Mục lục
Lãng Tích Hương Đô
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy chiến hữu của Bạch Minh Phong có cảm giác mộng ảo, nếu tiểu tử này mà bài bạc như đã nói, vậy khắp nơi trên thế giới này đều là thần bài rồi. Nhìn tiểu tử này, ngồi chẳng ra ngồi, đứng chẳng ra đứng, ở cùng một đám côn đồ, cũng không giống người tốt gì, lẽ nào đó chính là thần bài rất oai phong sao? Họ cảm thấy đầu Bạch Minh Phong chắn chắn bị lừa đá rồi, ngay cả người thế này cũng tìm ra được, bên trong chắc chắn có âm mưu nào đó không thể nói với người khác.

Người đàn ông mặt đen không khỏi hỏi một câu: "Lão Bạch, không phải anh đùa chứ? Mặc dù chúng tôi chỉ thỉnh thoảng chơi vui, anh cũng không thể làm vậy với chúng tôi chứ? Đừng tới lúc hắn thua tiền rồi, anh lại quỵt nợ, như vậy không được đâu".

Mấy người khác cũng đều gật đầu nói: "Lão Bạch, cái này anh không đúng rồi, sao anh có thể dính vào được? Nếu anh muốn chịu thua, thẳng thắn nói một câu là được rồi, không cần tới những thứ giả tạo như vậy".

Bạch Minh Phong tức rồi, lấy thẻ ngân hàng của mình từ trong túi ra, đập mạnh trên bàn, rất không vui nói: "Nói cái gì mà nói? Các người thấy Bạch Minh Phong tôi là loại người quỵt nợ sao? Tôi có thể nói cho các người, hôm nay tôi sẽ cho các người biết sự lợi hại của tôi, cho các người thua tâm phục khẩu phục. Ở đây tổng cộng tôi có mười lăm vạn, tôi còn phải sợ các người sao?"

"Nhưng lần trước anh vẫn còn nợ tôi ba nghìn".

Một người đàn ông mặt vuông chữ điền nhỏ giọng lầm bầm nói.

"Lần trước nữa anh còn nợ tôi bốn nghìn sáu trăm năm mươi ba đồng nữa".

Một người đàn ông vóc người gày gò khác cũng nhỏ tiếng nói.

"Khụ khụ…" Bạch Minh Phong suýt nữa bị nước miếng mình làm sặc chết, mình cũng không phải người nợ tiền không trả, chỉ có điều là thỉnh thoảng quên mất là mình nợ tiền người khác mà thôi. Bọn họ cần gì nói ra vậy chứ? Đúng là không nể mặt mình gì cả?

Người đàn ông mặt đen đó thấy bộ dạng hắn như vậy, không khỏi trêu chọc: "Tôi tin Lão Bạch sẽ không quỵt nợ, chỉ là thỉnh thoảng quên mất nợ người khác tiền, hơn nữa tỷ lệ thỉnh thoảng này cũng hơi cao, gần như là khoảng 90%, đúng không?"

Hai người kia cũng cười hì hì nói: "Về phần người khác mựơn tiền của hắn, hắn gần như chưa bao giờ quên cả, chỉ là hắn mượn tiền của người, thường xuyên quên thôi".

Mười mấy người bọn Trương Minh Thắng đều trừng lớn mắt, nhìn Bạch Minh Phong như nhìn thấy yêu quái, liên tục kêu lên: "Không ngờ Bạch đại ca còn có ham mê như vậy, đúng là đàn ông trong đàn ông, xem ra chúng ta đúng là phải học hỏi anh rồi".

Âm điệu của bọn họ cũng âm dương quái khí, tràn đầy ý trêu chọc.

"Đó là, sao tôi có thể quỵt nợ chứ? Các người, các người là vu hãm, tôi nói cho các người, bây giờ nói lời phải chú ý chứng cứ, nếu không, tôi sẽ kiện các người ra tòa".

Bạch Minh Phong bị nhiều người nhìn như vậy? Giận một nỗi không tìm được khe hở nào chui vào, thật là mất mặt quá. Hắn cứng cổ, khuôn mặt già nua đỏ ửng lên, lớn tiếng nói.

Mấy người bọn họ nhìn nhau mấy cái, nhìn Bạch Minh Phong bày ra dáng vẻ giết người, cũng đều gật đầu nói: "Nếu đã như vậy, vậy chúng tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, nếu anh còn quỵt nợ nữa, chúng tôi sau này sẽ không chơi với anh nữa" Trên mặt Bạch Minh Phong hiện lên nụ cười đắc ý nói: "Chắc chắn rồi".

Lâm Bắc Phàm cũng cười nhạt nói: "Lát nữa xin các vị thủ hạ lưu tình".

Mấy người họ đều nhanh chóng gọi phục vụ bên ngoài vào, lau sạch sẽ hai chiếc bàn, bưng vào một số đồ uống và nước trà, đồng thời có cái gì đánh cược khác đều lần lượt mang ra hết, cùng chơi vui vẻ với họ.

