Mục lục
Lãng Tích Hương Đô
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc bọn họ vừa nói tới đây, thì lại nhìn thấy ở hai bên hành lang đột nhiên xuất hiện mười mấy hắc y nhân, vóc người mỗi người cũng đều không cao, xem bộ dáng đều là võ sĩ đảo quốc tiêu chuẩn, hai tay của bọn họ đều cầm một thanh võ sĩ đao sáng loáng, khẽ quát một tiếng, hướng về phía ngực cùng sau gáy Lâm Bắc Phàm bổ tới, chỉ thấy vài đạo kiếm khí mãnh liệt bá đạo trong nháy mắt bao trùm cả hành lang.

Lâm Bắc Phàm cười lạnh một tiếng:" Đom đóm mà cũng dám so với nhật nguyệt?" Hai tay hắn ôm chặt lấy Tiểu Điền Anh Tử cùng Y Đằng Thanh Tử, cả người tựa như tia chớp vậy tránh khỏi sự tập kích của hơn mười hắc y võ sĩ, mà chân phải của hắn lại liên tục quay cuồng, nhưng lại nghe được những âm thanh "ba ba ba ba" liên tiếp dồn dập vang lên, đã có sáu gã hắc y võ sĩ bị hắn đá từ cầu thang trên lầu xuống, kèm theo một tiếng kêu thảm thiết xé gió, sáu gã hắc y võ sĩ kia rốt cuộc cũng rơi vào trong đại sãnh, nhưng toàn bộ cột sống của bọn họ đều bị gảy, hơn nữa từ trên cầu thang rơi xuống va chạm kịch liệt, làm cho toàn bộ cột sống của bọn họ đều đâm vào trong phổi, làm cho bọn họ ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, liền đình chỉ hô hấp.

Sáu gã hắc y võ sĩ còn lại nhìn thấy Lâm Bắc Phàm vừa ra tay đã cướp lấy tánh mạng của sáu gã đồng bọn, đều âm thầm kinh hãi, bất quá nhiệm vụ lần này của bọn họ là bất chấp tất cả giết chết tên Lâm Bắc Phàm này, cho nên bọn họ không thể không áp chế sợ hãi trong lòng, tất cả đều điên cuồng hét lên một tiếng, tất cả cùng vung thanh võ sĩ đao trong tay, mang theo một luồng cuồng phong bất chấp tất cả lao thẳng lại.

Lâm Bắc Phàm cười lạnh một tiếng:" Chỉ có một chút tài mọn này chẳng lẽ cũng gọi là võ sĩ sao? Không chịu nỗi một kích!" Hắn giơ chân phải lên dẫm mạnh xuống mặt đất một cái, một luồng năng lượng ba động cường đại tựa như cuồng phong quét qua, tựa như trời long đất lở vậy, hướng về phía sáu gã hắc y võ sĩ kia, cuốn lấy thân ảnh sáu người bọn họ, tựa như sáu chiếc thuyền bị nuốt vào trong biển rộng vậy.

"Phác xích..."

Sáu gã hắc y võ sĩ tất cả đều té lăn trên mặt đất thất khiếu chảy máu mà chết, khoảng cách bảy tám thước giữa bọn họ và Lâm Bắc Phàm đã trở thành một khoảng cách mà bọn họ vĩnh viễn không thể đi qua được.

Đây là chênh lệch thực lực.

Nếu như đổi lại là ngày hôm qua, khi Lâm Bắc Phàm đối phó với mấy người võ sĩ đảo quốc có bản lãnh không tầm thường này có lẽ sẽ tốn không ít công phu, nhưng hắn hiện tại đã đạt tới tầng thứ 8 trong "long tu bảo điển", một thân tu vị hiển nhiên không phải người bình thường có thể so sánh được, chỉ cần nhấc tay một cái cũng có thể tiêu diệt bọn họ, hiển nhiên không cần phí nhiều lực lượng.

Tiểu Điền Anh Tử cùng Y Đằng Thanh Tử hai nàng đều rất là kinh ngạc, nhìn Lâm Bắc Phàm đang ôm mình một câu cũng không nói nên lời.

