Cũng không hiểu là vì sợ Tam Đầu Băng Xà trả thù hay vì chuyện gì mà Đại Viêm lại chạy xa đến vậy. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là bây giờ Đại Thiên đang ở trên lưng Đại Hắc.
Kể từ lần trước bị thương bất tỉnh trở đi, Đại Viêm dứt khoát không chịu cho Đại Thiên cưỡi trên lưng mình nữa, Tiểu Viêm cũng đồng dạng không muốn. Duy chỉ có Đại Hắc là đồng ý cho Đại Thiên cưỡi trên người.
Mọi chuyện thật ra cũng chẳng có gì, tốc độ vẫn vô cùng nhanh. Chỉ có điều cách di chuyển của Đại Hắc quá là kinh khủng rồi, trực tiếp từ cây này phóng qua cây kia, đu qua lượn lại, cảm giác rung rung cùng mất cân bằng khủng khiếp hơn khi ở trên thân những con Phi Hành Yêu Thú nhiều, Đại Thiên mỗi lần lên lưng Đại Hắc đều sợ đến mức muốn hét lên rồi, nhưng cuối cùng qua vài chục lần cũng dần trở nên quen thuộc một ít.
Nhóm sinh vật này nhanh chóng chạy như bay trong rừng, bởi vì Đại Thiên là người trong cuộc nên không cảm nhận được, nhưng nếu nhìn từ ngoài chỉ kịp thấy ba luồng gió lướt qua mà thôi.
Nhưng dù tốc độ nhanh cách mấy cũng mất thêm vài ngày mới đến được mục tiêu. Ngay khi còn khoảng nửa ngày nữa là đến nơi, Đại Thiên cùng ba con Yêu Thú bất đắc dĩ phải dừng lại.
Trước mắt của Đại Thiên xuất hiện một trận chiến đấu, trận chiến này muốn nói kịch liệt cũng không kịch liệt, nếu nói là nhẹ nhàng thì cũng không nhẹ nhàng. Chỉ có điều cả hai phe trong trận chiến này Đại Thiên đều biết cả.
Một bên là đàn Đại Lực Hắc Viên ngày trước Đại Thiên ở cùng, bên còn lại là những Dã Man Nhân, chỉ là không biết những Dã Man Nhân này có phải thuộc ngôi làng kia không, dù sao phạm vi ở đây có chút khá xa so với ngôi làng rồi.
Đại Hắc thấy quần tộc của mình bị tấn công thì tức giận lắm, trực tiếp bất kể gì nữa lao lên, Đại Thiên hiện tại chưa rõ địch bạn, làm sao lại để cho nó tùy ý làm bừa, lỡ như là địch còn tốt, nếu là bạn thì lần này xem như Đại Thiên phải ở rừng thật rồi.
Vội vàng đứng trên vai đối phương hô quát ngăn cản liên tục, bởi vì khoảng cách quá gần nên Đại Hắc toàn bộ đều nghe hết, bất đắc dĩ dừng tay lại, nhưng thế lao lên cũng không thể nào ngăn lại được nữa. Thân thể khổng lồ của Đại Hắc như một viên đá khổng lồ rơi thẳng vào chiến trường tạo nên một hồi chấn động mặt đất, cả hai phe cũng vì cơn chấn động này mà bị hấp dẫn đi sự chú ý, tạm thời dừng lại.
Bất kể là đàn Đại Lực Hắc Viên hay là Dã Man Nhân đều cảnh giác cùng kiêng kị nhìn về phía cường giả mới đến. Đại Thiên cũng không nghĩ nhiều như vậy, thấy tất cả dừng chiến liền vội vàng khuyên nhủ Đại Hắc bình tĩnh, sau đó bản thân mình thì lao xuống giao tiếp cùng đối phương.
Dù sao ở với Đại Lực Hắc Viên thời gian cũng xem như là đủ dài rồi, Đại Thiên rất nhanh liền dùng các hành động miễn cưỡng giao tiếp cùng đàn Đại Lực Hắc Viên.
