Theo một tiếng nổ lớn, một con Độc Giác Dã Trư không chịu nổi công kích của đối thủ, bất hạnh qua đời. Mà kẻ đã làm ra chuyện này là một thiếu niên.
Thiếu niên thân hình gầy gò, da hiện lên vẻ trắng bệch, thiếu sức sống, dường như là bị bệnh rất nặng mà chưa khỏi, vừa rồi chiến đấu kịch liệt khiến thiếu niên này lien tục thở dốc, người mang không ít thương thế.
Thiếu niên này chính là Đại Thiên.
Đại Thiên cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, chỉ biết là đã qua rất nhiều ngày. Lúc trước hắn đi theo Viêm Hổ, cứ cách hai ba ngày lại đổi địa điểm chữa thương một lần, lúc di chuyển qua lại cũng là thời gian duy nhất mà Đại Thiên ở bên ngoài, còn lại toàn bộ là ở trong hang động u tối, toàn lực chữa thương.
Bởi lẽ đó, Đại Thiên da cũng trở nên trắng bệch thiếu sức sống. Nhưng dưới sự dốc sức giúp đỡ của Viêm Hổ cùng dược lực của Quả Trong Suốt còn sót lại, Đại Thiên thương thế cũng xem như là trị khỏi được bảy tám phần, ít nhất là hôm nay hắn đã có thể chiến đấu, dù là có hơi quá sức.
Nhưng ít nhất trận chiến này cũng khiến Đại Thiên vô cùng vui mừng rồi, chỉ tiếc là cỗ năng lượng tê dại kia dường như trong trận chiến tranh đoạt đó đã bị tiêu hao không còn, tuy kiểm tra vẫn còn có thể phát hiện ra nó nhưng nó đã vô cùng yếu ớt, dù chỉ vận nhẹ một chút cũng không được.
Đại Thiên cũng ngẫm nghĩ lại về năng lượng này rất nhiều trong khi bị thương không thể làm gì được, ngẫm đi ngẫm lại, Đại Thiên có chút hiểu ra rằng cỗ năng lượng này có thể chính là Sấm Sét.
Nhớ khi trước, Lý Thiện có nói qua cho hắn rằng hắn bị sét đánh chẳng những không chết mà còn được năng lượng lôi điện, cả hai tiếp xúc thời gian quá ngắn ngủi khiến Đại Thiên cũng không kịp hỏi rõ.
Nhưng nhớ lại bản thân lúc trước ở Khu Rừng Chết, ngày nào cũng bị sét đánh, thân thể chẳng những không bị thương mà còn trở nên mạnh mẽ, nguồn năng lượng sấm sét này cũng càng ngày càng mạnh hơn.
Nhưng khi Đại Thiên đã đi ra khỏi khu rừng đó, không tiếp tục chịu sét đánh nữa thì nguồn năng lượng này trở nên yếu đi rất nhiều. Đại Thiên từ lúc có nguồn năng lượng Lôi Điện này thì lúc tu luyện, ngoài cảm nhận được đấu khí ra thì còn cảm nhận thêm một nguồn năng lượng khác, có lẽ là lôi điện trong không khí. Đại Thiên có thể chủ động hấp thụ nó, nhưng hiệu quả thật sự chẳng ra sao, hấp thụ mấy ngày chỉ đủ dùng cho đúng một chiêu.
Chỉ có điều việc năng lượng lôi điện trở nên yếu bớt chẳng những không ảnh hưởng xấu gì đến Đại Thiên, ngược lại đem đến rất nhiều hiệu quả tốt. Thứ nhất là hắn tạm thời không có thứ gì để dựa vào, đánh bại một con Nhị Giai Yêu Thú đều là bản thân cố gắng mà được.
Thứ hai là nguồn năng lượng Lôi Điện này trở nên yếu hơn rất nhiều, hắn có thể có cơ hội thực hiện được nguyện vọng khi trước, trực tiếp hấp thu căn nguyên của Lôi Điện vào Đấu Khí Căn Nguyên.
Lúc trước hắn chỉ có thể dùng đấu khí, mạnh mẽ thúc giục sử dụng lôi điện, nhưng một khi đã dung hợp thì khác, mỗi tia đấu khí của hắn đều mang theo lôi điện, chưa nói đến hiệu quả, chỉ nói đến việc đấu khí thì sau việc này cũng giảm bớt tiêu hao đi rất nhiều.
Đại Thiên nghĩ vậy nên trong những ngày dài chữa thương liền tận dụng để hấp thụ nó, hiệu quả thật sự rất tốt, chỉ có điều còn không cách nào hấp thụ được năng lượng lôi điện, Đại Thiên cũng không dám đi tìm sét đánh, thân thể hiện tại của hắn không đủ sức để làm điều đó, trừ khi hắn muốn chết.
Bởi vì điều này nên Đại Thiên quyết định sau khi trở về dưỡng thương thật tốt, sau đó lại đến Khu Rừng Chết luyện tập vài ngày, cố gắng tìm ra cách chủ động hấp thụ Lôi Điện ở mọi nơi, không thể bị động dựa vào sét đánh mới tăng cường được nữa. Năng lượng Lôi Điện tuy gò bó Đại Thiên, nhưng tác dụng của nó thì thật sự vô cùng tốt, ít nhất Đại Thiên cũng có khả năng tự bảo vệ mình trước kẻ địch mạnh mẽ.
Ngoài chuyện này ra thì Đại Thiên còn có một vấn đề về tu luyện nữa, lúc trước hắn dựa vào năng lượng khổng lồ của Quả Trong Suốt, dùng một thời gian cực ngắn liền đột phá liên tục hai tiểu giai, trở thành Chiến Sĩ Đỉnh Phong, nhưng cũng do thời gian ngắn mà thực lực chưa kịp củng cố, về sau liền bị Tam Đầu Băng Xà đánh gần chết, cảnh giới nhanh chóng bị lùi lại Chiến Sĩ Trung Giai.
Tuy là cảnh giới vẫn như cũ, nhưng thực lực lại có sự biến hóa rất rõ rệt. Ở cảnh giới Chiến Sĩ, mỗi lần đột phá là những “sợi dây” nối liền từ Đấu Khí Căn Nguyên đến các bộ phận trong cơ thể lại rộng và vững chắc hơn, đồng nghĩa với việc người tu luyện có khả năng hấp thụ Đấu Khí nhanh hơn, đồng thời lực phát công kích cũng mạnh mẽ, nhanh chóng hơn lúc trước rất nhiều.
Ngoài việc những “sợi dây” này tốt hơn thì đấu khí chứa ở Đấu Khí Căn Nguyên cùng những bộ phận khác số lượng cũng tăng lên rất nhiều.
Bởi vì như vậy, thực lực của Đại Thiên giảm mạnh là do thân thể bị thương cùng với việc Đấu Khí giảm mạnh. Còn về những sợi dây kia thì dưới tác dụng hỗ trợ của Quả Trong Suốt, nó chẳng những khôi phục lại bình thường mà còn cường hóa những sợi dây này to lớn và vững chắc hơn rất nhiều, quả thật là trong cái rủi cũng có cái may.
Đại Thiên hiện tại chỉ cần khôi phục lại thân thể như cũ, đồng thời bổ sung rất nhiều đấu khí liền có thể đơn giản trở thành một tên Chiến Sĩ Đỉnh Phong. Nếu Đại Thiên tiếp tục tăng cường kinh nghiệm chiến đấu của mình thật tốt thì ở cảnh giới Chiến Sĩ, hắn đã rất ít có thể tìm thấy đối thủ.
Nhưng đây chỉ là nếu, dưới tác dụng của Quả Trong Suốt, thương thế của hắn đã qua một thời gian rất dài như vậy còn chưa khỏi hẳn, cũng không biết phải dùng bao nhiêu thời gian nữa mới bình phục lại như thường, ngoài ra Đại Thiên cũng có một cách khác để tăng tốc độ chữa thương, đó là thiên tài địa bảo. Nhưng đối với Đại Thiên thì những thứ này trở nên quá khủng khiếp rồi, so với đi tự sát còn ngu ngốc hơn, ít nhất là hai lần kinh nghiệm sống chết của Đại Thiên khiến hắn không dám liều mạng nữa.
