Mà lúc này ở trong khu rừng cũng tồn tại một người, người này chính là một thiếu niên. Thiếu niên cả người đứng thẳng, đầu ngẩng cao nhìn về phía bầu trời, nơi những tia sét kia đang mạnh mẽ thị uy, một bộ kiên cường bất khuất, dùng sức người khiêu chiến cả bầu trời kia.
Nhưng mà ngay khi trúng tia sét đầu tiên, thiếu niên lập tức không giữ được hình tượng này nữa, cả người tê dại nằm gục xuống đất, nhưng thiếu niên cũng không bị sét đánh chết, cũng không bị cháy đen.
Trên da thiếu niên ẩn hiện một tầng Đấu Khí nhàn nhạt không ngừng hấp thụ năng lượng từ những tia sét. Đối với hành động khiêu khích này, những tia sấm sét kia dường như trở nên giận dữ, đột nhiên toàn bộ tăng mạnh lên, liên tục giáng vào người thiếu niên.
Số sét này tuyệt đối đủ đem cả một con voi đánh tan thành tro bụi, nhưng kỳ lạ là thiếu niên này chẳng những vẫn bình thường mà Đấu Khí của hắn lại ngày càng trở nên mạnh mẽ, hấp thụ Đấu Khí cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Sét trực tiếp oanh kích thẳng đến lúc trời gần sáng mới dừng, thiếu niên thở hổn hển một chút liền ngồi xếp bằng lại tu luyện, tranh thủ tiêu hóa hết những năng lượng còn dư thừa này.
Thiếu niên này cũng chính là Đại Thiên.
Lúc sáng hôm qua sau khi đối thoại với Lý Thiện xong, Lý Thiện cũng nhân cơ hội chữa thương cho hắn không ít. Ngay sau đó thì Đại Thiên phân vân do dự một hồi liền quyết định đến khu rừng này hấp thụ năng lương Lôi Điện.
Thật sự thì Đại Thiên cũng không định gấp gáp như vậy, hắn định hấp thụ nguồn năng lượng Lôi Điện gốc trong cơ thể, trực tiếp dung hợp vào Đấu Khí Căn Nguyên thì mới lại tiếp tục hấp thụ Lôi Điện. Nhưng tốc độ dung hợp này quá lâu rồi, ngày hôm qua biết được từ khi đi theo Viêm Hổ đến giờ, vậy mà đã trôi qua bảy tháng, lòng Đại Thiên gấp không thể nào nghĩ được gì nữa liền đẩy nhanh tốc độ kế hoạch lên.
Mà thực tế vừa nãy đã chứng minh suy đoán của Đại Thiên là đúng. Nguồn năng lượng Lôi Điện trong cơ thể này cũng tựa như Đấu Khí Căn Nguyên, có nó thì mới chủ động hấp thụ được năng lượng từ sấm sét, Đại Thiên trực tiếp gọi thứ này là Lôi Căn Nguyên.
Đại Thiên tuy chỉ dung hợp được khoảng tám thành của Lôi Căn Nguyên vào Đấu Khí Căn Nguyên, nhưng khi hắn vận dụng Đấu Khí để bảo bọc thân thể thì sấm sét gây hại cho thân thể cũng giảm đi rất nhiều, Lôi Điện hấp thụ cũng nhiều hơn. Khi trước khi chưa dung hợp, sét đánh vào người hắn, trực tiếp đốt cháy thân thể, sau đó mới bị Lôi Căn Nguyên hấp thụ, bởi lẽ đó nên thân thể của Đại Thiên lúc nào cũng cháy đen, về lâu dài cũng sẽ gây hại rất nhiều cho thân thể.
Nhưng hiện tại chẳng những hấp thụ dễ dàng Lôi Điện, đã vậy còn mỗi khi dùng Đấu Khí đều mang theo tia tê dại, hiệu quả tăng cao lên rất nhiều, chỉ cần Đại Thiên tiếp tục hấp thu được hai thành còn lại của Lôi Căn Nguyên thì việc hắn đánh vượt cấp cũng trở nên vô cùng có khả năng.