Bọn họ hiển nhiên biết thực lực chính thức của Nhật Chi Lưu, ở bên trong có hơn mười vạn võ sĩ tinh anh, đám người này tất cả đều có bản lãnh vô cùng cường đại, tùy tiện mười mấy người cũng có thể mang đến cho xã hội lực phá hoại vô cùng, mà 12 tên hắc y võ sĩ này mặc dù không tính là cao thủ chân chính bên trong Nhật Chi Lưu, nhưng thực lực cũng không thể coi thường, nhưng mà chỉ trong nháy mắt liền bị Lâm Bắc Phàm dễ dàng giết chết, vậy thực lực của đối phương cường đại đến như thế nào? Các nàng nghĩ tới hôm nay, Lâm Bắc Phàm chỉ tùy tiện lộ ra một chiêu, mà trong lòng thật sự đã sùng bái đến cực điểm rồi, cảm giác được bản thân đã tìm được một nam nhân tốt.

Lâm Bắc Phàm khẽ cau mày nói:" Tùng Tỉnh tiền bối cùng Mỹ Tử đang ở đâu?" Bên trong biệt thự phát sinh ra tiếng đánh nhau kịch liệt như vậy, bọn họ làm sao có thể không biết? Nhưng tại sao bản thân lại không có nhìn thấy thân ảnh của hai người bọn họ? Điều này làm cho nội tâm hắn có một loại dự cảm rất không tốt.

"Trung Xuyên Xuân Cát làm việc thật sự là quá đáng, bọn họ tại sao có thể mang nhiều võ sĩ đến nơi này như vậy? Cái này..." Y Đằng Thanh Tử tức giận mở miệng mắng to. Cách làm này của đối phương không thể nghi ngờ gì chính là làm cho bên trong Nhật Chi Lưu hỗn loạn thật lớn, ảnh hưởng đến chỉnh thể thực lực, nhưng mà loại chuyện ngu ngốc như thế này, đối phương làm sao có thể nghĩ ra?

"Xem ra lần này Trung Xuyên Xuân Cát là có chuẩn bị mà đến, nói không chừng sư phụ cùng Mỹ Tử đã bị bọn họ bắt đi rồi!" Tiểu Điền Anh Tử vẻ mặt lo lắng nói, nàng cũng không muốn nhìn thấy chuyện này. Nàng ỡ tại Nhật Chi Lưu một thời gian dài như vậy, Trung Xuyên Xuân Cát là dạng người như thế nào, nàng có thể nói là hiểu rất rõ, đối phương chỉ là một nhị thế tổ ăn chơi trác táng, cái gì mà lợi ích của tổ chức, trong mắt của hắn không đáng một đồng, hắn chỉ quan tâm đến khoái lạc của bản thân, có thể vì khoái lạc của bản thân mà đem cả tố chức cuốn vào làm rung chuyển toàn bộ, trong mắt hắn mặc kệ hắn gây ra họa như thế nào, đều có cha của hắn giúp hắn chùi đít, nên liền tạo thành loại tính cách trong mắt không có người khác như thế này.

Từ trong hai mắt của Lâm Bắc Phàm bắn ra từng đạo hàn quang, lao thẳng ra ngoài. Ngay lúc này Trung Xuyên Xuân Cát đã bắt được Tùng Tỉnh Vũ cùng Võ Điền Mỹ Tử hai người, hiện tại đang ở trong đại sãnh, mà ở trong đại sãnh đã chất đầy vô số thi thể, trong đó còn có Tùng Tỉnh Vũ.

Ở bên này của Trung Xuyên Xuân Cát tràn ngập một mùi máu tanh cả khắp cả biệt thự.

"Tao đúng là có chuẩn bị mà đến, là chuyên đành cho ba tiểu mỹ nhân các nàng!" Trung Xuyên Xuân Cát dường như nghe thấy bọn họ nói chuyện, liền nhịn không được mà xuất ra tiếng cười kiêu ngạo đến cực điểm. Trong mắt của hắn, cho dù Lâm Bắc Phàm có một chút công phu, nhưng hắn lần này mang theo 500 tên võ sĩ trong Nhật Chi Lưu đến đây, còn có thể sợ bọ họ sao? Nói vậy mười hai hắc y võ sĩ mà bản thân vừa rối phái đi, đã đánh lén thành công chuẩn bị mang theo ba người bọn họ tới gặp mình.

Lâm Bắc Phàm khinh thường cưới lớn, mang theo Tiểu Điền Anh Tử cùng Y Đằng Thanh Tử trong nháy mắt liền đi vào trong đại sảnh. Hắn nhẹ nhàng buông hai nàng ra, cười nói:" Mày đã vì ba người các nàng mà tới đây, tao cũng muốn nhìn xem mày có bản lãnh đó hay không!"

"Gi? Mày...mày làm sao có thể tới đây?" Trung Xuyên Xuân Cát nhìn thấy đối phương đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn mà không có chút báo hiệu nào, phảng phất như quỷ mị vậy, nhất thời bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi về phía sau vài bước! Một luồng mồ hôi lạnh từ trên trán hắn chảy xuống, sợ hãi cực độ làm cho toàn thân hắn không tự chủ được mà run rẩy, phảng phất như lá trong gió vậy.

"Thiếu gia, thiếu gia, cậu làm sao vậy?" Vài tên võ sĩ bên cạnh hắn, trong lòng mặc dù cũng run sợ, nhưng vẫn vội vàng đi lên dìu hắn, nhẹ nhàng vỗ tro bụi trên người hắn.

"Mày...mày rốt cuộc là ai?" Trung Xuyên Xuân Cát gian nan nuốt một ngụm nước miếng nói.

Lâm Bắc Phàm chắp hai tay ra phía sau, rất là ra vẻ, khẽ ngẩng đầu lên nói:" Lúc trưa hôm nay tao đã tính diệt trừ mày, đáng tiếc là Tùng Tỉnh tiền bối lại ở trước mặt tao nói một đống lời cái gì mà, mày tuổi trẻ khí thịnh dễ phạm sai lầm, t*ng trùng lên não làm việc bất chấp hậu quả, ai biết được buổi tối mày còn mang nhiều người đến tìm chết như vậy, cho nên tao cũng có chút bội phục dũng khí của mày." xem tại TruyenFull.vn

Võ Điền Mỹ Tử mặc dù bị trói lại, quần áo trên người cũng bị kéo mất không ít, bất quá may mắn là không có bị bất cứ vũ nhục gì, nàng nhất thời vui vẻ kêu lên:" Lâm tiên sinh, em biết anh nhất định sẽ đến cứu em mà, nhanh giết chết tên Trung Xuyên Xuân Cát này đi, hắn mới vừa rỗi dĩ nhiên nói muốn em cùng sư tỷ ba người bọn em chơi trò 4P, bọn em là nữ nhân của Lâm tiên sinh làm sao có thể cùng tên tiểu trùng tử hỗn đản này cùng một chỗ làm loại chuyện đó? Khẳng định là rất không thoải mái." Trên khuôn mặt nhỏ của nàng một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại phần lớn là kích động cùng hưng phấn bởi vì nàng nhìn thấy nam nhân của mình tới cứu mình, hơn nữa đối phương còn có thực lực cường đại như vậy.

Nhưng Tùng Tỉnh Vũ lại lắc đầu cười khổ nói:" Lâm tiên sinh, lần này là thất sách của tôi, tôi tưởng rằng hắn sẽ nghe lời Trung Xuyên bộ trưởng nói mà ngoan ngoãn ở nhà, không tới tìm ngài gây phiền toái, ai biết được hắn dĩ nhiên làm ra loại chuyện như vậy, tôi không muốn nhiều lời, chỉ hy vọng ngài có thể nể mặt mà cho hắn toàn thi, như vậy cũng coi như cấp một chút mặt mũi cho Trung Xuyên bộ trưởng, còn chuyện khác tôi không có gì để nói!"

Trung Xuyên Xuân Cát nghe được những lời này của hai người bọn họ đều biến sắc.

Người nam nhân Trung Quốc này rốt cuộc là có thực lực như thế nào? Tại sao trong thời gian ngắn như vậy mà có thể giết chết 12 hắc y võ sĩ mà bản thân phái tới? Tại sao trong nháy mắt có thể đi tới trước mặt của mình? Tại sao có thể làm cho hai người kia đối mặt với sự bao vây của bản thân, mà một chút sợ hãi trong ánh mắt cũng không có? Ngược lại còn nói giống như mình sắp chết vậy?

Chẳng lẽ người nam nhân Trung Quốc này thật sự là một tồn tại kinh khủng?

Nhưng Trung Xuyên Xuân Cát chỉ là loại chỉ biết ăn uống chơi đùa, ỷ vào cha của mình mà đi gây chuyện khắp nơi, nhị thế tổ vốn không có bất cứ bản lãnh gì, hơn nữa lá gan còn rất nhỏ. Hắn sau khi suy nghĩ một lúc cả người liền chảy mồ hôi lạnh, vốn muốn dừng tay, nhưng lại nhìn thấy dung mạo tuyệt mỹ của Tiểu Điền Anh Tử cùng Y Đằng Thanh Tử liền cảm thấy huyết mạch phảng phất như sôi trào vậy. Ngẫm lại bên cạnh mình có nhiều người như vậy, đối phương chỉ có một người, cần gì phải sợ hãi? Hắn vì bảo hiểm mà vội vàng lùi về phía sau vài bước, núp ở phía sau vài tên hắc y võ sĩ, mạnh mẽ giả bộ trấn định, nổi giận nói:" Thằng kia tao cho mày biết, buổi tối hôm nay tao mang đến 500 người, cho dù mày có mạnh mẽ đến như thế nào cũng sẽ chết ở chỗ này, tao khuyên mày tốt nhất là ngoan ngoãn đầu hàng, đem ba người nữ nhân này dâng hiến cho tao, nói không chừng tao nhất thời mềm lòng mà tha cho mày một mạng, Trung Xuyên Xuân Cát tao là người rất hào phóng!"

Lâm Bắc Phàm cười lạnh một tiếng:" Năm trăm người?"

"Đúng vậy năm trăm người, muốn giết mày quả thật dễ dàng!" Trung Xuyên Xuân Cát rất là cao ngạo nói.

Hai mắt Lâm Bắc Phàm như đao nhìn lướt qua hắc y võ sĩ ở trong đại sãnh, nhưng mà chỉ thấy tầng tầng lớp lớp một màu đen, cho dù không phải là 500 người chỉ sợ cũng có một hai trăm người, như vậy bên ngoài còn có rất nhiều người ẩn núp. Hắn cười hắc hắc:" Mày nghĩ bọn họ có thể giết chết tao sao? Nhân số dường như hơi ít!"

"Vậy mày có thể thử một lần, tất cả xông lên cho tao giết chết thằng chó này!" Trung Xuyên Xuân Cát nào chịu phải nhục nhã như vậy? Nhất thời chỉ về phía những người khác tức giận ra lệnh.

Mấy trăm tên hắc y võ sĩ đều điên cuồng hét lên một tiếng, vung võ sĩ đao trong tay lên, phảng phất như từng đạo u linh màu đen hướng về phía Lâm Bắc Phàm chém tới, từng đạo quang mang từng tầng ánh kiếm trong nháy mắt bao trùm cả đại sãnh biệt thự, kiếm phong kịch liệt tàn phá, phảng phất như muốn đem không gian này cắn nuốt vậy.

Lâm Bắc Phàm cau mày hét lớn một tiếng, hai tay giơ lên chụp mạnh xuống sàn nhà một cái, nhưng lại nhìn thấy từng đạo năng lượng ba động kỳ lạ hướng ra bốn phía lan tràn ra, trong nháy mắt làm cho sàn nhà bị nghiền nát, mấy trăm tên hắc y võ sĩ kia chưa kịp phản ứng toàn thân đã bạo huyết mà chết, trong nháy mắt huyết quang đã bao trùm cả biệt thự.

Hai mắt của Trung Xuyên Xuân Cát trừng lớn lên, phảng phất như chuông đồng vậy, lóe ra quang mang sợ hãi. Dưới quần cũng đã ướt sũng, cả người xũi lơ nằm trên mặt đất, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK