Lâm Bắc Phàm ngồi trước hàng ghế khách quý, nghe những người phía sau kêu gào, trong lòng vẫn hơi đắc ý, đám Từ Chính vài người cũng bắt đầu hoa chân múa tay hò hét theo.
Đám bọn họ không phải người thường tự nhiên không để vài minh tinh nho nhỏ vào mắt. Ở trong mắt họ, minh tinh dù kiêu ngạo hay ngưu đến cỡ nào cũng chỉ là hổ giấy, không có chút nguy hiểm gì đến bọn họ, cũng không dám làm bộ trước mặt họ, cho dù là siêu sao quốc tế Lưu Hoa Hoa, Lê Bạch trước mặt bọn họ cũng cung kính, càng không nói đến ca sĩ mới vào nghề hai năm như Bạch Nhạc Huyên, lại không có thực lực tài chính mạnh, nhưng họ nghĩ tới quan hệ ngầm giữa Bạch Nhạc Huyên với lão đại Lâm Bắc Phàm trong lòng đã nghĩ đến những chuyện đồn bại tà ác nhất, ngoài mặt vẫn phải hô to gọi nhỏ cổ vũ chị dâu.
"Thật không ngờ chúng ta có thể ngồi gần đại minh tinh như vậy, đáng ăn mừng một chút"
Từ chính lấy một nắm ngô bung quơ bỏ vào miệng, vừa nhóp nhép vừa nói.
Triêu Phong lại uống một ngụm bia, phụ họa: "Đúng vậy, bình thường em đều hát song ca với ca sĩ trong đĩa CD a, khụ khụ, hôm nay có thể nhìn gần một ca sĩ gây sóng gió trong giới âm nhạc, đã có hàng ngàn đàn ông ao ước, Bạch Nhạc Huyên này thực sự là có phúc ba đời!"
Những người khác đều gật đầu thi nhau vuốt mông ngựa, đem đồ ăn ở trong tay ăn nhóp nhép, nhìn thế nào cũng không giống người hâm mộ âm nhạc, ngược lại như đang ngồi trong rạp chiếu phim.
Lâm Bắc Phàm sao lại không nhìn ra sao bọn họ lại làm vậy? Nhất thời mỉm cười: "Có các chú cổ động, có thể nói là buổi biểu diễn thành công một nửa rồi, thật đáng chúc mừng!"
"Lão đại không nên nói thế, có cơ hội tốt như vậy, bọn em sao có thể bỏ qua chứ?" Cả bọn đều phụ họa.
Lâm Bắc Phàm ưỡn ngực, liếc Khổng Băng Nhi ngồi cạnh mình, thấy nàng hai mắt không chớp nhìn lên sân khấu, nhịn không được trêu ghẹo một câu: "Tiểu thư Băng Nhi sao không nói câu nào vậy?"
Khổng Băng Nhi nghĩ đến việc mình bị tên đại sắc lang chiếm tiện nghi, mặt phấn ửng đỏ, âm thầm mắng mình lúc đó không đủ định lực, ngược lại có chút thích bị đối phương làm trò. Nàng gắt giọng: "Ai muốn nói chuyện cùng tên đại sắc lang như anh? Nói chuyện hạ lưu, nói đến phụ nữ cứ như phụ nữ là đồ chơi của các người vậy!"
Lâm Bắc Phàm ưu nhã cười, hai chân bắt chéo, vẻ mặt thản nhiên: "Sắc tức là không, không tức là sắc, thế giới này vì sao có đàn ông lại có cả đàn bà? Đó gọi là âm dương điều hòa, đàn ông vĩnh viễn không thể rời khỏi đàn bà, đàn bà tự nhiên cũng thế, đây là quy luật. Những lời cô nói có chút sai, thậm chí là oan ức cho đàn ông chúng tôi."
Hắn nói xong câu đó trên mặt hiện lên nỗi thật vọng, thở dài một hơi.
"Sao lại oan ức cho các người?"
Khổng Băng Nhi vẻ mặt tò mò hỏi.
Đám Từ Chính cũng hứng thú nhìn Lâm Bắc Phàm, xem hắn vì đàn ông biện luận thế nào.
Lâm Bắc Phàm lấy ra một điếu thuốc lá, ngậm trong miệng, thở ra vài vọng khói, trong mắt toát ra nét tang thương, nhỏ giọng: "Kỳ thật đàn ông mệt hơn phụ nữ các cô rất nhiều."
"Anh, anh nói bậy!"
Khổng Băng Nhi là phụ nữ, tự nhiên phải bênh vực phụ nữ.
"Các cô thường xuyên nói phụ nữ vất vả bao nhiêu, mệt thế nào, nhưng còn đàn ông? So với các cô còn mệt hơn, trước là phải kiếm vợ, kiếm nhà, còn phải có công việc, đó là bình thường, còn yêu cầu cao hơn là phải cao ráo đẹp trai, có ô tôt, xe thể thao, đối với người thường mà nói còn khó hơn lên trời, dù sao trong mắt đàn ông bọn anh trong mắt các cô không có cái gọi là mười phân vẹn mười, anh nói thế có đúng không? Càng không cần nói đến chuyện hắn có chút tiền, phụ nữ liền nói đàn ông có tiền sẽ hư, nhưng nếu bọn anh không có tiền, các cô sẽ nói không có chút bổn sự, nếu đàn ông xã giao nhiều, các cô nói bọn anh ở bên ngoài tán gái, nhưng nếu chỉ ở nhà tiếp vợ, các cô lại nói bọn anh vô dụng, chỉ biết ở nhà, dù sao đàn ông lúc nào cũng là không phải!" Nguồn tại http://Truyện FULL
Đám Từ Chính nhỏ giọng hoan hô: "Lão đại nói chí lí, đàn ông thật mệt."
Bọn họ đều là công tử bột, nào có biết mệt thế nào? Nhưng cũng phụ họa ủng hộ đàn ông.
"Các người, các người nói dối."
Khổng Băng Nhi từ nhỏ sinh hoạt trong gia đình giàu có, còn lạ gì bọn họ, liền biết ngay bọn họ cố ý nói vậy.
Lâm Bắc Phàm xoa tay, liên tục cười nói: "Anh nói đều là sự thật, ở nam thành bọn anh hoặc là nhiều nơi ở trong nước, đều là như vậy, phụ nữ tìm chồng, đều xem họ có nhà có tiền, có phong độ cùng xe hơi, ngẫn lại kinh tế nước nhà còn chưa mạnh, có bao nhiêu người đạt được yêu cầu ấy chứ? Cho nên ở chỗ bọn anh lưu truyền một câu mười mấy năm qua ai cũng biết."
"Hả? Câu gì?"
Khổng Băng Nhi tuy rằng muốn phản bác nhưng đành tò mò hỏi.
"Cực khổ người mấy năm, lấy vợ lại trắng tay."
Lâm Bắc Phàm cười hì hì nói.
"Các người, các người nói bậy, ai nói bọn tôi đều thích mấy thứ này?"
Khổng Băng Như mặt ửng đỏ, nói xạo.
Vẫn không nói gì, ở một bên rên rỉ, Trương Minh Thắng bỗng phun ra một câu: "Lão đại nói nhưng lời này đều là thật, hiện tại kết hôn đều cần mấy thứ này, nếu không có, ta còn nhớ một chuyện xưa nói cha vì hạnh phúc của con trai là nhịn ăn, nhịn uống tích góp cuối cùng không mua nổi một căn nhà mà tự sát, ai, đàn ông thật mệt." "Các người, các người hùa vào gạt tôi, tôi cảnh cáo các người, tôi tôi..." Khổng Băng Nhi tức giận thiếu chút nữa hộc máu.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Cô không tin?"
"Đánh chết tôi cũng không tin!"
Khổng Băng Nhi nghiến răng nghiến lợi kêu lên.
"Nếu không tin, vậy chúng ta có thể cược thử một lần!"
Lâm Bắc Phàm thấy thiên hạ không loạn thì nhàm chán, nở nụ cười nói.
"Cược? Cược gì?"
Khổng Băng Nhi mở to mắt, hứng thú nhìn hắn.
Lâm Bắc Phàm thấy những người khác đều tò mò nhìn mình, vì thế cười ha ha nói: "Kỳ thật đơn giản, chúng ta tùy tiện tìm mười người hỏi, cô liền biết bọn anh nói thật không."
"Hỏi mười người bất kì?"
Khổng Băng Nhi âm thầm nói lại, đối phương sẽ không cố tình sắp đặt chứ? Hoặc là đã tìm sẵn mười người, dụ nàng mắc bẫy.
Lâm Bắc Phàm nhún vai, bày ra một dạng không sao cả, quay lại phía sau nói: "Nếu cô hoài nghi chúng tôi nói bậy, có thể tự mình tìm mười người ở đây hỏi, mỗi người hỏi một lần tuyệt đối không xuất hiện lừa gạt."
