• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị nhốt trong đây thời gian khá dài, vì không có cửa sổ nên Đại Thiên cũng không rõ lắm bây giờ là khi nào.

Cảm giác chán cùng với đói khát, cũng chỉ có thể ngồi xuống tu luyện đấu khí. Cuối cùng, thời khắc quan trọng nhất đã tới, từ bên ngoài đi vào vài Dã Man Nhân, nhẹ nhàng mở cửa buồng giam của Đại Thiên, bước vào.

Nhưng tiếp theo không phải đánh đập hành hạ như Đại Thiên nghĩ, Dã Man Nhân chỉ đơn giản kiểm tra trói buộc lại, sau đó lại tiếp tục dẫn đi.

Vừa ra bên ngoài, nhìn trời mới biết rõ là đã tối. Dã Man Nhân đưa Đại Thiên đi lòng vòng trong căn cứ, sau cùng đến một quảng trường lớn, có lẽ là cùng tác dụng với huấn luyện trường của Cương tộc.

Lúc này trên quảng trường có vô số Dã Man Nhân tụ tập, đầu người chi chít, nhìn không thể đếm hết được. Ở giữa quảng trường là một bục đá cao hơn hẳn, từ đó có thể nhìn bao quát toàn trường.

Trên bục đá đứng hơn hai mươi Dã Man Nhân mặc giáp đầy đủ, ngoài ra còn có một vị trung niên Dã Man Nhân mặc trang phục da thú bình thường, ngoài ra còn có một cột gỗ lớn.

Đại Thiên trực tiếp bị áp giải lên trên quảng trường, sau đó bị cưỡng ép trói lên cột gỗ. Đại Thiên có chút bất đắc dĩ muốn phản kháng mà không được, hắn không nghĩ mình đủ sức đánh thắng được toàn bộ Dã Man Nhân ở đây.

Lần đầu tiên Đại Thiên cảm giác được lựa chọn lần này của mình là sai lầm rồi. Cũng không để Đại Thiên nghĩ nhiều, vị trung niên Dã Man Nhân kia đứng ra, chỉ chỉ về phía Đại Thiên hướng về phía dưới hô quát cái gì đó, càng nói càng kích động, nói thẳng đến lúc phía dưới quảng trường tức giận quát tháo mới thôi.

Đợi quảng trường bình tĩnh lại, vị trung niên Dã Man Nhân hướng về Đại Thiên quát cái gì đó, Đại Thiên không hiểu gì, dùng hai đôi mắt tròn xoe vô tội nhìn đối phương.

Vị trung niên nói liên tục, thấy thái độ “thờ ơ” của Đại Thiên lập tức trở nên rất tức giận, hướng về phía một tên mặc giáp Dã Man Nhân quát một tiếng. Người kia trong tay cầm roi quất mạnh vào người Đại Thiên.

Đại Thiên có chút mơ hồ, khi không lại bị đánh, hơn nữa đòn này kèm theo đấu khí, không chỉ đau ngoài da mà đâu đến tận xương tủy. Đại Thiên có chút muốn khóc rồi, chẳng lẽ Dã Man Nhân có sở thích hành hạ tù nhân tới chết sao.

Vị Dã Man Nhân kia thấy Đại Thiên hai mắt u oán nhìn mình không nói gì, roi trong tay lại quất liên tục xuống, miệng không ngừng hô quát một chữ. Đại Thiên có chút đần độn chịu trận, nghe một hồi cũng hiểu kha khá, có vẻ như vị Dã Man Nhân này muốn hắn nói cái gì đó.

Nhưng nói được Đại Thiên đã sớm nói từ lâu, nhưng mà hắn nghe còn không hiểu chứ đừng tính đến chuyện nói. Bỗng dưng, một ý nghĩ xuất hiện, Đại Thiên vội vàng tay chỉ về miệng, đầu không ngừng lắc, miệng cũng ú ớ, vậy mà chơi trò giả câm rồi.

Thấy Đại Thiên như vậy, không chỉ vị Dã Man Nhân đang quất roi, mà cả những người xung quanh cũng chợt ngây ngốc nhìn hắn. Vị trung niên Dã Man Nhân có chút lúng túng nói cái gì đó, Đại Thiên lại một bộ giả câm liên tục ngọ nguậy. Vị Dã Man Nhân cầm roi kia lại quất xuống, miệng quát tháo cái gì đó. Đại Thiên kiên trì giả câm, cuối cùng bất đắc dĩ cuộc tụ họp lần này kết thúc trong sự khó hiểu, thật sự có chút đầu voi đuôi chuột.

Dã Man Nhân lại đem Đại Thiên vứt về buồng giam, cũng không cho ăn uống gì. Đại Thiên mình mẩy ê ẩm hơn nữa lại đói khát, trong lòng âm thầm mắng to Dã Man Nhân ngược đãi tù binh.

Khó chịu cũng chỉ có thể đè xuống, Đại Thiên một lần nữa ngồi xuống tu luyện.

.................

Lần nữa tỉnh lại là lúc Dã Man Nhân mở cửa buồng giam, cái cảm giác người khác thích đến thì đến rhích đi thì đi này khiến Đại Thiên có chút không thích.

Dã Man Nhân dùng dây xích khóa chân tay của Đại Thiên lại, sau đó lại dẫn đi. Đi một mạch đến cửa cứ địa, Đại Thiên có chút sợ hãi, chẳng lẽ chúng định đem hắn đuổi đi sao.

Trời lúc này vừa tờ mờ sáng, ngay cửa cứ địa tập trung rất nhiều Dã Man Nhân, người cầm thùng gỗ, người cầm rìu, người cầm vũ khí, một bộ khí thế hừng hực.

Đại Thiên được phân cho một cây rìu, sau đó nhập vào một nhóm Dã Man Nhân, mau chóng đi ra khỏi cứ địa. Đại Thiên âm thầm thở phào, cũng may chỉ là bị “nô dịch” chứ chưa đến mức bị đuổi hoặc giết.

Đến nơi chỉ định, sau một phen quát mắng của Dã Man Nhân, Đại Thiên uất ức bắt đầu sự nghiệp tiều phu. Bình thường chỉ chặt củi nhỏ để nấu nướng, lực mạnh miễn cưỡng có thể làm được. Nhưng lúc này không chỉ chặt củi để nấu mà còn chặt những gốc cây to lớn để làm trụ, làm nhà.

Cây ở thế giới này rất cứng chắc, cây càng sống lâu càng cứng. Dù Đại Thiên đã dùng toàn bộ đấu khí để chặt nhưng đáp lại chỉ là bị cây dội ngược lại. Một Dã Man Nhân bên cạnh thấy vậy, bực tức đá Đại Thiên vài cái, sau đó cầm rìu của mình chặt gốc cây.

Đường chém xuống chéo, mạnh mẽ và dứt khoát. Đại Thiên hai mắt tò mò tròn xoe nhìn người này, chặt thêm vài nhát, Dã Man Nhân này đá Đại Thiên một cái rồi đi mất.

Đại Thiên vội vàng thử nghiệm, lúc đầu còn có chút không quen, nhưng dần về sau cũng xem như là miễn cưỡng chặt được. Mà chặt cây như thế này, trong vô tình Đại Thiên đối với các thế công chém xuống trở nên thành thục hơn trước.

Liên tục chặt đến giữa trưa mới được nghỉ ngơi. Đại Thiên vứt rìu ngồi bệt xuống đất, miệng thở dốc liên tục. Lúc này, một Dã Man Nhân đi đến, tay đưa bình nước cho Đại Thiên.

Đại Thiên có chút kinh ngạc nhìn người này, nhưng vẫn là tiếp nhận bình nước. Nhẹ uống một ngụm nước, Đại Thiên đối với những Dã Man Nhân này có cái nhìn dần dần thay đổi.

Nghỉ ngơi một lát, còn chưa được ăn gì Đại Thiên liền bị vứt sang nhóm săn thú, một chút cảm giác tốt đẹp với Dã Man Nhân nhanh chóng bị đè xuống.

Nhưng lần đi săn này không ngờ lại khiến Đại Thiên mở rộng kiến thức.

Theo một tiếng quát của một vị Dã Man Nhân, tất cả Dã Man Nhân mai phục trên cây, dưới đất đồng loạt tấn công mục tiêu. Sự phối hợp đồng bộ kia không phải lúc trước Đại Thiên đi cùng bọn nhỏ có thể so được.

Một loạt tên từ bốn phương tám hướng bắn vào con mồi, phong tỏa hướng đi của nó, sau đó tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi này, Dã Man Nhân nhanh chóng tiếp cận.

Mục tiêu lần này là một con hươu, gọi là Huyền Lộc, là một Tam Giai Yêu Thú. Thực lực của Huyền Lộc chủ yếu đến từ những cú húc cùng những cú đá mạnh mẽ, con đực có cặp sừng càng khó đối phó hơn.

Mà con Huyền Lộc trước mắt sở hữu thân hình to lớn, to gấp vài lần Cương nhân, lông xám trắng rậm rạp, trên đầu còn mọc ra hai cái sừng khá lớn, hiển nhiên đây là một con đực.

Dùng sừng quét ngang một vòng, đánh bật toàn bộ mũi tên, sau đó Huyền Lộc đứng bằng hai chân trước, hai chân sau nhảy cách mặt đất đá bay hai tên Dã Man Nhân định đánh lén.

Lại một loạt tên nữa được phát ra, Huyền Lộc bị phân tâm đối phó, Dã Man Nhân lại nhằm vào sơ hở này công kích. Qua một thời gian khá lâu, con Huyền Lộc xấu số trước mắt tươi sống bị mệt chết.

Cảnh tượng đi săn trước mắt Đại Thiên quả thật là mới thấy lần đầu, từ đầu đến cuối Đại Thiên chỉ đứng ngây ra không giúp đỡ được.

Trận chiến vừa rồi tuy tốn thời gian một chút, nhưng căn bản là không có thương vong. Huyền Lộc vừa chết, Dã Man Nhân ngay lập tức đến mổ bụng nó, từ trong đó lôi ra một viên hình tròn trong suốt, Đại Thiên dù đứng xa vẫn cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ phát ra từ đó.

Người tu luyện có đấu khí căn nguyên thì Yêu Thú cũng vậy. Khi Yêu Thú đạt đến nhị giai thì trong đan điền của chúng sẽ hình thành căn nguyên, những người tu luyện đấu khí thường thu thập những thứ này để hấp thụ, tăng nhanh tốc độ tu luyện.

Đại Thiên không biết điều này, lần trước lúc xử lý thi thể Thị Huyết Ngân Lang thì hắn lo tập trung chữa thương không để ý đến, cứ ngây ngốc như vậy khi không thiêu đốt toàn bộ căn nguyên của Nhị Giai Yêu Thú mà hắn săn được.

Cũng may Đại Thiên không biết, nếu không thì không tiếc đứt ruột mới là lạ. Đại Thiên đối với viên hình tròn kia cũng chỉ hơi tò mò rồi thôi, không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Tiếp sau đó, Dã Man Nhân cắt Huyền Lộc làm vài phần, phân cho Đại Thiên một phần cùng nhau vác về.

Khi đến căn cứ trời cũng đã tối, Đại Thiên theo nhóm người vác thịt Huyền Lộc đến quảng trường. Tại đây Dã Man Nhân tụ tập khá nhiều, nam nữ già trẻ đều đủ cả.

Hàng trăm cái bếp được dựng lên, sáng rực rỡ cả một bầu trời. Mọi người vui vẻ cười đùa nói chuyện khung cảnh này thật sự trái ngược với hình ảnh hiếu chiến của Dã Man Nhân.

Nhìn từng đứa bé mải mê vui đùa, Đại Thiên có chút suy nghĩ vẩn vơ. Thật sự thì Cương tộc đã quá khắc khe với những đứa bé rồi, nhưng cái này cũng không thể trách được, thứ nhất là để đứa trẻ có thể sinh tồn tốt hơn, thứ hai là điều quan trọng nhất, đó là Cương nhân trưởng thành quá nhanh rồi, chưa kịp hưởng thụ cảm giác vô ưu vui đùa thì đã lớn lên đâm đầu vào chiến đấu.

Trầm mặc suy nghĩ, Đại Thiên như một con rối bị dẫn đến một góc khuất, tay chân vẫn bị xích.

Thật sự Dã Man Nhân cùng Cương nhân đều như nhau cả, nhưng trong rừng luôn tồn tại cạnh tranh. Theo Cương tộc dần trở nên mạnh hơn, nhiều bộ tộc Dã Man Nhân ra sức chống đối. Lúc đầu Cương tộc chủ trương hợp nhất Dã Man Nhân và cũng hợp nhất được rất nhiều. Nhưng một số tộc có thâm cừu đại hận từ xưa thề chết không phục tùng, sau đó gặp phải tình cảnh bị các tộc lớn xung quanh quấy phá, Cương tộc cũng không đủ sức thuyết phục Dã Man Nhân nữa mà thay vào đó là tiêu diệt.

Dã Man Nhân bị đánh liền trở nên điên cuồng hơn nữa, dưới sự hỗ trợ của các tộc lớn ra sức cướp phá Cương tộc. Điều này khiến cho không chỉ Dã Man Nhân hận Cương tộc mà Cương tộc cũng hận ngược lại Dã Man Nhân. Vì vậy khi nhắc đến Dã Man Nhân Cương tộc trong giọng nói đều lộ nồng đậm căm thì, dẫn đến việc một số tộc Dã Man Nhân muốn quy phục mà không được.

Đại Thiên ngồi mâu thuẫn suy nghĩ, bỗng một Dã Man Nhân đưa một tảng thịt lớn cho hắn, trên mặt nồng đậm cảm thông, trong lòng người này nghĩ Đại Thiên cảm thấy bị xa lánh nên ngồi ủ rủ rồi.

Có chút cay cay mũi, trong lòng Đại Thiên cảm động thôi rồi. Hai tháng, từ khi đi ra khỏi ngôi làng, Đại Thiên bắt đầu chịu biết bao nhiêu nhân tình ấm lạnh cùng sự tàn bạo khắc nghiệt trong tự nhiên. Tuy có đàn Đại Lực Hắc Viên làm bạn, nhưng sâu trong tâm hắn vẫn tồn tại một tia bài xích với Yêu Thú.

Bất tri bất giác Đại Thiên đã coi Dã Man Nhân như cùng tộc với mình, bài xích cũng giảm xuống nhiều. Đại Thiên hai tay nhẹ nhàng tiếp nhận thịt, Dã Man Nhân kia lập tức vui mừng cười, nụ cười này phát ra từ đáy lòng.

Nhẹ cắn một miếng thịt, mọi tâm tư suy nghĩ của Đại Thiên nhanh chóng bay mất, thay vào đó là mừng rỡ, cuối cùng sau hai tháng hắn cũng được ăn thức ăn của người, hai tháng ăn thịt khét, nghĩ lại đã thấy tởm.

Bộ dạng ăn của Đại Thiên lúc này khác hẳn lúc này, tựa như là hai người không liên quan đến nhau, lạ đến mức Dã Man Nhân kia kinh ngạc trợn mắt há mồm.

Giữa quảng trường, Dã Man Nhân tụ tập với nhau ca hát nhảy múa, những điệu hát và nhảy cực kỳ gần gũi với thiên nhiên. Đại Thiên một bên ăn một bên mải mê ngắm nhìn, hắn có cảm giác Dã Man Nhân cũng không phải là không ở chung được.

Phút chốc, trong lòng Đại Thiên dấy lên một suy nghĩ, hay nói cách khác là một quyết định, hắn quyết định phải một lần nữa đưa Dã Man Nhân cùng Cương tộc lại gần nhau. Dù sao Dã Man Nhân cũng có rất nhiều, có tốt có xấu, cũng không thể vơ đũa cả nắm được.

Mang theo không khí hân hoan cùng quyết định trong lòng, Đại Thiên bị tống về lại buồng giam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK