Tô Lê sắp bị bi thương của Thạch Lựu che mất, cho tới khi nàng dung nhập được vào trong thân thể của Lục Ngọc Dung thì trong lòng của nàng vẫn bị bi thương của Thạch Lựu chiếm cứ, giống như một người lẻ loi trơ trọi đứng ở trong mưa to như trút nước, người chí thân không có một ai, không nơi nương tựa, ngay cả phương hướng để đi cũng không có. "Nương, nương. . ." Một tiếng nói non nớt của trẻ con vang lên bên người nàng, Tô Lê lập tức mở mắt ra....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.