Tô Lê hồi tưởng sinh hoạt của Đinh Tiểu Lệ trong hai mươi năm này, tự giễu nói: "Nhà em điều kiện không tốt, trừ vài người không đứng đắn, không ai thật sự muốn làm người yêu của em, cũng chỉ có anh không lo ăn mặc, mới không quan tâm nhà em có tiền hay không."
Lục Diên nghĩ đến quần áo mới của Đinh Kiến Quân cùng những quần áo cũ kia của cô, đau lòng nói: "Nhà em trọng nam khinh nữ quá nghiêm trọng, nhưng không sao, về sau anh nuôi em, lương tháng của anh là một trăm khối, hiện tại muốn cai thuốc, bình thường càng không tiêu xài gì, về sau nhận tiền lương, anh đều cho em trông coi, em muốn mua gì thì mua."
Tô Lê không muốn: "Chính anh giữ đi, chúng ta chỉ là người yêu, thay anh quản tiền sự tình liền phức tạp, lỡ như hiện tại em tiêu xài thoải mái, tương lai chia tay anh muốn em trả lại, em cũng không có tiền trả."
Lục Diên nhéo nhéo tay cô, cười nói: "Yên tâm xài đi, anh không phải loại người như vậy."
Tô Lê khẽ nói: "Vậy em cũng không cần, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, em chỉ muốn cùng anh bảo trì quan hệ tình cảm thuần khiết."
Lục Diên bỗng nhiên chột dạ, quan hệ tình cảm thuần khiết, vậy anh lại muốn cầm tay cô, lại muốn được ngửi mùi thơm trên người cô, như vậy có tính không thuần khiết sao?
Trên đường cầm tay, tiến vào trấn Bạch Thủy, Tô Lê tránh khỏi Lục Diên.
Lục Diên còn đang phân tích tâm lý của mình có thuần khiết hay không.
Đến trước cửa nhà họ Đinh, Tô Lê vẫy tay tạm biệt Lục Diên, đi vào.
Ban đêm tối đen như mực, bạn gái vừa đi, Lục Diên rốt cục cảm giác được vắng lạnh, xải đôi chân dài, chạy bộ về.
Hai người hẹn xong sáng hôm sau tám giờ xuất phát, Lục Diên đến nhà họ Đinh đón Tô Lê.
Ngày nghỉ, nhà ăn xưởng thép chỉ cần bốn bác gái, hôm nay Vương Hải Hà thay phiên nghỉ ngơi, buổi sáng rốt cục ngủ đủ giấc, bảy giờ mới dậy nấu cơm.
Tô Lê không sai biệt lắm cũng dậy cùng lúc.
Bữa sáng là mì, Vương Hải Hà vớt sợi mì ra khỏi nồi, Tô Lê cũng đánh răng, lấy một cái bát ngồi ở bên cạnh bàn cơm ăn cơm.
Đinh Kiến Quân bị Vương Hải Hà kêu nhiều lần mới đi ra, nghiêng đầu thì thấy em gái mặc một cái áo sơ mi trắng tương đối mới, trên đầu còn đeo đóa hoa lê trắng hái từ trên cây lê trong sân, mắt Đinh Kiến Quân sáng lên: "Ăn mặc đẹp như vậy, hôm nay em hẹn hò cùng Lục Diên?"
Tô Lê liếc anh ta một cái, thừa nhận.
Đinh Kiến Quân không nóng nảy đánh răng, ngồi vào chỗ đối diện, bắn liên tục nói: "Lục Diên có phải muốn dẫn em lên huyện thành? Hắn có phải muốn mua đồ cho em? Tiểu Lệ, em nghe anh nói, trong tay Lục Diên có tiền, em liền nói muốn nghe nhạc, để hắn mua cho em cái máy ghi âm, lại mua mấy hộp băng nhạc."
Đinh Hải người còn chưa ra khỏi phòng, thanh âm đã ra trước: "Mua máy ghi âm gì, muốn mua thì mua cái TV, cái TV cũ nhà chúng ta sớm nên thay."
Tô Lê cúi đầu ăn cơm.
Vương Hải Hà thay con gái nói chuyện: "Mua cái gì mua, tiền trong tay Lục Diên người ta cũng không phải là gió lớn thổi tới, huống chi Tiểu Lệ vừa quen cậu ta, sao có thể chủ động muốn này muốn nọ?"
Đinh Kiến Quân, Đinh Hải trăm miệng một lời phản bác bà.
Nếu không phải Vương Hải Hà làm mì quá ngon, khẩu vị sáng nay của Tô Lê đều bị cha con nhà họ Đinh làm cho mất hết hứng thú muốn ăn.
Cô không để ý ai nữa, yên lặng ăn cơm, sau bữa ăn súc miệng, không bao lâu Lục Diên bèn đến, anh còn thật biết làm việc, mang theo hai gói thuốc, hai bình rượu, còn có hai hộp mứt quả, khách khí chính thức gặp Đinh Hải, Vương Hải Hà.
Thuốc lá là thuốc xịn, rượu là rượu ngon, Đinh Hải cười đến đặc biệt hài lòng, cố ý giữ Lục Diên lại ngồi nhiều một lát, sau đó mở TV: "Lại đây, Lục đội khó được đến một chuyến, xem TV một lát lại đi."
TV cũ hiện lên một đống sọc màu đen trắng, Đinh Hải dùng lực vỗ hai lần mới đánh ra hình ảnh nhảy tới nhảy lui.
Đinh Hải trừng Đinh Kiến Quân: "Đều tại con dùng xài tiền quá nhiều, bằng không thì nhà chúng ta đã sớm thay TV mới!"
Đinh Kiến Quân biết cha già muốn ám chỉ Lục Diên mua TV mới cho nhà mình, cũng không phản bác, chỉ giả vờ thẹn quá hóa giận, nghiêm mặt đi ra.
Lỗ tai Vương Hải Hà đều đỏ, ngại đàn ông trong nhà quá mất mặt.
Lục Diên nhìn về phía bạn gái.
Tô Lê lôi kéo anh đi ra ngoài.
Lục Diên quay đầu tạm biệt Đinh Hải, Vương Hải Hà, cúi đầu vượt qua ngạch cửa thấp của nhà họ Đinh, đi theo Tô Lê.
Rời đi nhà họ Đinh, Tô Lê thật dài thở phào một cái, cười khổ nói với Lục Diên: "Nhìn thấy đi, cha và anh trai em đều trông cậy vào em để đổi tiền."
Tiền lương mấy tháng này của Lục Diên ở xưởng thép còn thừa mấy trăm khối, nhưng để anh cầm số tiền kia mua TV mới cho người cha tham lam trọng nam khinh nữ của bạn gái, Lục Diên sẽ không mua, anh thà rằng toàn bộ tiêu trên người bạn gái, mua cho cô quần áo mới, giày mới, đồ trang sức mới, mua cho cô mỹ phẩm dưỡng da thơm ngào ngạt.
"Em là bảo vật vô giá, bao nhiêu tiền đều không xứng với em." Lục Diên nhìn ánh mắt trong suốt linh động của bạn gái, chân thành nói.
Tô Lê nghe dỗ ngon dỗ ngọt, tâm tình khá hơn, đối với chủ đề hai cha con Đinh gia, cô cuối cùng cường điệu nói: "Nếu như hai người bọn họ bí mật tìm anh đòi tiền, không cho phép anh cho, nếu anh dám cho, em sẽ không để ý tới anh nữa, không chỉ có hai người bọn họ, mẹ em đòi cũng không được."
Lục Diên đã hiểu, tới gần cô nói: "Được, ai đòi cũng không cho, đều tích lũy cho em."
Tô Lê vừa cười vừa trừng anh.
Đầu trấn Bạch Thủy có cái nhà ga, trạm dừng có bảy tám người phải vào thành đang đứng.
Lúc xe đò tới, chỗ ngồi bên trong đều ngồi đầy, có ba bốn người đứng ở phía trước.
Tô Lê lấy làm kinh hãi, đây là xe quá tải.
Nhưng người chờ xe, bao gồm Lục Diên đều thành thói quen.
Lái xe ngồi tại ghế điều khiển không nhúc nhích, có một người phụ nữ trung niên lấy tiền nhảy xuống xe, không có vội vã lấy tiền, mà là đẩy từng người lên.
Lục Diên lôi kéo Tô Lê kinh ngạc đến ngây người chen lên xe, cũng thuần thục chen đến vị trí gần đuôi xe nhất, anh để Tô Lê vịn vào chỗ tựa lưng của ghế dựa bên cạnh, anh thì một tay vịn vào trước chỗ tựa lưng, một tay vây quanh Tô Lê, là một loại tư thế bảo hộ.
Hương vị trong xe cũng khó ngửi, nhưng sự quan tâm và giá trị nhan sắc của Lục Diên hóa giải khó chịu trong lòng Tô Lê.
Lái xe, quán tính khiến thân thể Tô Lê nghiêng một cái.
Cánh tay rắn chắc bên hông lập tức đưa cô vào trong ngực anh, anh bảo hộ nàng đến chặt chẽ như vậy, Tô Lê đặc biệt có cảm giác an toàn.
Lúc này, người phụ nữ trung niên thu phí mới chen đến cuối cùng, bắt đầu theo đầu người lấy tiền.
Lục Diên đưa hai tờ tiền đã sớm chuẩn bị tốt cho bà.
Người phụ nữ trung niên nhìn Tô Lê một cái, tiếp tục đi thu tiền của người khác.
Xe khách lắc lư lay động, Lục Diên tận lực không để mình đè ép đến Tô Lê, nhưng nửa người trên của Tô Lê thỉnh thoảng lắc hai lần, đỉnh đầu mấy lần đụng vào cằm Lục Diên.
Nàng lúng túng cười với Lục Diên.
Lục Diên nơi nào để ý, ngược lại là thừa dịp tư thế hiện tại vụng trộm ngửi ngửi đỉnh đầu nàng.
Lúc này Lục Diên ngửi thấy mùi vị dầu gội đầu chân chính.
Lục Diên có chút kỳ quái, anh thử tới gần phần gáy trắng nõn của cô, sau đó, Lục Diên ngửi thấy mùi thơm tối hôm qua ngửi được kia.