Vương Hải Hà mắng hả dạ, nhìn cô con gái mới hai mươi tuổi của mình, Vương Hải Hà quyết định về nhà sẽ cẩn thận nhắc nhở con gái một phen, không đến lúc kết hôn lấy chồng nói cái gì cũng không thể ngủ với đàn ông, không cần biết đó là ai.
Làm cơm sáng xong, Vương Hải Hà lại về nhà đưa cơm.
Tô Lê đứng ở cửa sổ phân cơm, lần lượt lặp lại động tác máy móc nhận hộp cơm, xới cơm múc đồ ăn, đưa hộp cơm, vai và thắt lưng Tô Lê nhức mỏi, đứng lâu đến nỗi lòng bàn chân cũng đau nhức. Bây giờ cô mới là trợ thủ thêm đồ ăn giúp Vương Hải Hà thôi mà đã mệt mỏi như vậy rồi, tháng sau bác Lý từ chức, cô bắt đầu làm toàn phần, thân thể chịu nổi không?
"Sao sáng nay đội trưởng Lục còn chưa đến lấy cơm nhỉ?" Thím Quách trước đó vừa châm chọc Tô Lê vẫn đang ngó chừng bên này, thời gian ăn cơm đã qua mà vẫn không thấy Lục Diên, thím Quách thừa dịp Vương Hải Hà không ở đây, lại gây chuyện với Tô Lê, thì thầm với bác gái chơi thân bên cạnh: "Chắc là tối hôm qua làm gì, tới tay được rồi thì hết hứng thú chứ gì?"
Giọng bà ta không thấp, Tô Lê nghe thấy. Loại chuyện này càng giải thích càng bôi đen, Tô Lê không so đo với bà ta.
Chừng 7 giờ rưỡi, người ở đại sảnh nhà ăn đều sắp đi hết, cuối cùng Lục Diên cũng đến, vẫn là áo sơ mi trắng, quần sẫm màu, bên ngoài khoác chiếc áo đồng phục sạch sẽ.
Cơm ở chỗ Tô Lê đã hết từ lâu, vì chờ anh nên mới đứng đây mãi, còn bởi vậy mà bị thím Quách cười nhạo là Hòn Vọng Phu. Tô Lê trút giận lên Lục Diên, đặt mạnh hộp cơm đầy ắp lên mặt bàn, lạnh mặt nói: "Lần sau ngoan ngoãn xếp hàng lấy cơm, em không giữ lại cho anh nữa đâu, mất công bị chế giễu là anh theo đuổi em chỉ để em chừa phần cơm cho anh."
Lục Diên cười tủm tỉm bước đến, đang định thì thầm hai câu với bạn gái, nghe Tô Lê nói vậy thì híp mắt lại, nhìn về phía đám bác gái kia.
Thím Quách chột dạ, cúi đầu lau bàn.
Lục Diên nhìn chằm chằm thím Quách nói: "Ai nói? Rõ ràng là sáng nay anh muốn đón em nên dậy hơi sớm, về ngủ bù một chút mà thôi, đi, ra ngoài ăn chung với anh."
Lục Diên một tay cầm hộp cơm, một tay vẫy vẫy gọi Tô Lê ra, Tô Lê vòng ra ngay. Lục Diên cố ý chọn một vị trí đối diện với cửa sổ của thím Quách. Lau qua mặt bàn một lần, Lục Diên ngồi xuống, mở hộp cơm ra, bên trong là một hộp cơm trắng bóng đầy ắp và đồ ăn hầm còn nóng hổi.
Mặc dù vẫn là mấy thứ phổ biến ở nhà ăn, nhưng bạn gái chuyên môn để lại cho anh, hình như đồ ăn cũng thơm hơn.
"Em ăn chưa?" Trước khi ăn, Lục Diên hỏi Tô Lê.
Tô Lê gật đầu, cô không ăn cơm trước sẽ không có sức làm việc.
"Muốn ăn thêm chút nữa không?"
"Không cần, anh ăn đi."
Lục Diên liền vùi đầu ăn cơm.
Tô Lê tò mò quan sát người bạn trai mới của mình, những công nhân khác đều là một thân màu đen, đồng phục sẫm màu của Lục Diên mặc dù cũng có chút giặt đến hơi bạc màu, nhưng vẫn sạch sẽ hơn nhiều so với những người khác, áo sơ mi trắng bên trong thì đến một vết bẩn cũng không có.
Tô Lê hỏi anh: "Mỗi ngày anh đều mặc áo sơ mi trắng sao?" Khắp xưởng thép đều là bụi đất, không cẩn thận một chút là cọ trúng một thân dầu ngay, trong môi trường làm việc thế này mà vẫn giữ được sơ mi trắng sạch sẽ, quả thực chính là nhãn hiệu con nhà giàu.
Lục Diên nhìn chiếc áo sơ mi của mình, vô lại cười một tiếng với cô: "Vì em nên anh mới mặc, thế nào, tối anh cởi ra, em giúp anh giặt nhé?"
Tô Lê cũng cười: "Vậy vẫn là đừng mặc vì em thì hơn."
Lục Diên: .
Bạn gái cười xinh như thế, anh còn tưởng bạn gái muốn đồng ý.
Mặc dù bị cự tuyệt, trong lòng Lục Diên vẫn rất vui, nếu cô bé vì anh có tiền mà lấy lòng, làm trái nguyên tắc đi nịnh nọt anh, Lục Diên nên lo lắng cô chỉ coi trọng tiền của anh.
"Sáng mai chiếu phim, cùng đi xem với anh nhé?" Cơm nước xong xuôi, Lục Diên mời lần nữa.
Lần này Tô Lê đồng ý.
Trần Bưu vội vã xác định mối quan hệ giữa Tô Lê và Lục Diên, buổi tối lại tới trước cổng xưởng thép, nhìn thấy Tô Lê ngồi sau xe của Lục Diên, bác Lý thì đi một mình. Trần Bưu sắc mặt khó coi vẫy tay với bác Lý.
Bác gái Lý khuyên gã: "Tiểu Lệ đã hẹn hò với đội trưởng Lục rồi, bên này có nhiều cô gái xinh xắn lắm, hay cháu tìm thêm lần nữa?"
Trần Bưu nhìn chằm chằm bóng lưng mơ hồ của Lục Diên và Tô Lê, phát ra một tiếng cười khẩy.