"Anh, tới rồi à?" Tư Đồ Thụy Tuyết không biết mình nên mở miệng với đối phương thế nào, trong lòng đắn đo một lúc, sau cùng vẫn nói ra một câu không mặn không nhạt như vậy.
Lâm Bắc Phàm khoanh tay trước ngực, mặt treo một nụ cười nhạt nhẽo, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Tư Đồ Thụy Tuyết cảm thấy ánh mắt của đối phương tựa hồ như có thứ gì khác, nhìn mà khiến trong lòng mình ngứa râm ran, luôn cảm thấy ánh mắt của đối phương có công năng nhìn xuyên thấu mình từ đầu đến chân, hai tay không nhịn được mà ôm lấy ngực, tựa hồ như thật sự sợ đối phương nhìn thấy cặp vú của mình vậy.
"Mấy ngày không gặp, Thụy Tuyết trông càng xinh đẹp hơn, cũng đẫy đà hơn!" Lâm Bắc Phàm cố ý nói với vẻ mê đắm.
Tư Đồ Thụy Tuyết sắc mặt đỏ lên, không thể nào ngờ được đối phương lại phun ra một câu như vậy. Tuy lời nói này là khích lệ và khen ngợi mình, nhưng thế thì cũng trực tiếp quá. Cô ta không khỏi hờn dỗi nói: "Anh, anh lại nói linh tinh rồi, em xé nát cái miệng thối của anh ra bây giờ đấy, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Câu nói này không sai tí nào!"
Lâm Bắc Phàm nhìn Tư Đồ Thụy Tuyết hơi hờn giận ở trước mặt, không khỏi bật cười: "Không ngờ nhiều ngày không gặp, vẫn đanh đá như vậy, thế này thì nam nhân nào dám cưới em?"
"Không có nam nhân cưới em thì liên quan gì tới anh?" Tư Đồ Thụy Tuyết có chút không cao hứng.
Tên hỗn đản này có lương tâm không vậy? Chẳng lẽ không hiểu tâm tư của mình chút nào à? Hắn đi đâu đúng trêu hoa ghẹo nguyệt, mình không tính toán với hắn thì thôi, hắn lại còn giả vờ hồ đồ ở trước mặt mình, thực sự là quá đáng ghét.
"Ặc, cái này đúng là không liên quan gì tới anh thật." Lâm Bắc Phàm nói.
"Anh..." Tư Đồ Thụy Tuyết tức đến nỗi tí nữa thì thổ huyết.
"Em tới tìm anh là có chuyện gì vậy?" Lâm Bắc Phàm đột nhiên hỏi một câu.
"Không có việc gì thì không thể tới thăm anh à? Xem anh đã chết hay chưa, không ngờ tinh thần của anh so với trước kia còn tốt hơn, còn câu dẫn em gái của em nữa. Nếu để cha em biết, ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu!" Tư Đồ Thụy Tuyết rất phẫn hận bất bình trừng mắt lườm hắn.
"Câu dẫn? Ở đâu mà có chuyện đó?" Lâm Bắc Phàm ủy khuất nói: "Hình như anh không hề làm gì mà? Là em gái em muốn hôn anh, anh không ngăn được, cũng không dám lão xược với người của Tư Đồ gia, chỉ có thể yên lặng để đối phương dày vò thôi. Không ngờ nữ nhân trong đại gia tộc các em lại cường hãn như vậy, giống như là mấy đời rồi chưa gặp nam nhân vậy, khiến anh vô cùng sợ hãi, sau này không dám tới Liên Hoa sơn trang của bọn em nữa, quả thật là một đám nữ yêu tinh!"
"Anh, anh quá vô sỉ, ngay cả những lời như vậy mà cũng nói ra được. Em, em liều mạng với anh!" Tư Đồ Thụy Tuyết tức đến thổ huyết, mình nghe thấy hắn tới nhà mình, vốn là lòng đầy vui mừng muốn tới gặp hắn, ai ngờ đối phương trước tiên là ôm nhau với em mình rồi anh anh em em. Hiện giờ lại nói ra những lời vô sỉ như vậy, khiến cô vung nắm đấm lên, lao vào ngực đối phương mà đấm, giống như là mưa rơi vậy, có điều tất nhiên là không làm tổn thương tới đối phương một chút nào.
"Được rồi, được rồi, anh nói sai rồi, được chưa nào? Liên Hoa sơn trang của bọn em không phải là nữ yêu tinh!" Lâm Bắc Phàm nhìn bộ dạng thô bạo của đối phương, không nhịn được mà cười cười, nhẹ nhãng ôm lấy Tư Đồ Thụy Tuyết đang phát cuồng.
Ai ngờ Tư Đồ Thụy Tuyết lại đột nhiên kiễng chân lên, hôn một cái lên môi hắn.
Lâm Bắc Phàm lập tức ngây người, bị một cô gái ép hôn, cái này hình như là lần đầu tiên xuất hiện.
Có điều rất rõ ràng động tác hôn môi của Tư Đồ Thụy Tuyết vẫn rất đơn sơ, không có chút kỹ thuật hàm lượng nào cả, chỉ bắt chước kiểu hôn trên TV, qua quýt dùng hai cánh môi ướt át của mình chạm vào môi đối phương, hai cánh tay thì sờ loạn gáy đối phương, giống như là một con sư tử đang phát dục.
"Ê ê ê ê, em đừng như vậy..." Lâm Bắc Phàm có chút không còn gì để nói, cô bé này cũng quá tích cực rồi.
"Em gái em có thể hôn anh, chẳng lẽ em không thể à? Anh thiên vị!" Tư Đồ Thụy Tuyết vừa hôn đối phương vừa không phục thốt lên, suýt chút nữa thì cắn cả môi đối phương.
"Ặc, ý của anh là, em hôn không đúng!" Lâm Bắc Phàm muốn chỉnh đốn lại phương pháp của đối phương.
"Hả? Không đúng ư? Sao lại không đúng? Em thấy trên TV người ta hôn như vậy mà!" Tư Đồ Thụy Tuyết không cao hứng trừng mắt lườm đối phương.
Lâm Bắc Phàm ôm chặt lấy eo thon của đối phương, khiến giữa đối phương và mình không còn một chút cự ly nào. Còn hắn hơi cúi đầu xuống hôn lên môi thơm của đối phương, hơn nữa lưỡi đã giống như giao long gặp nước, vào lúc đối phương còn chưa kịp có phản ứng, đã chui vào trong miệng đối phương, vừa thưởng thức nước miếng thơm của đối phương vừa khiêu khích lưỡi của đối phương.
Tư Đồ Thụy Tuyết cảm thấy cái hôn vừa rồi của mình đã mang lại cho mình một loại tư vị khác lạ, khí tức nam tính trên môi đối phương khiến mình có chút phương tâm đại loạn, nội tâm và thêm mấy phần khát vọng và dục vọng, nhưng cái hôn của đối phương, giống như là biển dậy sóng gào vậy, khiến tim cô ta đập rộn ràng, cả người mềm ra như nước, nếu không phải là đối phương ôm chặt mình, e rằng đã ngã xuống đất rồi. Cô ta cảm thấy hô hấp của mình biến thành gấp rút, giống như là sắp tắc thở vậy.
Lâm Bắc Phàm bị đối phương cọ người khiêu khích, bộ ngực cao vút của đối vương thì dán chặt vào ngực hắn, nhẹ nhàng ma sát. Hai bàn tay của hắn bất giác đặt lên cặp mông đẫy đà của đối phương, nhẹ nhàng nắn bóp, cảm thấy thằng em ở bên dưới đã nhô cao rồi, chọc vào bụng dưới của đối phương.
"Ư.." Tư Đồ Thụy Tuyết dã bị hôn cho thất điên bát đảo, ngay cả mình kêu gì cũng không biết, chỉ cảm thấy cái thứ cứng ngắc đó chọc vào mình, khiến mình khó chịu. Cô ta mơ mơ màng mang đưa tay ra, nắm lấy thứ đó, dùng sức kéo kéo, lẩm bẩm: "Cái đồ xấu xa này, anh còn mang theo vũ khí à?"
"Ê ê ê, em bỏ ra đi, như thế sẽ gây chết người đấy!" Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi, cô bé này lợi hại thật.
"Vậy anh cất vũ khí đi, làm người ta khó chịu quá!" Tư Đồ Thụy Tuyết rất bất mãn nói. nguồn TruyenFull.vn
"Ặc, anh đã giấu rồi, là em câu dẫn nó ra đấy chứ!" Lâm Bắc Phàm cơ hồ muốn ngất.
"Em câu dẫn ra? Cái này có liên quan gì tới em đâu?" Tư Đồ Thụy Tuyết có chút không hiểu, cúi đầu nhìn, rất nhanh mặt liền đỏ bừng. Chưa ăn thịt lợn, chẳng lẽ chưa thấy lợn chạy sao? Cô ta hờn dỗi nói: "Anh quả nhiên là đồ xấu xa, mau bỏ thứ này xuống đi!"
"Em ở trong lòng anh, sao có thể bỏ xuống được?" Lâm Bắc Phàm có chút bất lực nói.
