Xuyên qua hết dãy hành lang, đích đến cuối cùng của Đại Vũ là một biệt viện khác nữa. Khác với huấn luyện trường, biệt viện này không có người canh giữ, ngoài ra còn thoang thoảng trong không khí mùi thực vật thơm ngào ngạt.
Mang theo Đại Thiên vào, bên trong bố trí đơn giản, một gốc cây che mát cho sân, một căn phòng khá lớn, một bộ bàn ghế đá. Mà trên ghế đá lúc này đang có một lão đại hán đang vui vẻ ngồi ở đó. Lão đại hán tuy râu tóc bạc đều bạc, nhưng da dẻ hồng hào, thân thể tráng kiện, ánh mắt sắc lạnh, một bộ tinh thần vô cùng, biểu tình cười cợt vui vẻ nhìn Đại Vũ bước vào.
“Thưởng thức tư vị hành hạ con mình thoải mái chứ.”
Chưa đợi Đại Vũ nói chuyện, lão đại hán trước tiên bắt chuyện. Vừa nghe lão nói xong, sắc mặt Đại Vũ thoáng âm trầm hơn, nhưng ngay sau đó liền chuyển biến thành vui vẻ khoái trá cười đáp
“Quả thật là rất thoải mái.... Cái cảm giác phát tiết này thật không dễ từ chối, chẳng trách ngày xưa ngài đánh ta thoải mái như vậy. Thằng nhóc này cậy thế mẹ hắn không xem ta ra gì, lần này đều lãnh đủ.”
Nhìn Đại Vũ đứng một bên giả bộ thoải mái, lão đại hánmmập mờ cười, ánh mắt kia nghi ngờ nhìn hắn, khuôn mặt chỉ kém viết thêm ba chữ “ta không tin” nữa thôi. Tiếp tục soi mói Đại Vũ một lát, thẳng đến hắn đứng ngồi không yên, khuôn mặt có chút đỏ lên, lão đại hán mới buông tha mềm giọng nói
“Ta là cha ngươi, đều từng trải, ngươi nghĩ có thể qua mặt được ta sao...”
Được xưng là cha của Đại Vũ đại vương, chỉ có thể là một người, Thượng vương Đoàn Đại Phong, ngoài người này ra thì không còn ai khác. Đại Vũ bị cha mình bóc mẽ, mặt lộ vẻ khó xử, sau một lát liền trở nên âm trầm như cũ than thở
“Chỉ có người trong hoàn cảnh thì mới hiểu được cảm giác lúc này a.”
“Chỉ sợ tiểu Đại Thiên hiện tại cũng hận ngươi như ngươi hận ta ngày xưa.” Đại Phong lộ vẻ hoài niệm đáp một câu chẳng liên quan.
Đại Vũ liếc nhìn hắn, không nói thêm gì nữa, mang theo Đại Thiên tiến vào phòng, trước khi bước vào phòng, hắn ngập ngừng một chút liền nhỏ giọng nói
“Cha, ta xin lỗi.........cảm ơn ngươi.”
Nhìn Đại Vũ bước vào phòng, đợi đến khi cửa hoàn toàn đóng lại, lão Đại Phong mới giật tỉnh lại, hai mắt ươn ướt, cả người vô lực ngồi trên ghế đá, giọng run run lẩm bẩm
“Con cái đều lớn cả rồi......lớn cả rồi...”
Không nói đến lão đại hán ngoài phòng, tiểu đại hán Đại Vũ mang Đại Thiên vào liền không một chút ôn nhu vứt con mình vào một thùng nước, thứ duy nhất đặt trong phòng này.
Trong thùng nước chứa sẵn một thứ chất lỏng màu xanh lục, hương thơm ngào ngạt, mùi hương này cũng chính là mùi thực vật nghe thoang thoảng ở bên ngoài biệt viện.
Đại Thiên bị cha mình không thương tiếc vứt vào thùng nước. Đang trong trạng thái bất tỉnh, tiểu Đại Thiên trực tiếp cắm đầu vào trong nước. Nước nhanh chóng xông vào mũi miệng làm hắn tỉnh dậy. Theo bản năng, hắn vùng vẫy một phen, tay bám vào thùng muốn thoát ra ngoài, ngay lúc này liền có một bàn tay giữ hắn lại.
Người giữ lại không ai khác chính là Đại Vũ, một tay giữ, tay còn lại liền cầm nắp thùng đậy vào. Trên nắp thùng cũng có sẵn một lỗ nhỏ, Đại Vũ thô bạo nhét đầu Đại Thiên vào đó liền đậy thùng lại.
Đại Thiên thân thể giãy dụa trong nước, hai mắt hoảng loạn, đợi tỉnh lại sợ hãi hướng về Đại Vũ la lên
“Cha, ngươi làm gì, mau thả ta ra.”
Một bên la hét, tay chân trong thùng cũng không an phận, liên tục giãy dụa muốn đẩy nắp ra nhưng không được. Đại Vũ một tay ấn giữ nắp thùng, nhìn nước trong thùng vì Đại Thiên giãy dụa mà tràn ra không ít, trong lòng hơi giận dữ quát
“Ngồi yên cho ta... Còn dám nhúc nhích ta trực tiếp giết ngươi.”
