơn Hàn Hạo, khí thế tỏa ra từ hắn vô cùng vững chắc, lại tràn ngập sát khí, chắc chắn là một người đã từng trải qua rất nhiều chiến trường rồi.
Đối với lời nói phản bác lại ý định của mình, Hàn Hạo cũng không tức giận. Hai mắt đảo một vòng mọi người, dường như là muốn đem thái độ của tất cả nhìn thật kỹ, sau đó, Hàn Hạo mới một lần nữa chuyển ánh mắt nhìn về phía người vừa nói
“Phục Ân, ngươi nghe kỹ ý nghĩ của ta, rồi lại một lần nữa phản đối cũng không muộn.”
Phục Ân nghe vậy, trong lòng rất muốn tiếp tục khuyên can, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, ra đến miệng vẫn là một tiếng đáp ứng
“Vâng.”
Hàn Hạo hài lòng gật gù, sau đó ổn định lại ý nghĩ, rồi nói
“Hiện tại, với chút ít thực lực còn lại của chúng ta, dù cho dốc cạn kiệt sức chạy đi thì cũng không chạy được bao xa. Việc bị kẻ thù đuổi kịp là điều không thể tránh khỏi.”
“Còn nếu dựa vào việc theo rừng mà thủ, dựa vào cây cối mà ẩn nấp thì cũng vô cùng không ổn. Kẻ địch lần này không biết có bao nhiêu Tứ Giai Yêu Thú, thậm chí còn có Ngũ Giai. Cây cối ngăn cản đối với chúng gần như là không tồn tại, bởi vậy chúng ta cũng không kiên trì được bao lâu.”
“Nếu đã vậy, chúng ta liền nhân cơ hội lần này, bất ngờ quay ngược trở lại đánh cho chúng một trận trở tay không kịp, khiến quyền chủ động trở về tay của chúng ta.”
Một phen ý nghĩ này nhất thời khiến những Binh Sĩ kia không cách nào tiếp thu được hết. Bởi vậy, Hàn Hạo cũng không miễn cưỡng nói tiếp mà dừng lại chờ đợi nhìn những thuộc hạ của mình đang lâm vào trầm tư.
Đợi tiêu hóa hết những lời của Hàn Hạo, Phục Ân lại ngẩng đầu lên, ở đây, chỉ có một mình hắn dám nói chuyện thẳng thắn với Hàn Hạo, bởi vì trong bất kỳ tình huống nào, thì sự quyết đoán cùng cứng rắn của Hàn Hạo cũng vô cùng chấn nhiếp thuộc hạ, bởi vậy, trong tình huống sống còn này, thì dù muốn hay không, Phục Ân vẫn phải nói ra ý nghĩ của mọi người.
Chỉ có điều Hàn Hạo cũng không để đối phương nói ra miệng, hắn vừa thấy mọi người đã hiểu hết lời mình nói, một lần nữa phất tay ngắt lời nói tiếp
“Hiện tại chúng ta đang vô cùng bị động, lúc nào cũng sợ sệt bị bọn chúng tấn công, thật sự là bất lợi vô cùng.”
“Nhưng thử nghĩ về một khía cạnh khác. Đám Yêu Thú này cũng khinh thường, nghĩ rằng tùy ý có thể bỡn cợt chúng ta, lực cảnh giác có thể nói là đạt đến mức độ thấp nhất rồi. Nếu hiện tại chúng ta đánh…. Thì sẽ tạo được một hiệu quả không ngờ tới.”
“Hơn nữa, chúng ta cũng phải khiến cho bọn chúng lúc nào cũng phải kiêng dè bị tấn công bất ngờ,không thể phát huy toàn lực uy hiếp chúng ta được. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể kiên trì hết ngày mai.”
Im lặng, lần này, không còn ai có ý kiến phản đối nữa. Bọn họ đều bị một phen ý nghĩ của Hàn Hạo thuyết phục cả rồi.
Thật sự, tình thế lần này đang dần lâm vào cục diện bế tắc, dù Hàn Hạo không nói, thì bọn họ cũng biết dù chạy hay thủ gì thì vẫn chỉ có con đường chết. Nhưng với ý nghĩ chủ động phản công này, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ đến, bởi vì thực lực của bọn họ quá yếu, mà thực lực của đàn trâu lại quá mạnh, căn bản là không cùng một đẳng cấp.
“Ai đồng ý, thì giơ tay lên.”
Hàn Hạo lại một lần nữa nói ra, đồng thời giơ cao cánh tay của mình lên trời. Những Cương Nhân khác ngơ ngác nhìn hắn, do dự một hồi, Phục Ân là người đầu tiên ngập ngừng giơ cao cánh tay của mình, sau đó, những người còn lại cũng giơ cao cánh tay, không một ai phản đối.
Hàn Hạo hài lòng nở một nụ cười thỏa mãn, từ đầu đến giờ, có lẽ đây là lúc tâm tình của hắn vui nhất rồi, dù lần này là thành hay là bại, thì Hàn Hạo cũng xem như là tận sức, không thẹn với lòng mình.
“Được lắm, thật sự không thẹn với Cương Tộc, làm một Cương Nhân, cứ rụt rè sợ hãi như vậy thì còn ra cái thể thống gì. Cứ xem như chúng ta đánh không lại, thì lần này cũng phải đánh cho bọn chúng có một cái ký ức đáng sợ, cho bọn chúng biết Cương Tộc chúng ta không phải dễ chọc.”
Mang theo tâm tình thỏa mãn, Hàn Hạo một tiếng hưng phấn hô lên. Hào khí xung quanh nhất thời bị ảnh hưởng, kể cả những Binh Sĩ đứng canh gác gần đó, mọi người đều sục sôi lên, khí thế bừng bừng, chỉ hận không thể hiện tại tìm đàn trâu rừng kia liều mạng một trận.
Phục Ân tâm tình cũng bị ảnh hưởng rất nặng, nhưng khi ánh mắt của hắn chuyển về phía Hàn Hạo, lại biến thành tò mò khó hiểu. Mỉm cười nhẹ một thoáng, Phục Ân hướng về phía Hàn Hạo hỏi
“Hàn tướng quân, lần này không giống với tính cách của ngươi.”
Lời vừa dứt, ánh mắt của mọi người lại một lần nữa đồng loạt chuyển về phía Hàn Hạo, trạng thái hưng phấn cũng dịu đi một chút, đổi lại là cảm giác tò mò trêu cợt.
Lúc trước, Hàn Hạo thật sự là cứng nhắc vô cùng, nếu không phải thật sự nắm chắc, hắn kiểu gì cũng không đánh, dù những Cương Nhân khác hết mực khuyên răn, thì Hàn Hạo cũng không thèm nghe theo.
Điều này cũng có rất nhiều điều tốt, tốt nhất ở đây là hi sinh vô cùng ít. Nhưng cái xấu là những đứa trẻ kia dưới sự bảo bọc vô cùng chặt chẽ của Hàn Hạo, gần như không biết thất bại là gì, đã vậy bọn chúng còn được Binh Sĩ bảo vệ rất tốt, mỗi lần chiến đấu đều không có nỗi lo sợ gì cả.
Cũng bởi vì vậy mà khi đàn trâu khổng lồ này tấn công, Binh Sĩ bị đánh đến mức bất lực, bọn nhỏ thì luôn có áp lực tâm lý, không thể phát huy ra toàn bộ khả năng được, dẫn đến thương vong thảm trọng.
Nhưng trong một thời gian ngắn ngủi này, tuy bị tấn công vô cùng ác liệt, nhưng bọn nhỏ cũng từ đó mà dần dần trưởng thành, trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nếu Đại Thiên gặp lại đoàn người này sớm hơn một thời gian, thì đối mặt với hắn không phải là một nhóm người thiện chiến, mà chỉ là một đám nhỏ không biết nguy hiểm là gì mà thôi.
Hơi thoáng không biết xử lý thế nào, Hàn Hạo cũng chỉ có thể ngập ngừng đáp
“Người đều có lúc phải thay đổi. Hơn nữa, đạo làm tướng, tùy ý ứng biến theo tình hình cũng là điều phải làm.”
Phục Ân cùng những người kia gật đầu khen phải, nhưng bọn họ cũng không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy, từng người vừa khen ngợi, đồng thời mang ý trêu chọc tính cách cứng rắn khiến bọn họ áp lực bao ngày của Hàn Hạo.
Cương Nhân, cấp bậc trong quân rất gắt gao, nhưng tình người… vẫn còn thoáng lắm.
Cũng không chịu được mọi người trêu chọc như vậy nữa, Hàn Hạo chuyển thành nghiêm mặt, cứng rắn quát to ra lệnh
“Từng người trở về phân phó cho thuộc hạ của mình. Đêm nay chúng ta cũng không thể ra được quyết định tiếp theo phải làm như thế nào. Bởi vậy, đợi đến rạng sáng, xem mọi chuyện ra sao rồi mới họp lại quyết định.”
Cũng không muốn khiến Hàn Hạo quá túng quẫn, hơn nữa tình hình lại rất cấp bách, những Binh Sĩ này cũng không miễn cưỡng lâu thêm nữa. Từng người lớn giọng đáp một tiếng, sau đó đứng dậy xoay người trở về, quản lý thuộc hạ của mình.