Tư Đồ Thụy Tuyết cũng biết ý tứ trong lời nói của đối phương, trong lòng cũng có chút đắc ý, đại mỹ nữ như mình ở trong lòng hắn, nếu hắn ngay cả một chút phản ứng cũng không có, vậy thì hắn còn là nam nhân ư? Cô ta nghĩ tới đây, lại kiễng chân lên, hôn vào môi đối phương, còn hơi cho lưỡi thơm vào miệng đối phương, bắt chước cách thức vừa rồi của hắn, khiêu khích đầu lưỡi của đối phương, còn lẩm bẩm khe khẽ: "Ai bảo em thích tên xấu xa như anh chứ? Nếu anh dám làm chuyện có lỗi vơi em, em sẽ cắt phéng cái thứ này của anh đi, để anh cả đời này không chạm vào nữ nhân được nữa!" Đồng thời vào lúc nói câu này, cô nắm lấy thứ đó của đối phương rồi bóp một cái.
Lâm Bắc Phàm không còn gì để nói, con gái bây giờ quả nhiên là ngoan độc, ai cũng dám dùng câu này để uy hiếp mình. Có điều hiện tại một gái xinh đẹp như thế này ở trong lòng mình, nếu không chủ động một chút thì chẳng phải là có lỗi với bản thân sao? Hắn thi triển thủ đoạn gợi tình của mình, rất nhanh liền khiến cho Tư Đồ Thụy Tuyết thở hổn hển, phát ra tiếng rên rỉ như có như không, thân thể khiêu gợi vặn vẹo bất an, ma sát với những chỗ mẫn cảm của Lâm Bắc Phàm, khiến hắn suýt nữa thì sụp đổ.
Mình hôm nay vừa tới Liên Hoa sơn trang, chẳng lẽ lại ăn Tư Đồ Thụy Tuyết luôn? Chỉ sợ nếu là vậy thì người của Tư Đồ gia sẽ giết mình mất. Nhưng hiện tại cô bé nà có bộ dạng đồng tình như thế này, nếu mình không ăn cô ta, nói không chừng sẽ bị cô ta ăn lại. Ai ngờ lại đột nhiên phát sinh chuyện như thế này, khiến hắn có chút bất lực.
"Két..."
Cửa phòng bên cạnh đột nhiên bị mở ra, chỉ thấy Trương Minh Thắng từ bên trong bước ra, sau khi thấy cảnh ở trong phòng, không nhịn được mà há hốc miệng, rơi vào trạng thái kinh ngạc. Sau khi qua khoảng hai mươi giây hắn mới lẩm bẩm nói: "Sặc, lão đại đúng là lão đại, quả nhiên là ngưu B, vừa tới Liên Hoa sơn trang đã chơi gái rồi. Còn là hai chị em nữa, hâm mộ quá đi mất. Ta cũng phải ra ngoài đi một vòng xem có được vận khí tốt nhất vậy không.
Câu này của hắn khiến Tư Đồ Thụy Tuyết đỏ mắt, hung hăng trừng mắt lườm hắn, gắt lên: "Chỉ biết nói bậy thôi!"
"Ha ha ha, các người tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi..." Trương Minh Thắng ngáp một cái rồi rời khỏi phòng.
Tư Đồ Thụy Tuyết mặt đỏ bừng, giống như một quả đào chín mọng, có thêm mấy phần mị lực đặc biệt của nữ nhân. Cô ta có chút xấu hổ, cũng có chút ngượng ngùng, cảnh vừa rồi còn sờ sờ trước mặt, khiến cô ta cảm thấy thân thể của mình giống như là sôi lên, cả người đều khó chịu. Loại khát vọng cường liệt đó khiến mình như mê man mất phương hướng, hận không được phát sinh loại quan hệ đó với đối phương. Cô ta nói khẽ: "Lâm đại ca, em, em vừa rồi..."
"Vừa rồi chúng ta..." Lâm Bắc Phàm cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Tư Đồ Thụy Tuyết còn cho rằng đối phương muốn thân thể của mình, tuy có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không cảm thấy gì lạ. Mình thích đối phương, giao thân thể cho đối phương thì cũng không sao cả. Cô ta cảm thấy cái thứ ở bên dưới của hắn tựa hồ như vừa rồi to hơn rất nhiều, biết rằng đối phương đã có nhu cầu về phương diện đó. Cô ta có chút thẹn thùng, chỗ đó của mình nhỏ như vậy, mà của hắn lại lớn như vậy, há chẳng phải là bị đối phương chọc cho rách sao? Cô xấu hổ nói khẽ: "Lâm đại ca, hiện tại là ban ngày, bị người ta phát hiện thì không hay. Nếu anh muốn em, tối nay em tới tìm anh nhé, được không?"
"Tối nay?" Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà liếm liếm môi, vừa tới Liên Hoa sơn trang đã trộm tình rồi ư? Loại cảm giác này rất kích thích.
"Anh, cái đồ xấu xa, người ta không phải là vì muốn tốt cho anh sao, anh chỉ biết nghĩ linh tinh thôi!" Tư Đồ Thụy Tuyết xấu hổ nói.