Tô Lê không khách khí với anh, rửa tay rửa mặt xong, lại đổ chút nước nóng trong phích nữa ra pha với nước lạnh, xách chậu nhựa ngồi ở mép giường rửa chân.
Lục Diên đi vào phòng vệ sinh, lúc đóng cửa, thấy được cô đang cởi tất, lộ ra bàn chân trắng như tuyết.
Trái tim Lục Diên đập thình thịch, hấp tấp đóng cửa.
Lục Diên cố ý ở bên trong rửa chân xong mới ra ngoài, thấy Tô Lê đã rửa chân xong, anh cúi đầu bưng bồn rửa chân vào trong đổ nước.
Một người đàn ông cao cao gầy gầy lại như một nàng dâu nhỏ, so với đội trưởng Lục mặt dày mày sạn trêu chọc cô trong nhà ăn như hai người khác biệt.
Tô Lê rửa tay, nằm trên giường, bởi vì Lục Diên quá trong sáng, Tô Lê nghĩ anh tắt đèn rồi mới cởi áo khoác.
Lục Diên còn đang ngại ngùng, quay lưng về phía cô nói: "Anh ngủ dưới đất."
Tô Lê nhìn gian phòng trụi lủi, hỏi anh: "Anh lấy đâu ra chăn đệm nằm dưới đất? Trực tiếp ngủ trên mặt đất? Anh không sợ dơ quần áo, sáng mai không gặp được người ta? Cởi quần áo ra thì anh không sợ ngủ rồi bị cảm, sáng mai đến giờ cần phải động tay không còn sức đánh nhau?"
Lục Diên lập tức từ bỏ dự định ngủ trên đất.
Thấy anh còn đang liếc trộm cái ghế gỗ kia, Tô Lê không kiên nhẫn được nữa, vỗ vỗ vị trí bên người: "Đêm nay anh ngủ bên cạnh em, được rồi, quyết định như vậy đi, tắt đèn đi ngủ, buồn ngủ muốn chết."
Nói xong Tô Lê kéo chăn mền nằm xuống.
Lục Diên thấy cô phát cáu mới lề mà lề mề tắt đèn, chờ mắt thích ứng với bóng tối, anh vòng tới nằm cạnh Tô Lê, ngồi cẩn thận từng tí một.
Tô Lê trợn tròn mắt nhìn anh.
Người có lẽ đều mang tâm lý phản nghịch, nếu như Lục Diên vừa vào cửa đã nhào tới, có lẽ Tô Lê còn ghét anh nóng vội. Nhưng bây giờ Lục Diên xấu hổ thẹn thùng đủ kiểu, giống như anh là cô vợ nhỏ xấu hổ, còn Tô Lê mới là quỷ háo sắc ngấp nghé anh, Tô Lê ngược lại bỗng sinh ra ý muốn làm gì đó với anh.
"Này."
Thân thể Lục Diên đờ ra, đưa lưng về phía cô hỏi: "Hả?"
Tô Lê cười anh: "Trông anh ban ngày rất lớn mật, sao giờ có mỗi ngủ chung một giường với em cũng không dám?"
Lục Diên: .
Để chứng minh khí khái đàn ông của mình, Lục Diên loạt soạt mất cái cởi áo sơ mi với quần ra, kéo chăn mền nằm bên cạnh Tô Lê.
Tô Lê cắn cắn môi, không che giấu, cũng cởi áo khoác và quần của mình, bên trong chỉ còn một bộ quần áo mùa thu.
Cởi xong, Tô Lê tiếp tục yên lặng quan sát Lục Diên.
Lục Diên không nhúc nhích, chỉ có tiếng thở càng ngày càng nặng, nặng đến chính anh cũng nghe thấy.
Tô Lê đùa anh: "Anh bị cảm sao? Làm gì thở mạnh vậy?"
Lục Diên len lén điều chỉnh hô hấp.
Tô Lê thiếu chút nữa bị anh chọc cười chết mất.
Một lát sau, Tô Lê lặng lẽ đưa tay tới, ôm lấy bàn tay anh.
Tay Lục Diên rất nóng, lúc bị Tô Lê đụng phải, anh thậm chí còn run một cái.
"Em.."
"Em sợ." Tô Lê nhích tới, vừa ôm lấy anh, vừa tựa trên bả vai rộng của anh: "Lục Diên, em không sợ cha mẹ em, chỉ sợ sáng mai Trần Bưu tức giận dẫn người đến đánh anh, anh đánh lại được không?"
Thân thể phát run của Lục Diên nghe thấy ngữ khí lo lắng của cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cổ họng nhấp nhô nuốt một ngụm nước bọt, Lục Diên nắm chặt tay cô nói: "Yên tâm, anh họ của anh là đặc công, anh từng học anh ấy, đối phó bảy tám người cùng lúc cũng không sao cả."
Tô Lê quả nhiên càng yên tâm hơn, ỷ lại cọ vào bả vai anh.
Lục Diên ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, không bao lâu sau, anh lại bắt đầu khó chịu.
"Tiểu Lê." Anh khàn khàn nói.
Tô Lê: "Ừm?"
Lục Diên thật sự không nhịn được nữa, đột nhiên lật người đè lên cô, thở mạnh: "Buổi chiều em nói không muốn sinh con, lại muốn làm vợ chồng thật sự với anh, rốt cuộc có ý gì?"
Tô Lê nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, liếm liếm bờ môi, nói: "Ý là bây giờ anh có thể đụng vào em, chỉ cần không làm đến bước cuối cùng thì không sao."
Lục Diên nghe xong, máu cả người như nước nóng đang đun trong ấm đặt trên bếp lửa, sôi ùng ục, ùng ục.
"Chính em nói!" Lục Diên bỗng nhiên cúi đầu, hôn một cái trên cổ cô, từ lúc hai người lần đầu chen chúc trên xe, anh đứng sau lưng cô, nhìn cần cổ trắng nõn của cô, Lục Diên đã muốn làm như vậy từ sớm.
Tô Lê nhắm mắt lại, hai tay như nguyện khoác lên cổ anh.
Đêm nay Lục Diên vẫn không buồn ngủ chút nào, mãi cho đến nửa đêm Tô Lê không chịu được anh cứ dây dưa không biết mệt, mới phát cáu đẩy anh xuống.
Lục Diên vẫn rất dư sức, nhưng ngẫm lại sáng mai còn một trận đánh ác liệt, Lục Diên không dám buông thả nữa, chạy vào phòng vệ sinh giải quyết cùng người anh em năm ngón một lần. Anh ngoan ngoãn nằm lại bên người Tô Lê, cúi người hôn cô một cái rồi mới đàng hoàng nhắm mắt lại.
Anh muốn nghỉ ngơi tốt, sáng mai mới có sức bảo vệ vợ.