Vui mừng thì có vui mừng, nhưng cũng kèm theo nỗi khổ, thân thể còn bị thương lại quá gấp chịu sét đánh khiến toàn thân đau nhức khó chịu đựng được, Đại Thiên phải dùng đến Đấu Khí để ổn định lại, nhưng Đấu Khí hiện tại cũng mang theo tia Lôi Điện, tuy vẫn có khả năng chữa thương nhưng đồng thời cũng đem theo hiệu quả tê dại, quả thật là sung sướng cùng thống khổ đều đủ.
Chịu đựng quá trình chữa thương này cũng khiến thân thể Đại Thiên dần thích ứng với lôi điện tốt hơn, vốn dĩ trước khi bị thương thì lôi điện tác dụng với thân thể hắn vô cùng yếu, nhưng sau khi bị thương, thân thể hoàn toàn cải tạo lại từ đầu, nên mọi việc cũng chỉ có thể bắt đầu lại, thậm chí chờ khi thân thể đỡ một chút, Đại Thiên phải tập luyện lại từ đầu như lúc hai tuổi, quả thật là vô cùng gian nan.
Nhưng việc đến rồi thì cũng chỉ có thể đành chịu, dù sao cũng nhờ lần nguy hiểm này mà những “sợi dây” nối liền với Đấu Khí Căn Nguyên cũng trở nên rộng rãi và vững chắc hơn, tuy hiện tại còn phải chữa lành lại Đấu Khí Căn Nguyên, nhưng chỉ cần mọi thứ đều phục hồi lại trạng thái đỉnh phong thì thực lực của Đại Thiên quả thật không nói trước được.
Cắn răng chậm rãi hồi phục thương thế, thời gian trôi qua cũng xem như là nhanh, Đại Thiên chỉ cảm thấy trôi qua một chút liền kết thúc.
Đứng dậy tùy ý vận động cho thân thể nhanh chóng hồi phục lại trạng thái bình thường, Đại Thiên bắt đầu lên đường trở lại căn cứ của Đại Lực Hắc Viên, ngày hôm qua hắn và Lý Thiện đã ước hẹn sáng nay sẽ gặp mặt ở đó, đồng thời Lý Thiện cũng bắt đầu dạy dỗ hắn.
Nhớ lại thực lực của Lý Thiện, một khi đối phương đã chiến đấu thì Đại Thiên không có cách nào tiến vào phạm vi ba mươi mét xung quanh đó được. Có thể nói là cách thức vận dụng Đấu Khí của nhân loại cao hơn Yêu Thú rất nhiều, chỉ có điều đơn thuần cùng cảnh giới mà đánh một mình thì nhân loại thua Yêu Thú khá xa.
Đại Thiên vô cùng hướng tới thực lực mạnh mẽ như vậy, bởi lẽ đó hiện tại tâm tình cũng trở nên hưng phấn cùng chờ mong, đẩy nhanh tốc độ trở về căn cứ Đại Lực Hắc Viên.
Thân thể còn bị thương nên tốc độ di chuyển của Đại Thiên cũng không quá nhanh, đi mãi đến tận lúc trời sáng hẳn mới trở về.
Gần tới nơi ở của đàn Đại Lực Hắc Viên, từ xa Đại Thiên đã thấy được thân ảnh của một người. Đến gần mới nhìn rõ thấy người này chính là Lý Thiện. Hơn nữa nhìn bộ dạng của Lý Thiện hiện giờ, dễ dàng thấy được người này đợi cũng đã có một khoảng thời gian dài rồi, rất có thể là khi trời tờ mờ sáng đã đến.
Đại Thiên có hơi kinh hãi, vội vàng chạy lại hỏi thăm
“Lý thúc, ngài đến từ bao giờ vậy.”
Lý Thiện không oán trách đối phương đến trễ, ngược lại hai mắt hiền từ, nở nụ cười hòa ái đáp lại
“Không sao, ta cũng mới đến không bao lâu.”