Cũng không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, Đại Thiên tiến tới bên cạnh xác của Độc Giác Dã Trư, từ trong bụng nó moi ra Yêu Đan, sau đó trực tiếp vác con vật này lên vai mang về.
Đi lòng vòng trong khu rừng một lúc lâu, cuối cùng Đại Thiên dừng chân trước một hốc cây. Hốc cây này là của một cây cổ thụ rất lớn, cây cổ thụ cao ít nhất sáu bảy mươi mét, chỉ tính riêng không gian trong hốc cây này cũng đủ để cho hai con Viêm Hổ cùng chui vào nấp rồi.
Đại Thiên tùy ý vứt con Độc Giác Dã Trư xuống đất, sau đó đi tìm một đống củi lớn đem về. Đợi mọi chuyện xong hết, Đại Thiên liền hô quát lên tiếng gì đó.
Ngay lập tức, từ trong rừng, hai con Viêm Hổ nhanh chóng chạy về. Con Viêm Hổ Lục Giai kia cũng không nói gì nhiều, tùy ý phun một ngọn lửa làm cháy đống củi, sau đó bỏ mặc Đại Thiên, tiếp tục cùng con hổ kia quấn quýt.
Nói đến, trong thời gian này Đại Thiên cùng chúng cũng trở nên thân hơn rất nhiều. Bởi vì hai con này có ngoại hình khá giống nhau, Đại Thiên trực tiếp gọi con hổ Lục Giai là Đại Viêm, con còn lại gọi là Tiểu Viêm.
Lại nói đến chuyện hai con hổ này, Đại Thiên không thể ngờ Tiểu Viêm lại là một con hổ cái, chẳng trách lúc đầu Đại Viêm chịu thỏa hiệp hợp tác cùng nó.
Nhìn hai con hổ không kiêng dè quấn quýt nhau trước mặt mình, Đại Thiên cũng không biết nói gì nữa. Bản thân thì tân tân khổ khổ, chịu đủ thương thế mới từ Tam Đầu Băng Xà đoạt đi không ít Quả Trong Suốt, vậy mà Tiểu Viêm chỉ đơn giản là một con hổ cái liền được chia mười quả, Đại Thiên có chút cảm thán không biết làm gì. Tất nhiên suy nghĩ như vậy cũng là do Đại Thiên không biết Tiểu Viêm đã liều mạng kéo dài thời gian cho mình như thế nào, nhưng nói chung là việc này cũng không ảnh hưởng đến quên hệ hai bên là được rồi.
Lửa đã cháy, Đại Thiên trực tiếp đưa con Độc Giác Dã Trư vào nướng. Nhớ lại thời gian đầu bị thương không thể làm gì, ngày nào cũng cắn răng ăn những thứ thịt sống tanh tưởi mà Viêm Hổ đưa đến, nghĩ lại đã thấy khó chịu. Chính vì vậy nên ngay khi có khả năng hoạt động lại, Đại Thiên trực tiếp mỗi lần ăn đều kiếm không ít củi, đồng thời tận dụng Đại Viêm để nhóm lửa luôn.
Đại Viêm cùng Tiểu Viêm cũng có thử ăn thứ mà Đại Thiên nấu nướng ra, nhưng hiệu quả thật sự không tốt lắm, thứ thịt khét này quả thật là khó nuốt, hai con hổ chỉ ăn một ít đã khiến cho chúng liên tục mấy ngày khó chịu, ánh mắt nhìn Đại Thiên cũng trở nên cảnh giác.
Bởi lẽ đó nên hiện tại mỗi lần Đại Thiên nấu nướng, Đại Viêm chỉ tiện miệng nhóm cho một đống lửa, ánh mắt cũng không thèm nhìn thứ thức ăn kinh tởm kia nữa.
Đại Thiên lắc lắc đầu thở dài, tài nấu nướng của hắn nhất định phải tìm người cải thiện, cứ tiếp tục như thế này thì chính hắn cũng không cách nào chịu đựng được nữa.
Cũng không để ý đến hai con hổ đang tâm tình bên kia nữa, Đại Thiên bỏ mặc tất cả vùi đầu vào nướng, nướng vô cùng chăm chú cùng cẩn thận, dốc hết sức để làm ra một món ăn thật tốt.
Ngay lúc này, một tiếng thú gầm lại vang lên, chỉ có điều Đại Viêm Tiểu Viêm cùng Đại Thiên không kẻ nào để ý đến, dường như nó không tồn tại, tiếp tục thực hiện công việc của mình.
Nối theo tiếng gầm này là một con khỉ đột lao từ trên cây xuống đất, vừa chạm đất liền làm mặt đất rung lên chấn động từng hồi. Con khỉ đột này thân thể cao ít nhất năm mét, toàn thân vô cùng tráng kiện cùng bộ lông đen nhánh, đây chính là con Đại Lực Hắc Viên lúc trước đi quyết định đi theo Đại Viêm.
Vốn dĩ ban đầu Đại Viêm dự định trực tiếp giết luôn nó, nhưng Đại Lực Hắc Viên vô cùng biết điều, nịnh nọt nghe lời đủ thứ, thậm chí là quyết liệt nịnh nọt Tiểu Viêm, cuối cùng cũng may mắn được chấp nhận ở lại.
Mà trong ba con Yêu Thú này thì Đại Thiên thân với con Đại Lực Hắc Viên nhất. Điều này là do Đại Lực Hắc Viên tính tình sảng khoái, vui vẻ, thường xuyên làm trò vui đùa. Tiếp theo là do Đại Thiên đã từng sống chung với đàn Đại Lực Hắc Viên một thời gian nên ít nhất giao tiếp một chút bằng các hành động cử chỉ vẫn là có thể.
Qua giao tiếp với nó, Đại Thiên trực tiếp gọi con Đại Lực Hắc Viên này là Đại Hắc. Đại Hắc cũng không hiểu lắm, vui vẻ tiếp nhận cái tên mới.
Mà thông qua lời của Đại Hắc thì nó là một con Đại Lực Hắc Viên không có đàn, ngay từ nhỏ nó đã bị lạc mất đàn của mình, từ đó nó lang thang sống trong rừng, không có nơi cố định, đây cũng xem như là hai con Hỏa Hệ Yêu Thú lúc trước nghĩ quá nhiều nên mất cơ hội tốt rồi.
Nghĩ đến Đại Hắc không có đàn, lại nghĩ đến đàn Đại Lực Hăc Viên kia, Đại Thiên mới ngỏ lời mời Đại Hắc vào đàn đó, mục đích là để đàn khỉ đột này có khả năng tự bảo vệ mình, dù sao chúng cũng vừa là bạn vừa là ân nhân của Đại Thiên lúc hai tháng đầu vào rừng, Đại Thiên đã sớm xem chúng như thân nhân bằng hữu rồi. Ngoài chuyện đó ra thì Đại Hắc cũng cần một đàn để sinh sống, tính tình của nó rất tốt, rất hòa đồng, nếu được sống trong đàn thì tuyệt đối không phải là chuyện xấu, còn nếu ngược lại sống một mình sẽ ức chế khiến tính tình nó trở nên táo bạo, nóng nảy, bằng chứng là từ khi có Đại Thiên làm bạn, Đại Hắc đã trở nên vui vẻ rất nhiều.
Đại Hắc nghe lời ngỏ này, hoàn toàn không giận dữ một chút nào, ngược lại trở nên vui sướng vô cùng, niềm vui thể hiện rõ rệt trên mặt nó, cũng từ đó mà Đại Hắc hết sức thân mật với Đại Thiên, ngày nào cũng cố tìm những thứ tốt giúp đối phương mau chóng hồi phục, đưa mình đến đàn mới. Cũng vì vậy mà trong quần thể bốn sinh vật này chia làm hai nhóm, Đại Viêm Tiểu Viêm và Đại Hắc Đại Thiên. Chỉ có điều nhóm của Viêm Hổ khá hợp lý, còn nhóm của Đại Thiên thì có chút không biết nói gì.
Đại Thiên còn đang suy nghĩ lung tung thì Đại Hắc đã cười dài một trận, sau đó bước đến bên cạnh Đại Thiên, xòe tay thả ra trên đất rất nhiều rau quả thực vật.
Đây là những thứ tốt chuyên chữa trị thương thế, Đại Hắc mỗi lần bị thương nặng đều dùng chúng nên cả ngày tìm kiếm đưa cho Đại Thiên. Mà Đại Thiên cũng không kiêng kị sợ hãi gì cả, đối phương đưa bao nhiêu thì hắn dùng bấy nhiêu, thực tế chứng minh kinh nghiệm của Đại Hắc rất tốt, thương thế của Đại Thiên cũng nhờ chúng mà giảm đi rất nhiều.
Cười cười vài tiếng xem như là đáp lại, Đại Thiên quơ quơ con Độc Giác Dã Trư trên tay mình, ngỏ ý mời Đại Hắc ăn. Đại Hắc nhìn con heo đã dần cháy khét, khuôn mặt hiện rõ vẻ kinh sợ, nhanh chóng lùi về sau, đứng cách xa Đại Thiên, hai con hổ ở bên kia trực tiếp ngồi cười xem bên này.
Đại Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn lại con heo, hôm nay hắn đã rất cố gắng chăm chú cẩn thận, không ngờ hiệu quả vẫn không được sao. Nhưng vừa nhìn lại con heo Đại Thiên mới hiểu ra rồi, vừa nãy suy nghĩ vẩn vơ quá nhiều, trực tiếp nhét cả con heo vào ngọn lửa, nên cũng không trách được gì.
Nhìn ánh mắt giễu cợt của ba con Yêu Thú kia, Đại Thiên dứt khoát cắn răng ăn con heo cháy đen này, dù sao cũng không phải là lần đầu ăn, lại ăn thêm một con nữa cũng chẳng có vấn đề gì, mùi máu tanh từ sinh vật sống khiến Đại Thiên ám ảnh mỗi lần suýt chết, vì thế Đại Thiên dứt khoát không chịu ăn chúng nữa.
Một bữa ăn hậm hực nhanh chóng trôi qua, vỗ vỗ cái bụng căng phồng, Đại Thiên trực tiếp ngã nằm ra đất, hai mắt xuyên qua những tán cây nhìn về phía bầu trời ngập nắng, trong lòng có chút cảm khái không biết nói gì. Hiện tại lòng hắn tràn ngập do dự, hắn một mặt muốn về Cương Tộc, một mặt luyến tiếc khu rừng này, tuy là ở đây rất nguy hiểm, nhưng hắn đã học được rất nhiều từ đây, đặc biệt là có được những người bạn tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Đại Thiên trực tiếp không nghĩ nữa, quyết định đợi về ngôi làng của Dã Man Nhân, gặp Lý Thiện rồi tính tiếp, ít nhất cũng phải đưa Đại Hắc vào đàn Đại Lực Hắc Viên kia thì mới xem như là tạm được.
Hướng về phía Đại Viêm mấp máy môi, Đại Viêm liền thông tuệ nối liền ý niệm với Đại Thiên. Sau khi nghe ý định này, Đại Viêm trầm ngâm một chút liền thảo luận với Tiểu Viêm, còn Đại Thiên thì nói với Đại Hắc.
Rất nhanh, tất cả đều đồng ý với quyết định này, dù sao cũng là trong rừng, đi đâu cũng như nhau cả. Mà vui nhất thì phải kể đến Đại Hắc, cuối cùng nó cũng có thể nhập vào một quần thể đồng loại.
Đại Thiên mỉm cười nhìn Đại Hắc, ai nói Yêu Thú là vô tình, chỉ là chúng chưa tìm được ai để bày tỏ cảm xúc mà thôi.
P/s: 9/9 chương thứ nhất.
..........