Rất may mắn là đàn này đúng là cái đàn mà khi trước Đại Thiên đã từng ở, nhưng bọn chúng hoàn toàn tỏ ý nghi ngờ Đại Thiên, chuyện này căn bản là do khi trước gặp bọn chúng, Đại Thiên gần như là bị sét đánh cháy đen, hiện tại tuy bị thương nhưng đã lâu rồi không bị sét đánh qua, thân thể chỉ mang màu trắng bệch yếu ớt mà không phải cháy đen, rất khó hình dung hai người này là một.
Đại Thiên liều mạng phí sức khuyên nhủ một hồi, cuối cùng đàn Đại Lực Hắc Viên này cũng miễn cưỡng tin hắn một chút, yêu cầu về gặp thủ lĩnh của chúng mới xác định được. Thủ lĩnh của chúng chính là bạn với Đại Thiên, đối với đàn khỉ đột này thì Đại Thiên dễ dàng nói chuyện nhất với con Thủ lĩnh này, nghĩ đi nghĩ lại, dù thế nào thì cũng có lợi nên Đại Thiên dễ dàng đồng ý.
Nhưng trước tiên Đại Thiên cũng chưa đi ngay, đàn Đại Lực Hắc Viên tuy không cam lòng nhưng dưới sự uy bức của Đại Hắc chỉ có thể yên lặng đứng đợi.
Tiếp theo Đại Thiên liền tìm cách câu thông với Dã Man Nhân, cũng không phải lần nào cũng may mắn như lần trước, dễ dàng đột nhập vào căn cứ Dã Man Nhân như vậy, không khéo lại mất cả mạng sống thì không biết tìm ai kêu oan nữa, vả lại Đại Thiên cũng muốn thông qua những Dã Man Nhân này tìm được Lý Thiện, hắn hiện tại cũng chẳng biết làm cách nào gặp lại vị Lý thúc này.
Nhưng Đại Thiên hiện tại lại bất đắc dĩ, vô cùng xoắn suýt đứng trước mặt một đám Dã Man Nhân, ý nghĩ thì đã có đủ, nhưng khi thực hiện lại có chút tàn khốc, Đại Thiên hoàn toàn không biết nói tiếng Dã Man Nhân, không cách nào nói chuyện cùng đối phương được.
Bất đắc dĩ Đại Thiên liền thử nói đại vài câu, thấy không có tác dụng liền dùng hành động, nhưng Dã Man Nhân là người, không phải thú nên cũng chẳng hiểu những động tác này có ý nghĩa gì, cuối cùng qua một hồi thử nghiệm, dưới ánh mắt trêu cợt của Đại Viêm Tiểu Viêm cùng Đại Hắc, Đại Thiên bất đắc dĩ bỏ cuộc, trước tiên theo đàn Đại Lực Hắc Viên đi gặp bạn cũ rồi mới tính tiếp được.
Dưới ánh mắt không rõ đầu đuôi của Dã Man Nhân, Đại Thiên cùng đàn Đại Lực Hắc Viên một đoàn sinh vật khổng lồ hạo hạo đãng đãng đi mất. Hai con hổ cũng không trực tiếp lộ diện đi cùng Đại Thiên, chúng chỉ ẩn nấp một bên đi theo, phòng ngừa biến cố.
Cũng chỉ có Đại Hắc là chân chính lộ diện, dưới uy áp của Đại hắc thì an toàn của Đại Thiên miễn cưỡng được bảo đảm. Nhưng hiện tại trong lòng Đại Thiên đang rất lo lắng, bản thân mình thay đổi khiến những con Đại Lực Hắc Viên này không nhận ra được thì liệu con thủ lĩnh kia có khả năng nhận ra được hay không.