Giọng điệu cùng thái độ của Lý Thiện quả thật là vô cùng nhẹ nhàng, tựa như nói chuyện với con cháu của mình vậy, xem ra cuộc đối thoại lúc trước quả thật kích thích Lý Thiện không hề nhẹ. Đại Thiên đối với thái độ của đối phương cũng có chút kinh ngạc, dù sao khi trước tuy hai người gặp gỡ cũng nói chuyện cũng xem như là dễ chịu, nhưng thật sự thái độ của Lý Thiện vẫn có chút lạnh lùng xa cách, so với bây giờ quả thật như hai người khác nhau.
Hai mắt của Đại Thiên trừng lên nhìn khiến Lý Thiện có chút xấu hổ, cũng không chịu được mãi như vậy, vội vàng ho khan vài tiếng rồi nói tiếp
“Được rồi, hiện tại trời cũng đã sáng, chúng ta mau đi tu luyện thôi.”
Vừa nghe được những lời này, hưng phấn kích động cùng chờ mong lúc trước lại trỗi dậy, Đại Thiên nhanh chóng quên mất kinh ngạc vừa rồi, vội vàng ứng tiếng, sau đó nhanh chân chạy theo Lý Thiện.
Lần này Lý Thiện đi cũng không xa lắm, tựa hồ do kinh nghiệm lần trước, không chỉ Đại Thiên mà chính Lý Thiện cũng có chút sợ đi quá xa rồi. Nhưng bởi vì thương thế của Đại Thiên chưa khỏi hẳn, tốc độ đi quả thật là vô cùng chậm rãi. Đi hết một hồi lâu, cuối cùng cả hai dừng lại trước một bãi đất trống khá rộng, ở giữa tồn tại duy nhất một cây cổ thụ khổng lồ.
Đợi Đại Thiên hoàn toàn bình ổn lại thân thể, Lý Thiện lập tức trực tiếp nói vào vấn đề chính
“Hiện tại con thân thể còn bị thương, cũng không thể nào học được bao nhiêu chuyện, hơn nữa thời gian cũng có chút gấp rút, nên ta sẽ dạy cho con kinh nghiệm chiến đấu.”
Đại Thiên gật gật tỏ vẻ hiểu, nhưng trong lòng có chút thất vọng, hắn còn nghĩ Lý Thiện sẽ dạy cho mình những chiêu thức mạnh mẽ, nhẹ nhàng phẩy tay một cái cũng phát ra uy lực kinh hoàng đây. Lý Thiện nhìn bộ dạng thất vọng của đối phương, thái độ lập tức trở nên không hài lòng trách mắng
“Con đừng khinh thường những thứ này, hiện tại con hoàn toàn không có bất cứ một kinh nghiệm chiến đấu ra hồn nào. Mỗi lần chiến đấu đều là đánh bừa đánh bậy, nếu không phải là nhờ năng lượng Lôi Điện thì con đã sớm chết từ rất lâu rồi.”
Đại Thiên thoáng giật mình ngẫm lại, hắn có vẻ như đã quá chú trọng vào cảnh giới tăng tiến rồi, nhưng trong lòng vẫn còn vô cùng mơ hồ, Đại Vũ ngày trước hoàn toàn không dạy hắn kinh nghiệm chiến đấu cùng võ học kỹ năng gì cả, toàn bộ thời gian huấn luyện hoàn toàn là toàn lực đánh nhau, tự cho Đại Thiên muốn đánh đỡ hay phản kích gì thì tùy ý.
“Lúc trước chẳng lẽ cha con không dạy con bất cứ một bộ võ học nào sao?” Lý Thiện thấy Đại Thiên lại tiếp tục ngẩn người thì trong lòng lại càng khó chịu, gặng hỏi tiếp một câu.
Đại Thiên hiện tại cũng đang thắc mắc ngẫm lại đây, nhưng dù nghĩ đến mức đau cả đầu thì cũng không nhớ là Đại Vũ đã từng dạy qua võ học cho mình, ký ức của Đại Thiên hoàn toàn là bị đánh chết lên chết xuống. Nghi hoặc liên tục đè ép, Đại Thiên cũng không giấu giếm nói ra
“Khi trước cha con chỉ dạy con là chiến đấu theo bản năng của mình, không cần phải phụ thuộc dựa dẫm vào võ học của người khác, như vậy sẽ làm tiềm năng của mình bị kiềm lại, không đạt đến cảnh giới tối cao được.