Đại Thiên bị một tiếng quát làm tỉnh, dần dần không giãy dụa nữa. Thùng này hoàn toàn là thiết kế cho hắn, chân hắn đứng vững vào đáy thùng, hoàn toàn không có gì khó chịu hay chật chội. Hai mắt mang theo vẻ sợ hãi cùng khó hiểu nhìn vào Đại Vũ.
“Đại Thiên, nước này đã ngâm qua dược thảo quý. Cha và ông nội ngươi phải rất vất vả mới đoạt được, thứ này rất có lợi cho ngươi lúc này, cố gắng chịu đựng một lát.” Đại Vũ thấy con mình dần dần an tĩnh, lần đầu tiên trong ngày xuất hiện vẻ ôn nhu an ủi.
Cảm nhận được sự quan tâm săn sóc, Đại Thiên gật gật đầu ngoan ngoãn đứng trong thùng. Dù sao cũng chỉ là ngâm nước, so với trước đó đứng tấn cùng chạy bộ sung sướng hơn gấp vạn lần.
Nhưng mà sự thực không đơn giản như hắn nghĩ, bên trong được một lúc liền cảm thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Qua một lúc nữa liền toàn thân như lửa đốt, khắp người như ngàn vạn con kiến cắn xé.
Thống khổ đột ngột ập tới, Đại Thiên chịu không được liền ầm ỉ kêu gào lên, thân thể mạnh mẽ giãy dụa. Đại Vũ ra sức giữ chặt nắp thùng, tay còn lại giữ đầu Đại Thiên, đồng thời thông qua tay truyền đấu khí vào thể nội giúp hắn tiêu hóa dược lực, một bên cũng không ngừng quát
“Đại Thiên, bình tĩnh, cảm nhận thứ dị động bên trong cơ thể, cố gắng nắm giữ nó.”
Được truyền đấu khí vào cơ thể, Đại Thiên không còn cảm thấy thống khổ mà thay vào đó là cảm giác dễ chịu, khoan khoái, cả cơ thể như thăng hoa, đau đớn từ buổi sáng giảm bớt nhiều, hai chân càng là mát lạnh thoải mái.
Đắm chìm trong khoái hoạt, phải đợi Đại Vũ quát bốn lần thì hắn mới tỉnh, vội vàng làm theo lời cha. Qua một lúc, cuối cùng cũng cảm nhận được một thứ gì đó đang chạy khắp cơ thể mình, tựa như các giác quan trên cơ thể, Đại Thiên cảm nhận được nó rất rõ ràng.
Thử cố gắng điều khiển thứ đó vài lần, cuối cùng dưới sự hỗ trợ của Đại Vũ hắn đã thành công, nhưng căn bản là điều khiển thứ đó chạy loạn, phải đợi cha hắn điều khiển một tia dẫn đường, hắn điều khiển một tia đuổi theo một lúc lâu thì mới nhớ được.
Nhìn Đại Thiên nhắm mắt tập trung điều khiển đấu khí, Đại Vũ vẫn không buông bàn tay đang giữ ngay đầu Đại Thiên. Dù sao Đại Thiên lúc này chưa ngưng tụ được Căn Nguyên, chưa thể tự mình hấp thụ đấu khí từ thiên địa được nên hiện tại Đại Vũ không ngừng truyền đấu khí hỗ trợ hắn hình thành Căn Nguyên.
Căn Nguyên là thứ mà mỗi võ giả cần có, độ mạnh yếu hoàn toàn tùy thuộc vào căn nguyên. Căn nguyên như một bể chứa nằm tại đan điền, căn nguyên càng vững chắc, càng to lớn liền mang ý nghĩa càng nhiều đấu khí và cũng càng mạnh.
Võ giả bình thường nếu chỉ có một mình thì có hai cách để ngưng tụ căn nguyên. Cách thứ nhất là rèn luyện thân thể thật mạnh, sau đó dùng năng lượng tự cơ thể đi ngưng tụ căn nguyên. Cách thứ hai dùng cho những thành viên đại gia tộc hoặc nhận được truyền thừa, những người này thiên phú cực cao, họ cảm nhận được nguyên khí trong thiên địa để chuyển hóa thành đấu khí ngưng tụ căn nguyên.
Mà Đại Thiên đang thừa hưởng lúc này là cách tốt nhất, nhanh nhất nhưng yêu cầu cực cao. Thứ nhất phải có người có khả năng khống chế đấu khí cực cao, nếu sơ suất một chút người ngưng tụ căn nguyên liền bạo thể chết ngay.
Thứ hai, phải có dược vật cực mạnh bổ trợ năng lượng để bồi dưỡng căn nguyên cùng bồi dưỡng thân thể để đủ sức chứa đựng căn nguyên mà không bị bạo thể.
Hai thứ này thiếu một thứ cũng không được, Cương tộc xưa nay đều giúp con cái của mình ngưng tụ căn nguyên bằng cách này. Mỗi Cương nhân đều nắm giữ thiên phú về đấu khí phi thường cao, khống chế đấu khí là không thành vấn đề.
Vấn đề duy nhất là dược vật, thứ này toàn bộ Cương tộc hợp lực tìm kiếm chia sẻ lẫn nhau, hàng năm đều tổ chức tìm kiếm, miễn cưỡng có thể qua được. Còn dược vật mà Đại Thiên đang hưởng dụng tuyệt đối là loại trân quý nhất, chính vì vậy khi thấy nước tràn ra ngoài Đại Vũ liền tức giận một phen.
Quá trình này tương đối tẻ nhạt, căng thẳng nhất ở đây là Đại Vũ, Đại Thiên chỉ việc dẫn đấu khí chạy một vòng trong cơ thể, sau đó quy tụ toàn bộ về đan điền, cực kỳ đơn giản. Đai Vũ một mặt truyền đấu khí, một mặt canh chừng Đại Thiên dẫn đấu khí làm loạn liền kịp thời can thiệp.
Cứ như vậy, quá trình tu luyện nhàn hạ mà căng thẳng theo thời gian bắt đầu trôi qua.
.....................
Hai giờ lại trôi qua, Đại Vũ lôi Đại Thiên hào hứng bừng bừng ra khỏi thùng tắm, từ bên ngoài lấy khăn cùng quần áo đưa cho tiểu Đại Thiên thay, lúc nãy không cởi quần liền vứt vào thùng nước, cái gì cũng ướt hết rồi.
Đại Thiên một bên vui vẻ vô cùng, toàn thân tràn ngập lực lượng, thân thể cũng hết đau nhức, ngoài ra còn dư âm một chút cảm giác thoải mái vừa nãy. Bộ dáng đắc ý kia hoàn toàn xem mình là đệ nhất thiên hạ rồi.
Quay đầu nhìn lại thùng nước đen xì, tiểu Đại Thiên một phen kinh ngạc vô cùng. Thấy hắn khó hiểu Đại Vũ liền giải thích
“Biến thành như vậy là do dược lực hoàn toàn bị hấp thụ, tạp chất từ trong thân thể ngươi thải ra ngoài. Chuyện này còn xuất hiện nhiều lần nữa đến khi loại bỏ phần lớn tạp chất trong người ngươi ra mới hết.”
Nghe giải thích, Đại Thiên lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Ngay sau đó liền đắc ý cười khoe khoang
“Con lợi hại không.”
Đại Vũ liếc xéo hắn một cái, vô tình khịt mũi xem thường
“Lợi hại cái gì, nếu không phải ta truyền đấu khí cho ngươi, đợi thêm mười năm nữa chưa chắc ngươi cảm nhận được đấu khí là gì.”
Dừng đả kích, nhìn Đại Thiên một bên bĩu môi không cho là đúng, tiếp tục trọng điểm đả kích
“ Vừa lúc sáng không biết ai vừa khóc vừa xin tha, một bộ mếu máo đáng thương hại, chỉ có bấy nhiêu mà đòi làm cường giả a.”
Đại Thiên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên. Thần kinh trẻ con bị kích thích quá độ như muốn ngất đi. Tâm tình cao hứng vừa nãy lập tức tan biến, mặt xấu hổ cúi xuống.
Đại Vũ nhìn hắn như vậy cũng không tiện nói gì, chậm rãi hướng ra ngoài phòng, Đại Thiên phía sau vội vàng cúi đầu đi theo.
Bên ngoài, mọi thứ vẫn như cũ, khác biệt duy nhất là lão Đại Phong đã biến mất, trên bàn thì nhiều ra một bàn thức ăn toàn thịt và củ quả.
Thịt và củ quả cũng là hai thức ăn chính của Cương tộc. Vị trí của Cương tộc là ở giữa rừng, săn bắt hái lượm là nguồn cung lương thực chủ yếu, ngoài ra còn có chăn nuôi, nhưng trồng trọt gần như là con số không tròn trĩnh, chỉ có một số rất nhỏ trồng cây ăn trái cùng rau thôi.
Nhìn một bàn thức ăn còn nóng, chắc hẳn người đi chưa lâu. Đại Vũ thở dài một hơi, Cương tộc gần đây nhiều chuyện xảy ra, thời gian gặp mặt nhau ngày càng ít.
“Oa, thiệt nhiều đồ ăn!!.”
Tiếng hét lớn của Đại Thiên cắt đứt suy nghĩ của Đại Vũ. Nhìn Đại Thiên nhào vào một đống mỹ thực bất chấp hình tượng ngấu nghiến, Đại Vũ cũng không tiện trách, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn chịu khổ như vậy. Nhìn dáng dấp của con mình, Đại Vũ nhịn không được trêu
“Ăn nhiều vào để lấy sức, chiều tiếp tục đến huấn luyện tràng.”
Đại Thiên một mặt hưng phấn ngay lập tức trở nên so với khóc còn khó coi.