Riêng Phục Ân, đợi đến mọi người đi hết, hắn vẫn ở lại. Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng lửa cháy tí tách cùng với hai người trầm tư.
Qua một lát, Phục Ân mới trước tiên phá vỡ tình cảnh này, nhỏ giọng hỏi
“Quyết định lần này, ngài đã nghĩ kỹ chưa.”
Hàn Hạo lắc lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu, vô cùng mâu thuẫn đáp lại
“Ta không rõ, nhưng hiện tại không còn cách nào khác. Hơn nữa, việc này chưa chắc đã là sai. Lần lịch luyện này, ta cảm giác bản thân thiếu hụt rất nhiều. Có lẽ bản thân ta thật sự là quá cứng nhắc rồi, nhớ khi trước, Triệu Cẩm Phàm nhắc nhở ta nên liều một chút, ta không tin.”
“Nhưng sự thực, ta dám liều một chút, thực lực mới đột phá được Chiến Tướng. Ta dám liều một chút, lần đó mới giết được Lang Vương, đẩy lùi được đàn sói.”
“Nhưng sau đó, ta lại vẫn cố chấp như cũ rồi.”
Phục Ân từ đầu đến đuôi đều im lặng không nói gì, hoàn toàn là một người nghe hoàn hảo. Hai người từ thuở mới vào quân đã là bạn tốt, khi trước, Hàn Hạo cùng Phục Ân được phân ra hai nhóm lịch luyện.
Sau đó, bởi vì thương vong bên phía Hàn Hạo khá thảm trọng, nên Phục Ân được điều qua giúp đỡ hắn. Chỉ có điều, Hàn Hạo lại trước một bước đột phá lên Chiến Tướng, nên áp đảo một bước làm chủ tướng.
Phục Ân đối với việc bạn thân của mình đột phá nhanh như vậy, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, chỉ có điều hắn không buồn, ngược lại lấy làm vui.
Ngoài phương diện thực lực, có thể nói tài thống soái của hai người là ngang nhau, thậm chí Phục Ân có những quyết sách còn tốt hơn cả Hàn Hạo.
Đợi Hàn Hạo nói dứt lời, Phục Ân mới mở miệng đáp
“Ngươi thật sự đã thay đổi, ta cảm giác không chỉ phương diện thực lực, mà ngay cả phương diện tâm tính cũng bắt đầu bị ngươi bỏ xa.”
Hàn Hạo mỉm cười, tuy người bạn này lời nói mang đầy tâm tình bất cam, nhưng hắn biết, đây chỉ là sự giả dối, Phục Ân cũng như hắn, đều có thể đột phá lên Chiến Tướng cả rồi, cái thiếu ở đây là một cái cơ hội. Hàn Hạo dưới áp lực của Triệu Cẩm Phàm đột phá được, thì Phục Ân cũng có thể dựa vào áp lực từ Hàn Hạo đột phá được, vấn đề ở đây là thời gian.
Lắc đầu từ chối đáp lời, Hàn Hạo phớt lờ lời than thở của người bạn. Sau đó, hắn lại một lần nữa cười cợt hướng về phía Phục Ân nói
“Nói đến, lúc nãy, ngươi cũng cố tình đem ta ra trêu chọc?”
“Thế nào, lâu lâu đem Hàn tướng quân ra nói một chút, lại bị phạm vào quân kỷ.” Phục Ân cũng không sợ hãi, cứng rắn đáp lại.
Hàn Hạo cười cợt không trách, sau đó tràn đầy cảm xúc đáp
“Lần này cũng nhờ ngươi rất nhiều. Lúc nãy tâm tình của mọi người trở nên thả lỏng, rất vui vẻ. Nếu bản thân của ta có thể khiến mọi người thoải mái như vậy, thì bị trêu đùa một chút cũng chẳng sao.”
Trầm mặc, hai người lại một lần nữa không nói gì. Qua một lúc, Phục Ân lại một lần nữa đánh vỡ không khí yên tĩnh này
“Người giúp chúng ta trong trận chiến này, người mà làm cho đàn trâu hỗn loạn ấy, hắn thế nào rồi.”
Hàn Hạo ngớ người, sau đó chân mày nhíu chặt lại, không biết làm sao nói
“Hắn khiến ta vô cùng nhức đầu. Hắn tự nhận mình là một đứa trẻ trong nhóm của ta lúc trước, vô tình đi lạc. Mọi lời nói của hắn đều rất khớp với những chuyện xảy ra, nhưng ngoại hình cùng khí thế của hắn khiến ta không dám chắc chắn được.”
Phục Ân nghe xong, cũng đồng dạng trở nên trầm tư, đợi một lát, hắn mới hỏi ngược lại
“Ngươi nghĩ hắn là ngoại tộc, là gian tế?”