Bạch Minh Phong nhìn mấy người họ một cái nói: "Hay là vẫn quy tắc cũ trước đây, mạt chược trước, súc sắc sau, thế nào?"

Người đàn ông mặt vuông chữ điền kia nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh bàn, vẫy vẫy tay với bọn họ, có chút mất kiên nhẫn nói: "Quy tắc cũ là quy tắc cũ, một lần ba trăm. Nếu thắng, gấp đôi, bắt đầu nhanh đi, đừng lãng phí thời gian nữa".

Hai người khác cũng lần lượt vào bàn. Nhìn Lâm Bắc Phàm một cái: "Tiểu huynh đệ, nếu cậu nhận thua, bây giờ vẫn còn kịp, chúng tôi có thể nói cho cậu một điều, trước đây Lão Bạch được xưng là thần thua, cũng chính là nói hắn thua suốt, lỡ hắn ăn quỵt, số tiền thua đó sẽ do cậu trả".

Bạch Minh Phong như giẫm lên đuôi mèo, suýt nữa nhảy lên, tức giận nói: "Các người nói bậy gì thế? Ai? Ai quỵt nợ? Không phải chỉ là nợ các người mấy nghìn đồng thôi sao? Lát nữa tôi sẽ trả lại cho các người, ít nói bậy ở đây đi".

Trên mặt Lâm Bắc Phàm hiện lên nụ cười ấm áp, lập tức kéo chiếc ghế cuối cùng ra, sau đó từ từ ngồi xuống, nhún nhún vai bất cần nói: "Chỉ là tùy ý chơi thử mà. Chỉ cần các vị chơi vui vẻ, những cái khác không sao cả".

Hắn nói chuyện không kiêu ngạo không quá khiêm nhường, mang theo khí chất quý tộc đặc biệt.

Mục đích ba người họ nói những lời đó là để đối phương thấy khó mà rút lui, không ngờ hắn không hề chần chờ, bình tĩnh ung dung, điều này khiến bọn hộ không khỏi không thu lại sự khinh thường với Lâm Bắc Phàm, xem ra đối phương chắc là một cao thủ.

Lâm Bắc Phàm có cảm giác lừa dối người khác, nhớ khi xưa, mình nhờ sự giúp đỡ của Tiểu Kim, mới có thể ngang dọc cuộc thi thần bài Las Vegas, bây giờ pháp lực của Tiểu Kim lại nâng cao rất nhiều, đừng nói chơi trò như mạt chược này, cho dù chơi trò khác cũng không có vấn đề gì, nên hắn cũng không bảo Tiểu Kim làm quá mức, tránh khiến mọi người mất hết thể diện, nên hắn cũng mười lần thắng một lần thua. Nhưng thế cũng đủ khiến ba người kia ói máu rồi.

Đánh liên tiếp mười vòng, gần như đều bị Lâm Bắc Phàm giành thắng lợi, hắn một mạch thắng sáu bảy nghìn, nhìn Bạch Minh Phong cười hả hê, suýt nữa muốn khoa chân múa tay lên, cảm giác này quá sảng khoái.

Mình có đủ vài năm không thắng được mấy người họ rồi, lần này cuối cũng cũng trút ra nỗi giận này.

Xem ra người tốt vẫn có vận may, ai bảo mình gặp được em rể oai phong như vậy? Nỗi nhục mấy năm nay của mình cuối cũng có thể rửa sạch ngày hôm nay rồi.

Trong phòng vẻ mặt ai cũng càng lúc càng phong phú, càng lúc càng đặc sắc, mắt nhìn Lâm Bắc Phàm đều hiện lên những ngôi sao, còn sắc mặt của ba người đàn ông đó lại càng lúc càng khó coi, xa sầm xuống, suýt nữa cầm súng giết người rồi.

"Cái này, cái này sao có thể? Vận tay cậu sao lại tốt như vậy? Cậu ăn gian, chắc chắn cậu ăn gian".

Người đàn ông mặt đen kia có chút tức giận bất bình vỗ bàn, sắc mặt trở nên xanh mét, hai mắt như dao, lúc nào cũng có thể giết người.

"Đúng vậy, đánh mạt chược chính là dựa vào vận tay, vận tay cậu thật tốt? Tôi chưa từng thấy người nào có vận may tốt như cậu" xem tại TruyenFull.vn

Hai người khác cũng vẻ mặt hồ nghi, rất muốn nghiên cứu thử xem Lâm Bắc Phàm là do vật chất gì chế tạo ra, mà lại hoành tráng như vậy, nếu làm theo vậy, hắn đi rút thăm xổ số, chắc chắn có thể trúng giải lớn.

"Ha ha ha ha…ba người không phải được xưng là thần bài gì đó sao? Sao bây giờ không được rồi? Mau tiếp tục đi, vận tay người ta chính là túm lấy như vậy? Sao nào? Không phục phải không? Ít nói cái gì lấy lão thiên làm lý do đi. Em rể tôi còn dùng lão thiên sao? Cậu ấy chính là thần may mắn trong thiên hạ, ha ha…." Hắn vừa cợt nhả mặt tươi cười nói, nhìn thế nào cũng có vẻ hả hê, tiện vứt cho đối phương một cái lườm.

"Ngươi, ngươi đắc ý cái gì? Vừa mới bắt đầu thôi, lát nữa chúng ta sẽ thắng ngươi đến cả cái quần cũng không còn".

Người đàn ông mặt đen hừ một tiếng, tiện tay đánh quân "Đông Phong" ra.

"Ù rồi!".

Lâm Bắc Phàm có chút áy náy đẩy bài mình ra, cười ha ha nói.

"Đây, đây, sao có thể?"

Người đàn ông mặt đên trừng lớn mắt, như chuông đồng.

Hai người khác cũng đều nhìn bài của Lâm Bắc Phàm, nhưng lập tức khóe miệng họ giật giật vài cái, sắc mặt trắng thêm vài phần, đối phương đúng là ù rồi, hơn nữa ù lớn nữa.

Ba người họ đều há hốc miệng, không nói lên lời.

Đối phương rốt cuộc là ai? Sao lại giỏi như vậy? Lẽ nào hắn đúng là người oai phong siêu cấp?

Bọn họ không thiếu mấy tiền, nhưng đó là chuyện liên quan tới thể diện, người ta không trộm bài, không đổi bài, ngay cả động tác nhỏ cũng không có, mà dễ dàng thắng được bọn họ, khiến bọn họ nhất thời khó mà chấp nhận được hiện thực như vậy.

Nếu một người có vận may như hắn, vậy còn cần làm việc nữa sao? Hàng ngày chơi vài ván mạt chược là có thể kiếm được từng bó lớn tiền mặt rồi.

"Tiếp theo là cược toàn bộ, cố lên, tôi rất xem trọng các người".

Bạch Minh Phong vô cùng đắc ý cười nói.

"Tiếp theo là đổ súc sắc, các người đừng đùa nữa, nhanh tiếp tục đi, đúng, chính là nói các người đó, đừng chậm rì nữa, lẽ nào các người cam tâm tình nguyện nhận thua như vậy sao?"

Da thịt trên khuôn mặt hưng phấn của Bạch Minh Phong đều co lại với nhau, còn hiện lên một vệt đỏ ửng, cho người ta cảm giác rất đẹp.

"Chúng tôi, chúng tôi không phục, các người, việc này, việc này sao có thể?"

Ba người họ đều vẻ mặt khó mà tin được nhìn Lâm Bắc Phàm ngồi ở đối diện, suýt nữa té trên mặt đất, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

Tròn năm tiếng rưỡi, mỗi người họ đều thua ba bốn vạn, tổng cộng là mười mấy vạn nhân dân tệ, điều này khiến họ suýt nữa tan vỡ, cho dù là mạt cược, cược toàn bộ, hay là súc sắc, bọn họ đều khó mà thắng được đối phương, hơn nữa vận may của đối phương tốt tới cực điểm, e là thần bài có tới, cũng không nắm được vận may tốt như hắn.

Bình thường bọn họ cũng chơi vui vài ván, để tiêu khiển, nhưng kỹ thuật đánh cũng không tệ, cũng có thể nhìn ra một hai ba bốn năm, sao có thể thua một tiểu tử chứ? Điều này khiến đầu họ xuất hiện đường ngắn, suýt nữa bật khóc.

Vẻ mặt Bạch Minh Phong đắc ý, bắt chéo chân, ngồi trên ghế bên cạnh, hút thuốc lá, kích động trong lòng, liên tục cười nói: "Sao các người không chơi nữa? Tiếp tục đi, tôi còn muốn thấy bản lĩnh của em rể tôi, các người đừng khiến tôi thất vọng, tôi nghĩ lầm này các người tới chắc chắn mang theo không ít tiền mặt, nhanh lên, một người mới thua mấy vạn đồng, với các người mà nói, chỉ là mưa bụi mà thôi, đừng chần chừ nữa, nhanh lên."

"Ngươi nói ít thôi, kỹ thuật của em rể ngươi không cần nói, chúng ta đều cam bái hạ phong, nhưng lần này mấy người chúng ta chơi, ngươi kéo em rể ngươi tới làm gì? Ta vô cùng khinh bỉ ngươi"

Người đàn ông mặt đen đó tức giận bất bình kêu la lên.

Hai người kia cũng rất không vui nói: "Mượn bản lĩnh của người khác để thắng chúng tôi thì gọi gì là bản lĩnh? Khinh bỉ?"

"Hết cách thôi! Ai bảo tôi có em rể lợi hại vậy chứ? Có bản lĩnh, các người cũng tìm em rể, mọi người đánh một ván".

Bạch Minh Phong rất vô liêm sỉ khoa tay múa chân, ch ỉa ngón giữa tới ba người họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK