"Ê, anh là ai? Chẳng lẽ không biết gõ cửa? Biết lịch sự không?"
Cả đám Triệu Phong đều thấy đối phương rất là kiêu ngạo, trong lòng liền thấy bất bình, hận không thể cho người này một đạp.
Người thanh niên này là một trong những người đến coi buổi trình diễn của Bạch Nhạc Huyên ngày đó, cũng ngồi trong hàng khách quý. Ngay hôm nay người này mặc một bộ đồ màu trắng, tràn ngập sức sống dị thường. Dung mạo của người này anh tuấn vô cùng, mang theo nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ như có một khí thế kỳ lạ, giống như là đối mặt với thiên quân vạn mã, mà trong nháy mắt cũng có thể tiêu diệt được.
Người này dựa lên trên tường, khoanh tay trước ngực, cười nói: "Tôi thấy cửa phòng của các người không khóa, cho nên mới đẩy cửa đi vào, thật là xin lỗi, mục đích của tôi rất đơn giản, muốn đến mang hai nàng đi!"
"Cái gì? Mang hai nàng đi?"
Trương Minh Thắng mở to mắt ra nhìn, kêu lên: "Anh không phải là lão đại của họ chứ?"
"Khụ khụ, theo lý thuyết thì đúng là vậy!"
Người thanh niên ngượng ngùng nói.
Trương Minh Thắng trừng to mắt hét lên: "Anh làm cái gì vậy? Có hai cô nàng đanh đá này làm thủ hạ, chẳng lẽ anh mở hộp đêm? Đàn ông cũng có thể làm tú bà được sao?"
"Phụt!"
Người thanh niên kia thiếu chút nữa đã hộc máu, thân thể run lên, thiếu chút nữa trượt vai té xuống đất.
Cái tên Trương Minh Thắng này đúng là danh bất hư truyền, ngay cả những lời này mà cũng nói ra được, nhưng mà anh ta dường như đã sớm biết đức hạnh của đối phương, cho nên tuy rằng tố chất thừa nhận hơi yếu, nhưng mà cũng có chuẩn bị tâm lý trước.
Lâm Bắc Phàm thấy đối phương quen mắt, nhất thời nghĩ không ra, nhưng mà, sau một hồi suy nghĩ, lập tức nhớ ra đối phương là ai, trên mặt liền xuất hiện nụ cười vui vẻ: "Thì ra là anh, thật không ngờ chúng ta lại gặp ở đây!"
"Ồ? Cậu biết tôi?"
Người thanh niên hơi sửng sốt, hứng thú nhìn Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm nhún vai, đi đến hướng anh ta, nói: "Không nhận ra, nhưng mà trong buổi biểu diễn của Bạch Nhạc Huyên, chúng ta đã gặp nhau rồi, hơn nữa trước đó chúng ta cũng đã gặp mặt, nếu như tôi đoán không lầm, anh chính là anh hai của Bạch Nhạc Huyên,a Bạch Minh Phong, không biết tôi có nói sai hay không?"
Hắn nói ra những lời này xong, toàn trường ồ líp pồ lên một tiếng: "Cái gì? Hắn ta là anh trai của Bạch Nhạc Huyên Bạch Minh Phong à?"
Bọn họ há to mồm ra, đủ để nhét trứng gà vào.
Bọn họ làm sao mà nghĩ rằng sẽ gặp anh trai cũa Bạch Nhạc Huyên tại đây? Cái này đúng là bất ngờ.
Người thanh niên này chính là anh trai của Bạch Nhạc Huyên, Bạch Minh Phong. Mấy ngày trước vừa mới trở về kinh thành, thứ nhất là vì muốn gặp em gái, thứ hai là muốn xem người mà em gái giới thiệu là dạng người gì, ai mà ngờ vừa mới về kinh thành liền nghe tin Kiều Duyên bị đánh, và người đánh tựa hồ là người mà em gái mình thích, cho nên anh ta cũng bắt đầu có hứng thú với người tên Lâm Bắc Phàm, muốn nhìn xem người này rốt cục có bản lĩnh gì, mà có thể chiếm lấy trái tim của em gái, ai mà biết được càng điều tra, càng kinh ngạc, thật không ngờ người thanh niên thoạt nhìn không có chút danh tiếng gì, lại có địa vị lớn như vậy.
Đánh chết con trai thị trưởng và thĩ trưởng, chỉ vì một người con gái.
Đem một em gái xã hội đen ra khỏi cục cảnh sát, làm chấn động toàn bộ Nam Thành, ngay cả cục trưởng cục cảnh sát cũng không có biện pháp can thiệp, chỉ là vì em gái xã hội đen kia.
Đánh Kiều Duyên nửa sống nửa chết trước mặt cảnh sát, cũng chỉ vì em gái của mình.
Chỉ ba chuyện này thôi, cũng đủ làm cho đời một thằng đàn ông huy hoàng không tắt, trở thành vốn khoác lác của bản thân, càng không cần phải nói những chuyện mà anh ta biết được sâu hơn, ví dụ như là đoạt quán quân tại giải đấu thần bài ở Las Vegas, còn có chuyện đối phương tay không chụp lấy viên đạn.
Một người đàn ông như vậy, sao có thể chỉ là một bảo vệ bình thường? Cái này ít nhiều gì cũng nói không thông, nhưng mà, anh ta cũng biết rằng trên đời này có rất nhiều siêu nhân không thích nổi tiếng, chỉ thích cuộc sống cam chịu mà thôi.
Bạch Minh Phong nghĩ đến đây, khóe miệng hơi nhếch lên, trong ánh mắt lộ ra nụ cười.
Một người đàn ông như vậy, khẳng định sẽ nổi tiếng toàn thế giới, trở thành sự quan tâm cao độ của quốc gia, nhưng tại sao lại quen biết với em gái mình? Anh ta cũng không trách Lâm Bắc Phàm đi đến dâu phong lưu đến đó, lưu tình để lại, không công bằng với em gái mình, bởi vì theo anh ta thấy, một người đàn ông có năng lực và bản lĩnh càng lớn, thì đàn bà bên cạnh càng nhiều, cũng không có gì đáng trách, chỉ là em gái của mình có tính cách lương thiện, không có bất kì tâm địa gì, nếu như vậy thì có thể đấu lại những người phụ nữ khác của hắn không? Sau này chẳng phải là chịu thiệt sao?
"Cậu đoán không sai, tôi là Bạch Minh Phong, là anh trai của Bạch Nhạc Huyên!"
Bạch Minh Phong cười nói.
Lâm Bắc Phàm đoán đối phương là Bạch Minh Phong, thật ra cũng có đạo lý, đầu tiên là hai cô gái này lại là thủ hạ của người ta, hơn nữa người ta cũng không có ác ý, mà trong những người mình biết, tựa hồ ngoại trừ anh trai của Bạch Nhạc Huyên ra, thì chẳng có ai ở trong quân đội cả, cho nên hắn đã đoán được tám chín phần đối phương là Bạch Minh Phong rồi.
Hắn cũng cười, giơ tay lên nói: "Quả nhiên là Bạch đại ca, mời vào trong ngồi!"
Hắn thấy cả đám Trương Minh Thắng còn đứng ngơ ngác, lập tức đá họ một cái, sau đó nhìn về hướng hai cô gái.
"A... cởi trói, cởi trói!"
Bọn họ giật mình, vội vàng chạy đến cởi trói cho hai cô gái.
"Đội trưởng!"
Hai cô gái cung kính đi đến trước mặt Bạch Minh Phong kêu lên, nhưng mà nghĩ đến nhiệm vụ lần này, trong lòng ủy khuất nói không nên lời, còn không bằng chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm khác, không thể khống chế bọn họ, còn bị bọn họ cắn vài cái, cho nên quay sang hung hăng trừng mắt nhìn Trương Minh Thắng.
Bạch Minh Phong lập tức ngồi lên ghế salon, cầm lấy ly rươu từ tay của Lâm Bắc Phàm, phất tay với các nàng, lúc này mới nói: "Tôi cũng không ngờ bọn chúng lại ra tay với các cậu, thật sự là nằm ngoài dự liệu của tôi, tôi cũng không có bản lĩnh ngăn chúng lại, đã làm cho các người chết ba người, còn bị thương vài người, tính toán của tôi là sai lầm rồi!"
"Thì ra anh luôn theo dõi chúng tôi!"
Triệu Phong không nhịn được kêu lên.
Bạch Minh Phong lắc đầu cười nói: "Tôi cũng không có hứng thú này, chỉ là thỉnh thoảng nhìn một cái mà thôi"
"Thỉnh thoảng nhìn một cái?"
Cả bọn Trương Minh Thắng trợn mắt, cái này rõ ràng là nói xạo, nếu như chỉ thỉnh thoảng nhìn, thì làm sao mà bọn họ vừa xảy ra chuyện, anh ta liền biến? Lẽ nào anh ta có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ?
Lâm Bắc Phàm kéo một cái ghế ngồi xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:" Bạch đại ca nhất định là đến vì chuyện của Nhạc Huyên?"
Bạch Minh Phong hơi gật đầu:" Cậu nói không sai, lần này tôi đến kinh thành là vì chuyện của Nhạc Huyện, tôi chỉ có một em gái, làm sao có thể nhẫn tâm để nó chịu khổ? Hơn nữa tôi cũng đã hỏi thăm qua tên Kiều Duyên kia, quả thật không phải là thứ tốt gì, cha tôi lúc đầu quyết định thiếu thỏa đáng, chuyện này tôi sẽ tự mình nói với ông!"
"Tốt lắm, anh nói với cha anh là gả em gái của anh cho lão đại của chúng tôi 9di, lão đại của chúng tôi là một người tốt, em gái của anh theo anh ấy, nhất định sẽ không chịu lổ!"
Trương Minh Thắng cười nói.
Bạch Minh Phong nhất thời kêu lên: "Lẽ nào hắn là người tốt?"
"Lão đại chẳng lẽ không phải người tốt?"
Trương Minh Thắng bực bội kêu lên, nhưng mà nghĩ đến những chuyện do Lâm Bắc Phàm làm, tựa hồ không liên quan nhiều đến vấn đề người tốt, cuối cùng ngượng ngùng cười nói: "Làm gì có ai hoàn mỹ đâu, nhân vô thập toàn mà? Lão đại được như vậy, cũng coi như là không tồi rồi!"
Bạch Minh Phong nhìn thấy bộ dáng xấu xa của đối phương, trong lòng cũng cười không ngừng, không biết tại sao Lâm Bắc Phàm lại có mấy người bạn tốt như vậy. Anh ta thò tay vào trong túi, móc ra ba hột xí ngầu, cười cười nhìn Lâm Bắc Phàm: "Tôi chỉ muốn đến nghiệm chứng thôi, để xem thần bài trong truyền thuyết có phải là sự thật hay không?"
"Thần bài?"
Cả đám Từ Chính và Khổng Băng Nhi đều trừng to mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Phàm.
Thời gian quen biết của bọn họ với Lâm Bắc Phàm tuy rằng không tính là ngắn, nhưng mà cũng không biết đối phương có xưng hô là thần bài, cảnh này khiến cho bọn họ chớp mắt, tò mò nhìn đối phương, đồng thời trừng mắt nhìn Trương Minh Thắng, âm thầm ghi hận tại sao hắn ta lại không nói bí mật kinh thiên động địa này cho mình biết.
Trương Minh Thắng không nhịn được ho khan vài tiếng, nói: "Cái này... cũng không thể trách tôi được, lão đại là một người thích sống bình thường, sao lại tùy tiện khoe khoang? Còn về chuyện thần bài, cũng là thế này, lúc ở giải đấu thần bài Las Vegas gì đó, lão đại hồ đồ vô tình lấy được quán quân, cũng không có gì ghê gớm, các người cũng biết đấy, lão đại là siêu nhân Gao, có gì mà khó được anh ấy!"
"Mẹ kiếp!" Truyện được copy tại Truyện FULL
Cả đám Từ Chính hung hăng giơ ngón giữa lên với Trương Minh Thắng.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, cầm lấy ba hột xí ngầu của Bạch Minh Phong, nói: "Chỉ là một chút tài mọn thôi, cũng không đáng để chém gió, không biết Bạch đại ca muốn nhìn cái gì?"
"Đơn giản một chút, đổ ra ba con sáu là được!"
Bạch Minh Phong cười.
Lâm Bắc Phàm ngẩn người, gật đầu nói: "Nếu Bạch đại ca đã có tâm tình xem, vậy tôi đành tự bêu xấu!"
Hắn cũng không thèm nhìn, tiện tay ném ba hột xí ngầu xuống đất.
Mười mấy người mở to mắt ra nhìn, nhìn ba hột xí ngầu xoay xoay xoay, ngay cả chớp mắt cũng không có, muốn nhìn xem Lâm Bắc Phàm ném lung tung như vậy, rốt cục có được ba con sáu hay không?
Ba hột xí ngầu xoay xoay xoay... xoay xoay xoay... mẹ nó, mệt quá, nói chung là xoay khoảng hai ba mươi giây rồi mới dừng lại.
Tất cả mọi người đều trừng to mắt ra, kinh ngạc không nói nên lời.
Bạch Minh Phong cũng mở to mắt ra, kêu lên: "Cái...cái này sao có thể....?"
Lâm Bắc Phàm cười: "May mắn, may mắn thôi!"
Bạch Minh Phong nhất thời cười ha hả, đứng lên, vỗ vai Lâm Bắc Phàm, nói: "Hay, hay, hay... không hổ là thần bài, lần này tôi rốt cục đã có cơ hội thắng cuộc đấu này rồi!"
"Đấu cái gì?"
Lâm Bắc Phàm sửng sốt, cảm thấy hình như đối phương còn ý khác.
Những người khác cũng chớp mắt hỏi: "Thắng cái gì? Lẽ nào anh còn mục đích khác?"