"Nếu anh thắng, anh anh muốn làm gì?"
Khổng Băng Nhi thấy đối phương chắc chắn như vậy, trong lòng bất an, âm thầm đoán âm ma chước quỷ của đối phương.
"Nếu anh thắng....." Lâm Bắc Phàm cố ý kéo dài giọng nói, nhìn thoáng qua những người khác, xấu xa cười rộ lên: "Các chú, nói phải làm sao mới tốt đây?"
"Lão đại, nếu anh thắng, bảo nàng trước mặt nhiều người như vậy hôn anh trong vòng hai mươi phút đi."
Trương Minh Thắng sớm đã không vừa mắt với Khổng Băng Nhi, cho nên loại chuyện này càng vui càng thích.
Đám Từ Chính vốn cũng muốn nói câu này, bị Trương Minh Thắng nói trước, đành vỗ tay phụ họa.
Khổng Băng Nhi xấu hổ đến hai gò má đỏ lựng, nhưng ánh chiều giữa ngọ, thêm vài phần kiều mỵ e thẹn của phụ nữ, trừng mắt nhìn đám người kia một cái: "Các người là đám lưu manh, tôi sớm nhìn ra các người không có hảo tâm, tôi không đáp ứng tiền đặt cược này, tôi xem các người làm sao?"
Nàng hai tay dang trước ngực, bày ra bộ dạng không có biện pháp.
Lâm Bắc Phàm nhìn không được ho khan một tiếng, nghiêm trang trừng mắt nhìn bọ họ một cái: "Các ngươi quá lố rồi, mọi người là bạn tốt, vui đùa một chút thôi, sao có thể làm vậy? Anh xem thế này, nếu anh thắng, bảo Khổng Băng Nhi trước mặt nhiều người ôm anh một cái đủ rồi."
"Hừ, một cái ôm thôi!"
Bọn đám đều vẻ mặt khinh thường nói.
"Các người vô lại, hạ lưu."
Khổng Băng Nhi đỏ hồng mặt, trừng mắt nhìn bọn họ một cái.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: "Anh cũng biết anh đánh cuộc là 90% thất bại, cũng biết đánh cuộc là phải có thua có thắng. Như vậy đi, nếu anh thua, em muốn anh làm gì?"
"Anh nói đúng, cá cược sẽ có thắng thua, anh đừng vội đắc ý."
Khổng Băng Nhi tức giận gật đầu: "Nếu tôi thắng, tôi cần anh trước mặt vạn người hôn Bạch Nhạc Huyên ba phút, anh thấy thế nào?"
Đôi mắt to của nàng lóe lên nét gian giảo, cười.
Đám Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi.
Con bé này cũng quá ác độc đi? Nếu quả thực làm vậy, Lâm Bắc Phàm khẳng định vị vạn người hâm mộ hành hùng, thậm chí còn bị tung ảnh lên toàn thế giới, sau đó khẳng định Lâm Bắc Phàm như chuột chạy qua đường, mỗi ngày đều sống trong lo lắng.
Lâm Bắc Phàm nuốt mạnh một ngụm nước bọt, vốn kiên định, bị nàng nói ra tiền cược, khiến trong lòng bất an vô cùng, nhỏ giọng hỏi: "Nè, tiền đặt cược này có phải quá lớn không? Chúng ta trao đổi, đừng liên lụy đến Bạch Nhạc Huyên."
"Nếu anh sợ thua, vậy quên đi, coi như tôi chưa từng nói."
Khổng Băng Nhi tà ác nở nụ cười, như thấy vạn người chà đạp Lâm bắc Phàm, tình huống kia thật kích thích, rất rung động lòng người.
"Nè nè...." Lâm Bắc Phàm cảm giác tim mình run rẩy hai cái, mặt cũng trắng thêm một chút.
Mình có thể thắng không? Nếu thua vậy chẳng phải là kẻ thù của toàn thế giới sao.
"Lão đại, chúng em ủng hộ anh, đáp ứng ả"
Đám Từ Chính không biết trời cao đất dày, cả lũ xôn xao.
"Anh, anh đáp ứng em!"
Lâm Bắc Phàm cũng nghĩ lại tiền cược của con bé kia, đồng thời cơ hội thắng lợi của mình, cuối cùng nhắm mắt, gật mạnh đầu, bày ra một tư thế thấy chết không sờn.