Lần này Đại Thiên trở lại đây, mấu chốt để mọi chuyện xong xuôi là thủ lĩnh Đại Lực Hắc Viên cùng Lý Thiện, nếu không xử lý thỏa đáng thì mọi việc xem như là hỏng hết. Đã vậy vừa rồi Đại Lực Hắc Viên còn cùng Dã Man Nhân giao chiến, nếu đó thật sự là Dã Man Nhân trong làng của Lý Thiện thì kế hoạch của Đại Thiên xem như bị phá nát hết.
Mang theo tâm tình nặng nề khó chịu, Đại Thiên dưới sự dẫn dắt của Đại Lực Hắc Viên cuối cùng cũng gặp được người bạn cũ kia.
Hắc Viên Vương so với lúc trước cũng không thay đổi là bao, chỉ có điều thực lực dường như mạnh mẽ hơn, khí chất cũng bá đạo hơn trước rất nhiều. Hai mắt của nó cũng không nhìn Đại Thiên, ngược lại như dán vào trên người Đại Hắc.
Đại Thiên còn nghĩ lần đầu gặp lại này sẽ như thế nào, ai ngờ đối phương không nhìn đến mình, có chút không biết làm sao.
Cũng may Đại Hắc đến đây với thiện chí gia nhập, cũng không phải là đến để tranh quyền đoạt lợi. Đối với ánh mắt của Hắc Viên Vương, Đại Hắc chỉ thiện chí cười đáp lại, sau đó dùng ngôn ngữ của Đại Lực Hắc Viên giao tiếp với nhau.
Nói một hồi, Hắc Viên Vương càng ngày càng lộ rõ vẻ vui mừng, đợi cả hai nói dứt lời cuối cùng thì ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Đại Thiên.
Ánh mắt Hắc Viên Vương lộ rõ vẻ nghi hoặc cảnh giác cùng một chút chờ đợi. Đại Thiên còn chưa biết làm gì thì Hắc Viên Vương đột ngột tiến lại gần, tùy ý làm vài động tác kỳ quái.
Ở đây rất ít kẻ hiểu những động tác này, nhưng đây là những động tác mà Đại Thiên cùng Hắc Viên Vương lúc trước thường dùng để vui đùa, trong lòng hiểu là đối phương đang thăm dò thực hư của mình, Đại Thiên nào dám chần chờ nữa, vội vàng dùng động tác đáp lại.
Hắc Viên Vương nhìn thấy thì mắt hiện rõ vẻ vui mừng, nhưng cũng không tin ngay mà lại tiếp tục làm vài động tác khác. Nhất thời trước mắt rất nhiều Đại Lực Hắc Viên, cả hai không xem ai ra gì nhảy nhót lung tung.
Sau một hồi, Hắc Viên Vương cuối cũng cũng chắc chắn đây đúng là người mình cần tìm, thân thể khổng lồ của nó lao lên ôm lấy Đại Thiên, miệng cười to liên tục. Đại Thiên đối với hành động này vô cùng cảm động, thật không ngờ chỉ ở chung một thời gian mà đối phương cảm tình đối với mình lại sâu nặng như vậy.
Hô quát đuổi đi những con Hắc Viên còn đang tò mò đứng nhìn, chỉ chừa lại duy nhất Đại Hắc, ngay sau đó Đại Thiên cùng Hắc Viên Vương trực tiếp hàn huyên rồi.
Mà kể đến thì Đại Thiên cùng loài Đại Lực Hắc Viên cực kỳ có duyên, bất kể là Đại Hắc hay là con Hắc Viên Vương trước mắt, Đại Thiên đều rất dễ nói chuyện với chúng, chẳng những vậy còn nói chuyện rất vui. Chuyện này lý do căn bản nhất có thể là do những con Đại Lực Hắc Viên này đều vô cùng hòa đồng, dễ tính, thứ hai là do ấn tượng đầu của chúng với Đại Thiên rất tốt, thứ ba là do bọn chúng cực kỳ thông nhân tính. Mọi yếu tố cộng lại mới khiến Đại Thiên cùng bọn chúng thân mật được như vậy.
Nói chuyện lung tung cũng qua một thời gian khá lâu, cuối cùng Đại Thiên mới vào thẳng vấn đề chính. Ngỏ ý hỏi cho Đại Hắc gia nhập vào đàn này, Hắc Viên Vương nghe được thì cười lớn lên vài tiếng, hướng về phía Đại Hắc hỏi thăm vài câu, được đối phương xác nhận lại lần nữa, Hắc Viên Vương mới vững tin điều này, nhất thời hai con Đại Lực Hắc Viên nói chuyện rất vui vẻ.
Đại Hắc dù sao cũng là Ngũ Giai Yêu Thú, Đại Thiên dù biết nó hòa đồng cũng không thể ngờ được nó lại hòa đồng đến mức này. Đợi qua một thời gian khá lâu, cuối cùng hai con khỉ đột cũng dừng lại cuộc trò chuyện, Đại Thiên sợ bọn chúng còn nói nữa thì hết ngày mất, vội vàng chen vào hỏi thăm chuyện của Dã Man Nhân cùng đàn Đại Lực Hắc Viên vì sao lại xảy ra chiến tranh.
Hắc Viên Vương nhận câu hỏi này xong, hai mắt trở nên tràn ngập thâm ý nhìn Đại Thiên, nhìn đến mức Đại Thiên đều cảm thấy chột dạ rồi.
Cũng không để Đại Thiên quá khó xử, Hắc Viên Vương nhìn một lúc liền dời đi ánh mắt, đứng một bên trầm tư cách giải thích sao cho Đại Thiên hiểu được ý mình.
Qua một lúc lâu, Hắc Viên Vương nhanh chóng dùng hành động kể lại mọi chuyện, vì câu chuyện có chút dài khó diễn tả nhưng Đại Thiên cũng hiểu được những điểm mấu chốt.
Thì ra là sau khi hắn đi vài ngày, Hắc Viên Vương đợi hoài không thấy hắn trở lại, trong lòng vô cùng lo lắng, cảm thấy mình thua thiệt Đại Thiên nên vài ngày sau liền thử nói chuyện với các con khác trong đàn, lần đó tất cả Đại Lực Hắc Viên đều đồng ý đi giúp Đại Thiên, dù sao Đại Thiên giúp đỡ chúng trong lúc nguy nan, tất cả đều thấy rõ trong mắt.
Nhưng đàn Đại Lực Hắc Viên cũng không dám đem mạng sống của đồng tộc ra đùa, nên chỉ đơn giản là quấy nhiễu Dã Man Nhân không thể kiếm ăn sinh hoạt bình thường được, mục đích là nhân cơ hội tìm kiếm tung tích của Đại Thiên.
Nhưng Dã Man Nhân không hiểu được mục đích của chúng, trong lòng còn nghĩ là đàn khỉ đột này báo thù chuyện lần trước bị tấn công nên liền tổ chức lại quân đội phản kích, nhưng Dã Man Nhân cao tầng cũng biết nếu kéo mọi chuyện ra quá căng thì bọn họ cũng không có kết quả tốt gì, nên chủ yếu là dùng thủ đoạn đuổi chứ không giết.
Cả hai cũng không muốn làm căng cục diện nên nhất thời chỉ như là xua đuổi lẫn nhau, cũng không có xích mích gì lớn, còn chuyện ân oán trận chiến ngày xưa, cả hai lựa chọn bỏ qua rồi, dù sao lần đó cả hai đều hi sinh không ít người.
Chuyện đó cứ kéo dài thẳng đến lúc Đại Thiên gặp được trận chiến lúc nãy. Hiện tại bình tĩnh ngẫm lại, Đại Thiên cũng nhận ra được ở đó dường như không có ai bị thương hay tử vong gì cả, đơn giản chỉ là giằng co, chiến cục nhìn vào vô cùng kỳ quái.
Hiểu ra rõ mọi chuyện, Đại Thiên lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hai bên không làm quá mức căng thẳng, thì Đại Thiên còn có khả năng đàm phán lại cho cả hai bên hòa bình sống chung, mặc dù điều này có chút khó khăn.
Không nói đến chuyện kế hoạch, hiện tại Đại Thiên nghe được nguyên nhân thật sự của trận xung đột này, tâm tình cảm động vô cùng, hai mắt đều cảm thấy ươn ướt rồi, ánh mắt nhìn hai con Đại Lực Hắc Viên tươi cười nhìn mình trở nên thân thiện hơn rất nhiều, Cương tộc Đại Thiên cũng chưa tiếp xúc nhiều, tốt xấu cũng không rõ, nhưng hai con khỉ đột này Đại Thiên xem như là hiểu rất rõ.
Bình ổn lại cảm xúc, Đại Thiên lại nói ra suy nghĩ của mình, để cho cả hai tộc Đại Lực Hắc Viên cùng Dã Man Nhân liên hợp lại. Hắc Viên Vương rất dễ dàng liền đồng ý, nhưng nó cũng chỉ tỏ vẻ được cho bản thân mình, bởi vì việc này có lợi cho tộc của nó nên nó mới chấp nhận, còn những con từng bị Dã Man Nhân giết chết không ít bạn bè thì không nói trước được, chỉ có thể chậm rãi đồng hóa, nhưng nếu cao tầng bên Dã Man Nhân cũng đồng ý trợ giúp thì tuyệt đối dễ dàng hơn rất nhiều.
Trầm ngâm một chút, Đại Thiên việc lần này xem như là đã bớt đi một nửa, còn về phần Lý Thiện, chỉ cần tìm cách gặp mặt được thì Đại Thiên đủ tự tin để thuyết phục đối phương, dù sao cũng như Hắc Viên Vương đã nói, đây là một việc có lợi cho cả hai bên.
Hắc Viên Vương nhìn Đại Thiên trầm tư, lại nhìn trời đã dần tối đen, bọn họ tâm sự vậy mà có chút quá lâu rồi, bụng cũng trở nên đói cồn cào. Hai con Đại Lực Hắc Viên nhìn nhau một chút, sau đó đồng loạt kéo Đại Thiên từ trong trầm tư trở lại, sau đó triệu tập đàn khỉ đột, trực tiếp mở một bữa tiệc lớn, xem như là tiệc mừng trong tộc đón nhận một cường giả mới, trá hình cho bữa tiệc đón Đại Thiên.
Bữa tiệc nói chung là không khí rất vui, thêm một cường giả thì thêm một phần tự bảo vệ, hỏi sao bọn chúng không vui, hơn nữa Đại Hắc còn vô cùng hòa đồng với đàn, xem như là nhanh chóng dung nhập vào.
Nhưng cũng không phải tất cả đều vui mừng như vậy, những cao tầng trong đàn kia ánh mắt lóe sáng nhìn Hắc Viên Vương một chút, sau đó lại nhìn Đại Hắc, trong mắt lộ rõ vẻ trầm tư suy nghĩ.
Bữa tiệc cứ như vậy kéo dài thẳng đến hơn nửa đêm mới dừng lại, Đại Thiên được an bày ngủ trên một tán cây lớn, đây cũng xem như là một chỗ khá tốt của đàn rồi.
Đại Thiên cũng không vội vàng nghỉ ngơi mà tiếp tục ngồi xếp bằng lại, tiến vào trạng thái tu luyện, chỉ cần thương thế của hắn khỏi càng nhanh thì an toàn càng đảm bảo. Hơn nữa Đại Thiên hiện tại khao khát thực lực đến mức phát điên rồi, trong lòng không muốn chậm lại dù chỉ một giây nào nữa.
Cứ như vậy, Đại Thiên trầm mê vào việc tu luyện.
Nhưng ngay khi trời vừa tờ mờ sáng, dị biến lại đột nhiên kéo đến, chấn động cả đàn Đại Lực Hắc Viên.
P/s: 9/9 chương thứ hai.
.........