Lý Thiện nghe xong một trận ngôn ngữ này thì trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Ở Cương Tộc, toàn bộ đàn ông đều là binh sĩ, ngay từ khi sáu tuổi thì cha bọn hắn tự mình đốc thúc dạy con. Thành tựu của người con mạnh mẽ hay không, một phần là nhờ dược liệu mà cha mình tìm được để bồi bổ thân thể, nhưng phần lớn nhất vẫn là do thực lực võ học của cá nhân người cha.
Nếu người cha có võ công tốt, mạnh mẽ thì sẽ giúp người con đánh vững chắc trụ cột cùng kinh nghiệm chiến đấu của mình, thành tựu về sau cũng tốt hơn rất nhiều. Còn khi đã vào quân đội thì toàn bộ binh sĩ đều được chỉnh đốn lại võ học cùng cách đánh, sao cho thật đồng bộ hoặc bổ trợ lẫn nhau để có thể phát huy khả năng tốt nhất của quân đội. Nói chung võ học là rất quan trọng đối với khả năng phát triển của mỗi Cương Nhân, Hàn Hạo cũng xem như là một thành phần trong những người này.
Nhưng đó chỉ là những Cương Nhân bình thường, còn những Cương Nhân có thực lực cực cao hoặc làm tướng quân trong tộc thì không hướng theo cách đó. Những người này không hề dạy con võ học một cách bài bản hay cách phối hợp thật tốt mà cố gắng đốc thúc, hướng con mình sáng tạo ra một con đường riêng biệt, phù hợp với bản thân của mình.
Tuy điều này làm cho những người con này khi gia nhập quân đội có chút lạc lõng, nhưng đây là đạo của những kẻ làm tướng, những cường giả đỉnh cao. Họ cần có lối tấn công đặc biệt của mình để xông pha trận mạc hay đơn giản nhất là một mình giao chiến. Nếu thật sự phải so sánh thì một người theo lối bình thường cùng một người theo lối tướng quân này giao chiến thì người theo lối hiếm gặp này sẽ mạnh hơn.
Nhưng nếu hai bên nhân số biến thành vài chục người thì chưa chắc, những người huấn luyện theo cách bình thường phối hợp vô cùng tốt và bài bản, người này bù đắp chỗ khuyết của người kia, ưu điểm sẽ dễ dàng hiện rõ.
Mà hiện tại Đại Thiên lại nói ra cha hắn dạy thứ này, Lý Thiện cũng không hoài nghi đối phương bịa chuyện, dù sao chuyện này chỉ có những cường giả thực sự trong Cương Tộc biết được, ít nhất Đại Thiên thì không.
Hiện tại Lý Thiện có chút chột dạ, hắn hiện tại nhận một người con của cường giả làm đệ tử, những cường giả dạy con theo cách này thực lực ít nhất đều là Chiến Vương. Lý Thiện hiện tại trong lòng âm thầm cầu nguyện người này thực lực sẽ yếu bớt một chút, chứ nếu biết mình lừa con hắn làm đệ tử thì với tính cách không chịu thua ai của Cương Nhân thì Lý Thiện xem như là rước họa vào thân rồi.
Mang theo tâm tình bất an, Lý Thiện cố tỏ vẻ trấn định hỏi tiếp
“Xem ra cha con thân phận cũng thật sự không bình thường, con có thể cho ta biết cha con có địa vị gì trong Cương Tộc không?”
Đại Thiên nghe được câu hỏi thì kinh ngạc lắm, không ngờ Lý Thiện chỉ qua một ít lời nói của mình liền đoán được thân phận của Đại Vũ không bình thường. Nhưng Đại Thiên cũng không vội trả lời ngay, có chút ngập ngừng khó quyết định.
Trước khi đi khỏi Vương Thành, Đại Thiên có cùng cả gia đình hàn huyên một đêm, nhưng phần lớn thời gian vẫn là Đại Vũ răn dạy cho Đại Thiên nghe. Mà một trong những lời Đại Vũ nhắc nhở thì có bảo Đại Thiên không được hé lộ ra thân phận vương tử của mình, như vậy thì mọi người sẽ dựa trên thân phận của Đại Thiên mà kính nể, khiến cuộc lịch luyện này xem như là uổng công vô ích.
Mà việc này thì người đi đón Đại Thiên đi có vẻ cũng đã được dặn trước nên thân phận của Đại Thiên hoàn toàn được ẩn giấu. Chứ nếu thân phận này bại lộ thì làm gì có chuyện bọn họ có thể cho Đại Thiên liều mạng với Dã Man Nhân, cũng làm gì có chuyện Triệu Bân dám đánh đuổi Đại Thiên vào trong rừng.
Nhìn Đại Thiên tràn ngập khó khăn do dự, Lý Thiện trong lòng càng trở nên khó chịu bất an rồi, nhưng gặng hỏi cũng không phải là cách nên Lý Thiện trực tiếp lấy lui làm tiến, giọng điệu tràn ngập hương vị dụ dỗ nói
“Nếu quá khó nói thì cũng không cần miễn cưỡng, dù sao ta cũng chỉ là thử hỏi thăm một chút để tìm con đường tu luyện tốt nhất cho con thôi.”
Thấy vị Lý thúc này có vẻ cụt hứng, Đại Thiên trong lòng có chút gấp gáp, dù sao cũng chỉ còn là con nít, tâm tính không đủ để đấu với vị cường giả Lý Thiện này, lại đắn đo một lát, Đại Thiên nghĩ dù sao đây cũng là ở trong rừng, Đại Vũ chỉ dặn là không được tiết lộ thân phận để tránh ảnh hưởng đến lịch luyện, nhưng hiện tại còn không biết sống chết thế nào, còn đếm xỉa gì đến cái gọi là lịch luyện, đã Lý Thiện cũng vì muốn tốt cho mình, Đại Thiên cũng không cần giấu giếm gì cả thật thà trả lời.
“Cha của con là Cương Tộc Đại Vương.”
Lần này thì đến phiên Lý Thiện trợn mắt há mồm rồi, dù hắn đã nghĩ ra không biết bao nhiêu là thân phận cho Đại Thiên, nhưng dù có nghĩ bể đầu cũng không thể nghĩ ra được Đại Thiên lại là con của Cương Tộc Đại Vương. Cương Tộc Đại Vương có nghĩa là gì, bất kỳ một sa trường hãn tướng nào của các tộc xung quanh đây đều biết.
Đây căn bản là một tên điên, yêu thích chiến đấu liều mạng, tính tình táo bạo thất thường, cách thức chiến đấu quả thật là tàn bạo vô cùng. Lý Thiện tuy gặp mặt vị Đại Vương này không nhiều, nhưng mỗi lần gặp ký ức đều khắc sâu vô cùng.
Trong lòng còn có chút an ủi, cố dằn lòng không tin chuyện này, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt ngây thơ chân thực của Đại Thiên thì Lý Thiện hoàn toàn không còn hi vọng gì nữa. Tâm của hắn hiện tại như chảy ra máu, liên tục oán than, đường đường là một Vương Tử lại bị lạc vào rừng, chuyện này cho dù là ai thì cũng có chút không tin.
Nếu sau này vị Đại Vương kia biết được chuyện Lý Thiện làm sư phụ của Đại Thiên, thì cuộc sống của Lý Thiện sau đó không biết sẽ đi theo hướng nào. Nhưng miệng đã lỡ nói ra là dạy dỗ đối phương, Lý Thiện cũng không tiện nuốt lời, dù sao đối với Đại Thiên, hắn vẫn vô cùng yêu thích, còn về chuyện thầy trò thì đợi sau này hãy nói, hiện tại không dám nói trước điều gì.
Mang theo tâm tình bất cam, khó khăn lắm mới tìm được một đồ đệ ưng ý lại vì một lý do vô cùng nhảm nhí đập nát, Lý Thiện trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng nhìn Đại Thiên hai mắt chờ mong nhìn hắn, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, bắt đầu dạy dỗ đối phương.
P/s: 9/9 Chương thứ năm.
.........