Hơn nữa, chuyện này có hậu quả tương đối nghiêm trọng!
Những người lăn lộn trong giới chính trị đều hiểu một việc, bố của Trương Minh Thắng là đội trưởng phòng cháy chữa cháy thành phố, bởi vậy chắc chắn gã mập này cũng phải có chút hiểu biết về tầm quan trọng của vấn đề. Tuy nhiên đáng tiếc là gã mập này đã bỏ qua tất cả, thậm chí còn gây rối tinh rối mù thêm. Mày mới chỉ là công tử nhà Thị trưởng, cho dù là chính bản thân thị trưởng, nếu muốn đối nghịch với Lâm Bắc Phàm, vậy hắn cũng sẽ dùng chai bia để tiếp đón.
Liễu Vi không hiểu nhưng cô mơ hồ biết được lần này sợ rằng đã gây ra đại họa! Ở thời khắc mấu chốt, Liễu Vi nghĩ đến chính là Long Yên Nguyệt, dù sao Long Yên Nguyệt cũng là một phó cục trưởng công an, phải có biện pháp hơn so với thường dân như mình. Vừa ra khỏi phòng, Liễu Vi không kìm nổi kéo tay Long Yên Nguyệt, lo lắng nói:
- Tiểu Nguyệt, chỉ cần Tống Nhân Hóa không bị thương thành tàn tật, việc này sẽ không quá nghiêm trọng chứ?
Với thủ đoạn của Tống Nhân Hóa, muốn ép bệnh viện thành phố chẩn đoán hắn thành bị thương nặng, tàn tật gì đó chỉ là một câu nói. Chỉ cần tống Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng vào trại giam, hai người bọn họ cơ bản là không còn đường sống! Long Yên Nguyệt cũng âm thầm ảo não: Vì sao khi ở trong phòng, mình lại không thể ngăn cản Lâm Bắc Phàm ra tay? Nhìn thấy thì thích thật, nhưng tiếp theo Tống Nhân Hóa trả thù thì ai sẽ chống đỡ nổi? Long Yên Nguyệt thầm thở dài, quay đầu cười với Liễu Vi:
- Vi Vi tỷ, không có việc gì.
- Sao lại không việc gì?
Tuy không biết sự đen tối của giới chính trị nhưng Liễu Vi cũng không ngốc.
- Tôi sát! Có thể có chuyện gì chứ? Chẳng phải chỉ là dùng đầu thằng tiểu ma cà bông kia mở vài chai bia sao? Cùng lắm thì vào trại ngồi nghỉ hai ngày. Tôi sát, nói cho vui chứ tôi và lão Đại vào trại, chẳng phải chỉ là chuyện muỗi đốt inox sao? Nam Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ bằng một thị trưởng nho nhỏ như Tống Kiến Quốc, có thể hô mưa gọi gió sao?
Tinh tinh tinh tinh....
Bỗng dưng trong khách sạn phát ra tiếng cảnh báo lanh lảnh.
Khách đang ăn cơm ở lầu hai khách sạn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cả đám nhân viên đang phục vụ của khách sạn đều lập tức có vẻ khẩn trương. Về phần bảo vệ cửa khách sạn và bảo vệ bãi đậu xe thì lập tức cầm lấy dùi cui điện chạy thẳng về phía đại sảnh lầu một.
- Sao vậy?
Xuất phát từ trực giác của phụ nữ, Liễu Vi biết việc này khẳng định là vì chuyện vừa xảy ra, vừa hỏi cô vừa ôm chặt lấy cánh tay Lâm Bắc Phàm. Xem ra, mặc kệ phát sinh sự việc gì, cô đều quyết tâm cùng tiến cùng lùi với Lâm Bắc Phàm.
- Sát con mẹ nó, định làm phản à?
Trương Minh Thắng cũng biết đã xảy ra chuyện, liền tiến lên trước, quát lớn:
- Tập hợp chó gì? Ai dám ngăn tao, nếu tao không giết nó thì con tao sẽ theo họ của chúng mày.
Tuy rằng Trương Minh Thắng vốn có ác danh ở bên ngoài, tuy các bảo vệ ở đây cũng hơi sợ hãi Trương Minh Thắng, nhưng đội trưởng bảo vệ đã ra lệnh, bất kể thế nào hôm nay cũng không để mấy người này rời khỏi, nếu không mọi người đã ra đi đơn giản. Không dưới năm mươi bảo vệ cửa và bảo vệ bãi đỗ xe tập trung ở cửa chính khách sạn, mỗi người đều cầm dùi cui cảnh sát, vẻ mặt cầu xin.
Cô bé nhân viên phục vụ đi theo Lâm Bắc Phàm đã sớm sợ hãi tới mức mặt cắt không còn chút máu, chỉ biết gắt gao túm chặt chéo áo Lâm Bắc Phàm.
Giám đốc khách sạn không biết từ đâu chạy tới, vừa ra khỏi thang máy liền chạy vội tới chỗ đám người Lâm Bắc Phàm, tươi cười từ xa:
- Trương công tử, Lâm tiên sinh, xin đừng khó xử chúng tôi, chúng ta cũng chỉ là làm công, lăn lộn kiếm miếng cơm ăn!
- Sát!
Gã mập mắt ti hí nổi giận, hai má đỏ lên, đi nhanh tới, vừa tới trước mặt giám đốc đã vung tay lên thẳng vào mặt hắn, bốp một tiếng thật vang dội.
- Bảo toàn bộ người của mày cút hết đi!
Giám đốc tổ hợp khách sạn bốn sao, coi như là nhân vật có uy tín, có danh dự, lại cười làm lành từ xa, vậy mà gã mập lại không hề cho người ta mặt mũi, ngược lại còn cho một cái bạt tai. Giám đốc này mặt mũi đỏ bừng, hô hấp dồn dập, xem ra rất kích động. Mẹ nó, thằng mập này, không ngờ trước mặt nhiều người như vậy ở ngay trong khách sạn của mình lại dám tát mình.
- Nhìn tao cái gì? Mày không phục hả? Ông mày bảo mày cho toàn bộ đám chó đang canh cửa kia cút ngay!
Trương Minh Thắng gần như là gầm lên. Thấy giám đốc vẫn đứng tại chỗ bất động, gã mập liền kéo cà vạt của hắn, lại tiện tay đánh một cái tát. Tuy nhiên giám đốc đã kịp dùng tay ôm má, cho nên chỉ đánh trung tay giám đốc. Nhưng như vậy càng chọc giận gã mập. Hắn đẩy giám đốc ra thật xa, sau đó chạy lấy đà, chờ tới trước mặt giám đốc thì giơ chân lên, toàn thân bay lên, một cước hung hăng nện vào bụng giám đốc.
Tuy Trương Minh Thắng không có võ nhưng một cước lấy đà lại cộng thêm trọng lượng bản thân gần tạ của hắn, quả thật không phải là nhẹ.
Giám đốc lùi về sau mấy bước, loạng choạng ngã ngồi xuống đất. Hắn mặt mũi trắng bệch, cố đứng lên, hung hăng nhìn Trương Minh Thắng, đau đớn suy tính hồi lâu, tuy nhiên vẫn không dám liều mạng, phẫn nộ còng người đi xuống lầu.
Trương Minh Thắng biết, đây nhất định là do Tống Nhân Hóa giở trò quỷ. Ra tay đánh Tống Nhân Hóa chỉ có mình và lão đại. Bố mình là đội trưởng phòng cháy, nếu có chuyện vẫn có thể bảo vệ mình không chết, nhưng nếu lão Đại đã đánh Tống Nhân Hóa, có lẽ sẽ không ra khỏi khách sạn này được. Trương Minh Thắng rất ngưỡng mộ lão Đại của mình. Tuy rằng hắn chưa giao lưu nhiều lắm với Lâm Bắc Phàm nhưng gã mập này biết Lâm Bắc Phàm thực sự coi mình là huynh đệ.
Thấy lão Đại sắp lâm vào hiểm cảnh, mập mạp sao có thể không nổi giận? Mập mạp này chỉ có một niềm tin, lão Đại nhất định phải rời khỏi. Trương Minh Thắng đứng tại chỗ nhìn quanh, thấy khách hàng ở lầu hai đang được nhân viên khách sạn bố trí rời đi khá có tổ chức, càng cảm thấy uất nghẹn, mắt đỏ lên, cứ thế lao xuống dưới lầu, gặp ai đánh nấy.
Nếu không biết ác danh của Trương công tử từ trước, tất cả mọi người ở đây, bao gồm bảo vệ khách sạn, đã đánh hắn bẹp xác.
Long Yên Nguyệt thần sắc lo lắng, mặt mày xanh mét, do dự một chút liền đi xuống lầu, tới trước mặt giám đốc vừa bị đánh, trầm giọng hỏi:
- Anh chính là người phụ trách khách sạn hả?
- Tôi không phải người phụ trách nhưng tôi có thể làm chủ.
Giám đốc vừa nói chuyện vừa cảnh giác nhìn gã mập mắt ti hí.
- Tôi là Long Yên Nguyệt, phó cục trưởng công an khu Bản Kiều, đây là thẻ công tác của tôi.
Long Yên Nguyệt rút thẻ công tác ra giơ trước mặt giám đốc, nói tiếp.
- Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng là hai kẻ khả nghi cố ý gây thương tích, tôi đã bắt họ theo pháp luật. Về phần hai người còn lại, là nhân chứng cũng cần phải tới cục công an lấy khẩu cung. Các anh ngăn lại trong này là có ý tứ gì?
- Rất xin lỗi, đây là việc của ban bảo vệ, tôi không biết. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Giám đốc này cũng biết không thể đắc tội Long Yên Nguyệt, không dám nhiều lời.
Cũng không biết Tống Nhân Hóa đang tính làm gì, dù sao chắc chắc không phải là chuyện tốt. Nếu mang được Lâm Bắc Phàm vào cục công an, mình còn có thể dựa theo trình tự pháp luật nghĩ biện pháp kéo dài thời gian. Nếu Tống Kiến Quốc cho người của cục công an khác mang Lâm Bắc Phàm đi, hoặc là trực tiếp hạ độc thủ ngay trong khách sạn này, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Lâm Bắc Phàm này thật là lưu manh, khiến người ta lo lắng mãi. Long Yên Nguyệt cắn răng, lập tức rút súng ra, quát lạnh:
- Cảnh sát chấp pháp, các người muốn tạo phản sao?
Đám bảo vệ vừa thấy Long Yên Nguyệt rút súng ra, cả đám sợ chết khiếp, liền tránh cả ra. Cho dù cấp trên có trách tội thì họ cũng có lý do thoái thác. Phó cục trưởng Long này thật sự là cứu khổ cứu nạn Bồ Tát sống!
- Sát! Nhiều lời vô nghĩa với chúng nó làm gì? Ngăn cản người thi hành công vụ, trực tiếp bắn chúng nó!
Trương Minh Thắng ở bên cạnh gào lên.
Nói thật, vốn không ai dám đắc tội Trương Minh Thắng và Long Yên Nguyệt, giờ Long Yên Nguyệt lại rút súng ra, mọi người còn có thể làm gì. Tuy rằng họ biết Long Yên Nguyệt sẽ không tùy tiện dùng súng nhưng không đợi cho giám đốc mở miệng, cả đám đã ra vẻ hoảng sợ lùi sang một bên.
- Đi cùng tôi.
Long Yên Nguyệt ra sức kéo tay Lâm Bắc Phàm.
Chỉ có điều, còn không chờ năm người xuống lầu, cửa Crown Plaza đã lục tục dừng lại mấy chiếc xe cảnh sát. Ngay sau đó, không dưới ba mươi viên cảnh sát nối nhau xuống xe, tiến vào khách sạn, đi đầu chính là nhạc phụ đại nhân của Lâm Bắc Phàm.
Sắc mặt Long Thiên Hữu tái mét, không hề liếc nhìn con gái mình chút nào, đương nhiên cũng không hề nhìn Lâm Bắc Phàm. Ông quay đầu nhìn đám bảo vệ, trừng hai mắt, trầm giọng nói:
- Làm gì? Muốn tạo phản hả? Cho người phụ trách tới đây nói chuyện.
Khí thế của Giám đốc công an thành phố không thể giả bộ được. Lời này của Long Thiên Hữu rất rõ ràng, đầy khí phách.
- Tôi chính là giám đốc khách sạn này.
Giám đốc ôm mặt đi tới, rất có vẻ là người bị hại.
- Sơ tán tất cả người trên lầu hai, bao gồm cả khách hàng và nhân viên. Chặt đứt tất cả lối lên lầu hai.
Sau khi ngăn chặn không cho chuyện trở nên xấu thêm, Long Thiên Hữu mới quay đầu nhìn Long Yên Nguyệt một cái, trầm mặc một chút, cả giận nói:
- Càn quấy!
Long Yên Nguyệt mím môi, cũng không phản bác mà thu súng lại, lùi lại bên cạnh Lâm Bắc Phàm. Về phần Trương Minh Thắng, nữ nhân viên phục vụ và Liễu Vi, cả ba đều đứng cùng chỗ với Lâm Bắc Phàm. Xem ra năm người này là muốn đoàn kết nhất trí.
Cũng lúc đó, thang máy lầu hai lại mở ra, từ trong lao ra chừng hai mươi thiếu niên. Cả đám đều mặc Âu phục, tuy rằng còn trẻ nhưng mặt mũi đều có vẻ hùng hổ. Những người này rõ ràng là xã hội đen bảo kê cho khách sạn Crown Plaza.
Hai mươi người xếp thành hàng một. Phía sau hai mươi người này rốt cục có một bóng người chậm rãi đi ra. Người này đầu tóc rối bù, trên mặt trên người loang lổ vết máu, tuy nhiên khóe miệng hắn nhếch lên cười dữ tợn đầy vẻ khoái trá.
Nhìn bộ dạng đáng khinh của thằng cu này, không phải Tống Nhân Hóa thì ai chứ?
Sau khi thấy bộ dạng Tống Nhân Hóa, Long Thiên Hữu suýt nữa ngất tại chỗ. Bằng trực giác, ông có thể khẳng định sự việc là do Lâm Bắc Phàm làm. Tuy nhiên Tiểu Nguyệt cũng thật là hơi quá đáng, cho dù không thích Tống Nhân Hóa, cũng không đến mức trơ mắt nhìn Lâm Bắc Phàm đánh Tống Nhân Hóa thành dạng này chứ! Chẳng lẽ không biết việc này sẽ lấy mạng Lâm Bắc Phàm sao? Lần này phiền toái lớn rồi!