Nhìn căn phòng lúc nào cũng trống vắng bỗng tràn ngập người, Đại Thiên hai mắt không một chút cảm xúc chuyển hướng nhìn về phía những người này, thân thể vẫn giữ nguyên trạng thái dựa vào tường không nhúc nhích.
Những tên Binh Sĩ này nhìn Đại Thiên một chút, cũng không trách mắng gì, trực tiếp nói thẳng mục đích của bọn họ
“Mau đứng lên, theo ta.”
Vẫn không thể hiện một chút cảm xúc nào, Đại Thiên trực tiếp nghe lời đứng dậy, nếu là lúc trước thì còn lâu Đại Thiên không dễ dàng nghe theo như vậy, nhưng thời gian dài ở dưới cái nhà tù này, Đại Thiên cũng dần dần chẳng thèm để tâm đến phản kháng làm gì, dù sao thì ở dưới này cũng là địa bàn của bọn họ, dù là làm gì thì chịu thiệt thòi vẫn là Đại Thiên.
Khẽ đứng lên, thân thể Đại Thiên hoàn toàn lộ ra. Không giống với khi trước cường tráng mạnh mẽ, hiện tại thân thể Đại Thiên gầy tong, hoàn toàn là một bộ dạng da bọc xương, da dẻ thì trắng bệch thiếu sức sống, tóc tai bù xù, nhìn không khác gì một quái nhân.
Sở dĩ có việc này là bắt đầu từ lần đầu tiên bị gây sự dẫn đến phải nhịn đói bốn ngày kia. Bốn ngày đó đối với Đại Thiên chẳng khác nào địa ngục, đói khát mệt mỏi dồn vào hành hạ. Nhưng ít nhất, vì tương lai của mình, Đại Thiên vẫn cắn răng chịu đựng qua được thời gian đó.
Chỉ có điều về sau cũng không phải an lành như Đại Thiên đã nghĩ, cứ hai ba ngày lại có người đến kiếm chuyện, cứ mỗi lần như vậy Đại Thiên lại phải nhịn đói vài ngày.
Trong lòng Đại Thiên đã phán định những người này là muốn kiếm chuyện với hắn, nên những lần bị đánh, Đại Thiên trực tiếp nằm im chịu trận, dù sao cũng là đánh không lại, tiết kiệm một chút Đấu Khí để sử dụng vào lúc cần thì hay hơn.
Nhưng thật sự thì đây chỉ do Cương Nhân quá cẩn thận rồi, bọn họ không tin tưởng được Đại Thiên nên hết lần này tới lần khác cử người đến thử, hòng bức Đại Thiên sử dụng ra “thực lực chân chính”. Mà đỉnh điểm nhất của việc này là vào vài ngày trước, Cương Nhân trực tiếp cử một tên Chiến Tướng đến, lần đó suýt chút nữa đem Đại Thiên đánh chết, Đại Thiên chỉ có thể bất lực nằm ngất xỉu không động đậy.
Sau lần này thì Cương Nhân xem như là tin tưởng hết tám phần rồi, cũng tạm tha cho Đại Thiên, không tiếp tục quấy rối đánh nữa, cơm nước vẫn đưa đến bình thường, không phạt tội gì cả.
Sau khi Đại Thiên bước ra khỏi căn phòng, những tên Binh Sĩ cũng nối bước theo sau, cánh cửa phòng giam nhẹ nhàng đóng lại, che khuất đi những vết lõm chằng chịt trên tường.
Rải bước theo sau những tên Binh Sĩ này, càng đi Đại Thiên càng cảm thấy lạ, lạ là bởi vì con đường mà hắn đang đi không phải là con đường xuống mỏ kia như mọi ngày, căn bản là không biết đang đi đến đâu. Tuy thời gian dài Đại Thiên không thèm nói chuyện với ai, nhưng hiện tại vẫn không nhịn được buột miệng hỏi
“Các ngươi dẫn ta đi đâu?”
Những tên Binh Sĩ kia cũng không dừng bước, miệng tùy ý đáp
“Đi chứng thực thân phận của ngươi.”
Đại Thiên bị nói đến mức ngớ người ra, trong lúc nhất thời không thể hiểu được chuyện gì. Sau một lát, Đại Thiên dường như có chút ngộ ra, nhưng đến điểm mấu chốt nhất vẫn không thể nào đoán ra nổi. Gặng hỏi Binh Sĩ vài câu mà không nhận được câu trả lời, bất đắc dĩ Đại Thiên cũng chỉ có thể ngậm ngùi đi theo.
Đi một đoạn dài, cuối cùng Đại Thiên đến một nơi khá quen thuộc cùng lạ lẫm. Nhìn vị Khương đại nhân vẫn một bộ dạng y như lúc mình mới vào nhà tù, lại nhìn bản thân thay đổi gần như không nhận ra, Đại Thiên vô cùng cảm khái vài tiếng, nhưng cũng không có ý kiến gì, thời gian dài trải qua đủ chuyện khiến Đại Thiên càng them quý trọng mạng sống, nhưng đồng thời cũng khiến Đại Thiên trở nên có chút bất cần đời rồi.
Khương đại nhân sắc mặt lạnh lùng, không nói chuyện, hai mắt nhìn chằm chằm vào nhóm người Đại Thiên vừa mới tới.
Nhìn bộ dáng này, Đại Thiên ngẫm nghĩ lại lúc trước khi mới vào, trừ một tiếng quát to gọi người đến, vị cường giả trước mắt này dường như chưa nói bất kỳ một câu dư thừa nào. Nhìn người này một lát, Đại Thiên ác ý thầm nghĩ đối phương có phải bị câm hay không, nghĩ như vậy, ánh mắt Đại Thiên trở nên vui vẻ nhìn xung quanh.
Đối với thái độ của Đại Thiên, Khương đại nhân hai mắt như lóe sáng lên, cũng như lần đầu gặp mặt, hai mắt của người này nhìn vào Đại Thiên lâu một chút, sau đó mới chuyển về phía những Binh Sĩ kia.
Thấy sự chú ý của vị cường giả này đặt lên người mình, vài tên Binh Sĩ vội vàng khom người chào hỏi, sau đó ngay lập tức báo cáo
“Bẩm đại nhân, thuộc hạ vâng mệnh đem phạm nhân đến gặp Hàn Hạo đại nhân để đối chiếu thân phận.”
Đại Thiên nghe được lời này, trong lòng khẽ động, lập tức có chút hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi, nhưng trong lòng vẫn hơi có chút thắc mắc Hàn Hạo đến nơi này làm gì.
Không quan tâm đến thắc mắc của Đại Thiên, Khương đại nhân tùy ý gật gù xem như đáp ứng, sau đó ánh mắt chuyển dời về phía Đại Thiên, được một lúc thì khẽ mở miệng nói
“Cẩn thận với người này, hắn là người đã từng trải qua cái chết.”
Một câu nói này trực tiếp chấn động những người quanh đây.
Đối với Đại Thiên, sự chấn động này một phần là do vị Khương đại nhân này không bị câm, lật đổ ý nghĩ của Đại Thiên lúc nãy, nhưng quan trọng nhất là do nhận xét của đối phương đối với mình.
Nếu như chỉ phán đoán là Đại Thiên trên người tràn ngập máu tanh hay sát khí, Đại Thiên cũng còn có thể chấp nhận được, dù sao hắn trải qua cuộc sống trong rừng, trong lúc vô tình nhiễm những thứ này cũng không lạ lẫm gì.
Nhưng đối phương là nhận ra hắn đã từng trải qua cái chết, chuyện bị Tam Đầu Băng Xà suýt nữa giết chết, Đại Thiên nghĩ mình đã quên lãng nó đi rất lâu, sẽ không dễ dàng nhận ra được như vậy chứ, hơn nữa là còn nhận ra bằng cách nào.
Ngẫm một lát, Đại Thiên lại khôi phục trở lại bình thường, dù sao chuyện này cũng không có gì quan trọng cả.
Chỉ có điều những binh sĩ nghe xong câu này liền trở nên thay đổi rồi.
Lúc trước nhìn bộ dạng cùng thực lực của Đại Thiên, bọn họ còn cảm giác khinh thị, nhưng hiện tại nghe Đại Thiên trải qua cái chết, thái độ ngay lập tức thay đổi.
Thực lực dù yếu thì trải qua cái chết rồi cũng sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, mà thứ đáng sợ đó là bất chấp cùng liều mạng. Những người như thế này cực kỳ khó đối phó, nơi tồn tại nhiều nhất của những người thuộc dạng này là ở trên chiến trường, tuy nhà tù ở đây khắc nghiệt, nhưng không có mấy người đủ so với những kẻ liều mạng trên chiến trường kia.
Áp lực của vài tên Binh Sĩ toàn bộ tập hợp lên người Đại Thiên, tay nhẹ nhàng đặt lên vũ khí, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay tấn công.
Nhìn về phía Khương đại nhân, dường như là đang chờ đối phương ra lệnh, một tên Binh Sĩ ngập ngừng hỏi
“Đại nhân, vậy hắn…..”
Khương đại nhân nhẹ lắc đầu, tùy ý trả lời
“Không cần, thân phận hắn còn chưa rõ ràng. Nếu hắn thật sự là Cương Nhân……”
Nói đến đây, Khương đại nhân dừng lại, hai mắt sáng lên nhìn Đại Thiên, ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ cùng mong đợi, sau đó mới tiếp tục nói
“Thì sau này Cương Tộc sẽ thêm một vị cường giả.”
Nghe xong lời này, những tên Binh Sĩ yên tĩnh một lúc, sau đó toàn bộ đều thả lỏng lại, nhưng Đại Thiên vẫn cảm giác được những người này vẫn không dời chú ý ra khỏi người mình.
Nhìn vị cường giả trước mắt, Đại Thiên cảm giác đối phương dường như trở nên sâu không thể lường, chỉ sợ những thứ biểu hiện ra bên ngoài này chỉ là giả dối mà thôi.
Nhìn một lát, Đại Thiên cũng không nêu ra ý kiến gì, khẽ cúi đầu xuống tỏ vẻ như cam chịu những lời của đối phương.
Nhìn Đại Thiên như vậy, Khương đại nhân chỉ khẽ mỉm cười, sau đó phất phất tay với những tên Binh Sĩ nói
“Đem hắn đi đi, ta rất mong đợi thân phận thật sự của người này.”
Những tên Binh Sĩ đồng loạt ứng tiếng, sau đó lôi kéo Đại Thiên đi hướng ra khỏi nhà tù.
Đi được vài bước, vị Khương đại nhân này đột nhiên quát lên ngăn cản. Những tên Binh Sĩ vội vàng dừng lại, hơi chút lo ngại hỏi
“Không biết ngài còn có chuyện gì không?”
Khương đại nhân cũng không để ý đến bọn họ, hai mắt khóa chặt lấy Đại Thiên, sau đó dùng giọng điệu vô cùng cứng rắn nói
“Ta thật sự không biết ngươi trải qua thứ gì. Nhưng nếu ngươi thật sự là Cương Nhân, ta khuyên ngươi nên tìm cách loại bỏ những thứ tiêu cực trên người. Ngươi nên nhớ ba chữ….”
“Mạng đổi mạng.”
Hơi ngỡ ngàng, Đại Thiên chằng hiểu đối phương đang nói chuyện gì, còn định hỏi cho rõ thì đối phương liền phất tay đuổi đi, những tên Binh Sĩ như được ân xá, vội vàng lôi kéo Đại Thiên đi mất.
Nhìn bóng người của vị cường giả này dần dần biến mất, Đại Thiên bất đắc dĩ cũng chỉ có thể treo thắc mắc này lại trong lòng, tùy ý bị lôi đi.
Nhưng ngay khi sắp hoàn toàn đi mất, giọng nói của Khương đại nhân lại vang lên bên tai của Đại Thiên
“Nhớ kỹ, mạng đổi mạng.”
Kinh ngạc nhìn lại phía sau, Đại Thiên chỉ thấy Khương đại nhân hơi gật đầu với mình. Trong lòng biết đối phương không muốn nói rõ nữa, Đại Thiên cũng chỉ có thể từ từ tìm hiểu, đối với lời nói của vị cường giả này, Đại Thiên không biết vì sao có một cảm giác tín nhiệm vô cùng, hơn nữa, từ khi trải qua lần suýt chết đó, Đại Thiên cũng cảm giác bản thân có chút không đúng, cảm giác này không phải đến từ thân thể bị thương mà đến từ tận sâu trong linh hồn.
Một cảm giác lo lắng bất an dần hiện lên, Đại Thiên cảm giác khó chịu vô cùng. Qua một lát, hai mắt Đại Thiên bắn lên tia sáng kiên định, trong lòng hạ quyết tâm việc này phải tìm hiểu thật kỹ, tầm quan trọng ngang với tăng cao thực lực.
…………………..
Bước theo Binh Sĩ trên con đường hành lang lạnh lẽo, Đại Thiên có chút cảm khái thời gian trôi qua như gió thổi mây bay, quả thật là nhìn lại dường như là mọi thứ không tồn tại.
Đi được một lúc, Đại Thiên lại bước lên cầu thang lúc trước. Khác với lúc cảm giác vào địa ngục lúc mới vào, hiện tại Đại Thiên cảm thấy như trở lại thiên đường, trong lòng dấy lên cảm giác chờ mong cùng hi vọng.
Rất nhanh liền đi hết cái cầu thang này, theo một tiếng cửa gỗ lớn tiếng cọt kẹt, cánh cửa khổng lồ che kín nhà tù này được mở ra.
Từng ánh sáng gay gắt chiếu vào khiến đôi mắt đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng của Đại Thiên trở nên vô cùng đau nhức.
Khó chịu nhắm mắt lại, nhưng cảm giác này cũng không yếu hơn chút nào, Đại Thiên dứt khoát dùng hai tay che mắt, người cũng đồng thời xoay lại, như vậy mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cũng may những Binh Sĩ dưới nhà tù tình cảnh cũng không khác Đại Thiên là bao, nhờ thế Đại Thiên cũng không cần phải quá áp lực gì.
Mà chuyện này dường như cũng không phải lạ lẫm gì nữa rồi, những Binh Sĩ bên ngoài khi ngay cửa vừa mở liền đi nhanh vào, trên tay cầm vài cái khăn vải màu đen, sau đó quấn bịt kín lại mắt của những tên Binh Sĩ.
Đại Thiên bị đột nhiên che mắt, vừa định phản kháng liền bị tên Binh Sĩ đang hỗ trợ quát lớn trấn an
“Đứng Yên, nếu ngươi muốn mất đôi mắt này thì cứ phản kháng.”
Đối với sự trân quý của đôi mắt, Đại Thiên xem như là rất rõ ràng, bởi vậy nên cũng không dám tiếp tục kháng cự nữa, ngoan ngoãn nghe lời đối phương.
Đợi bịt mắt xong hết, Đại Thiên xem như là hoàn toàn không thấy gì rồi. Những Binh Sĩ bên ngoài lúc này lại thực hiện nghĩa vụ của mình, mỗi Binh Sĩ cầm tay một người, dẫn lên một chiếc xe ngựa gần đó.
Gọi là xe ngựa, nhưng con thú kéo cỗ xe này nhìn cũng không giống ngựa là bao nhiêu. Nhìn toàn thân con thú này cũng chỉ có thân mình là hao hao giống, còn phần còn lại thì có vẻ khác xa.
Đầu của nó thì khá là ngắn, thậm chí khi nó há miệng còn lộ ra rang, đỉnh đầu còn mọc lên một cái sừng nhọn hoắc. Trên thân người của nó thì mọc ra đủ thứ vảy màu bạc óng ánh, nhìn như một bộ giáp kim loại. Phần đuôi thì như một lưỡi kiếm, dài nhỏ và bén nhọn, bốn chân thì lại như một cây trụ lớn, dưới bàn chân đều mọc lên ba cái móng giúp nó bám đường cực tốt.
Chỉ tiếc là Đại Thiên hai mắt không nhìn thấy được, nếu không thì đối với con thú trước mắt, hắn còn phải ngạc nhiên một phen, bởi vì con Yêu Thú này thực lực không phải rất cao, nhưng Đại Thiên sống trong rừng lâu như vậy còn chưa thấy bao giờ.
Hai mắt không thấy đường, lại tùy ý bị dẫn đi khiến Đại Thiên cảm giác vô cùng bất an. Chịu một lúc không nổi nữa, Đại Thiên trực tiếp phong bế hết giác quan của mình, chỉ để lại cảm nhận ở hai chân để bước đi mà thôi.
Được đưa lên xe, Đại Thiên dường như chưa hoàn hồn lại, tùy ý bị an trí ngồi ở một góc.
Ngay khi xong hết, xe nhanh chóng chuyển động. Đại Thiên lần đầu được đi xe, cảm giác vô cùng khác lạ cũng hơi ớn, thân thể cũng theo đó mà tỉnh lại. Hai tay theo bản năng giơ lên tính tháo miếng vải để quan sát xung quanh.
Ngay lúc này, một tên Binh Sĩ được giao nhiệm vụ canh gác trong xe vội vàng giữ chặt tay Đại Thiên lại, đồng thời quát lớn
“Yên tĩnh lại, hiện tại không có lệnh, ngươi không được tự ý nhúc nhích.”
Cảm giác được trên cổ mình mang đến một cảm giác lành lạnh từ kim loại, Đại Thiên hơi có chút sợ hãi. Không ngờ đối phương tùy ý hù dọa một chút liền dùng đến đao gác lên cổ mình. Vì mạng sống, Đại Thiên cũng chỉ có thể nén cảm giác bất an lại, yên tĩnh ngồi một góc.
Ngồi trên xe cảm giác không quen rất khó chịu, qua một lúc, Đại Thiên vội vàng hỏi qua chuyện khác để chuyển dời sự chú ý của bản thân
“Không biết mọi người ở đây có thể cho ta biết chúng ta đang đi đâu không?”
Đại Thiên hỏi, những Binh Sĩ kia cũng không ai trả lời. Đợi qua một lúc, Đại Thiên cảm giác càng lúc càng nôn nóng thì một tên Binh Sĩ mới trả lời lại
“Hàn Hạo đại nhân dẫn đội lịch luyện ở gần đây, ngươi được đem đến đó để xác thực thân phận.”
Đối với thông tin này, Đại Thiên hơi có chút bất ngờ, không ngờ Hàn Hạo lại trùng hợp đến gần nơi này. Ngẫm lại, nếu không như vậy, Đại Thiên chỉ sợ còn phải chịu khổ ở dưới nhà tù không biết bao lâu nữa.
Cảm giác khó chịu lại đột ngột ập đến, Đại Thiên bất đắc dĩ hướng về những tên Binh Sĩ này hỏi bâng quơ vài câu, nhưng những tên Binh Sĩ này không tiếp tục trả lời Đại Thiên bất cứ một câu nào.
Buồn bực im lặng lại, Đại Thiên bất lực bị mang đi, không biết bản thân sẽ đến nơi nào.
........