Hàn Hạo gật gật đầu xem như là chấp nhận. Phục Ân thấy vậy, cười cười lắc đầu nói tiếp
“Ta nghĩ không phải là vậy. Ngươi có biết, lúc cuối cùng, thực lực của hắn đột ngột tăng mạnh, có chuyện gì đã xảy ra không.”
Hàn Hạo ngây người ra, lúc đó hắn còn đang nằm vật vã trong rừng, không biết chuyện gì đã xảy ra. Đợi đến khi hắn xuất hiện thì Đại Thiên đã sắp thoát được rồi, nếu không phải Vũ Lâm nói thực lực của Đại Thiên đột ngột tăng mạnh, hắn còn không biết nữa.
Phục Ân cũng không bất ngờ với đáp án này, tựa hồ nó là điều tất nhiên phải xảy ra, ổn định lại ý nghĩ, Phục Ân chậm rãi nói
“Lúc đó, toàn thân hắn căng phồng lên, da cùng ánh mắt thuần một màu đỏ tươi như máu, sát khí như ngưng tụ thành thực chất, tâm tình hỗn loạn, khí thế mạnh mẽ vô cùng.”
Hàn Hạo nghe xong, kinh ngạc quay ngoắt người lại nhìn Phục Ân, giọng nói tràn đầy cảm giác không thể tin tưởng được, run giọng hỏi lại
“Ý ngươi là….?”
Phục Ân nghiêm túc gật gật đầu, sau đó lại nói tiếp
“Hơn nữa, người này còn đến từ Vương thành. Mọi chuyện xem như là chắc đến tám chín phần rồi, không có gì để nghi ngờ nữa. Với thân phận đó, ta không nghĩ hắn sẽ làm gian tế, còn về việc bị khống chế hay tẩy não, việc đó không đến lượt chúng ta lo.”
Hàn Hạo run run người gục đầu xuống, hồi lâu sau vẫn không thể tiếp thu được sự thật này. Đợi tâm tình ổn định lại, hắn mới bất đắc dĩ than thở
“Cũng may là người này trở về, nếu hắn thật sự mất tích, cái mạng này của ta chỉ sợ không cách nào giữ được.”
Cười cợt từ chối cho ý kiến, Phục Ân lại một lần nữa nói sang chuyện khác
“Điều quan trọng nhất lúc này là bảo chứng thân phận cho hắn. Những Binh Sĩ đến từ Nga Vũ Thành kia, gần như là chắc như đinh đóng cột, nói người nọ là gian tế, chỉ với lời nói của chúng ta, không đủ khả năng thuyết phục. Hơn nữa, việc này cũng không thể nói cho nhiều người biết được.”
Không đáp lại, Hàn Hạo trầm tư suy nghĩ sang chuyện khác, rồi hỏi
“Việc này lúc đó tất cả mọi người đều nhìn thấy?”
“Đúng, nhưng ta đã cố gắng phong tỏa tin tức, đồng thời đánh lạc hướng, bâng quơ nói rằng đây chỉ là một kỹ năng kích phát thực lực mà thôi.” Phục Ân bình tĩnh đáp.
Nghe xong, Hàn Hạo nhẹ giọng thở dài một hơi, than thở
“Phải chi ngươi mãi mãi làm phó tướng cho ta thì tốt biết bao.”
Phục Ân gắt một tiếng, rồi nói
“Đừng có mơ! Hiện tại, ngươi mau đi tìm hắn, ít nhất cũng phải làm cho rõ ràng mọi chuyện, cũng không thể để những Binh Sĩ kia trong lúc nguy cấp, vứt bỏ người đó ở lại, như vậy thì không chỉ ngươi chết, còn kéo theo cả ta nữa.”
Hàn Hạo gật đầu xưng phải, sau đó hai người vội vàng đứng dậy, cất bước rời khỏi nơi này.
Chậm rãi đi trong quân doanh tạm bợ, xung quanh là một bức tường gỗ cứng chắc, Binh Sĩ cùng những đứa trẻ kia đứng vây kín khắp nơi, rọi từng bó đuốc cảnh giác canh giữ.
Không khí nhè nhẹ se lạnh, từng cơn gió đêm mang theo sát khí cùng áp lực kéo vào tòa quân doanh yếu ớt này.
Rải bước một hồi, vừa trấn an, vừa cổ vũ cho mọi người, đồng thời cũng hỏi nơi giam giữ Đại Thiên. Qua một lúc, Hàn Hạo cùng Phục Ân dừng chân trước một tòa nhà giam kín mít bằng gỗ, đây là nơi giam giữ Đại Thiên.
........................................................................................................