"Dù cô giờ đã không có việc gì làm, cứ đi trước đã, hừ, ở đây, tìm ông chủ ở đây, nói tôi giới thiệu, cô cứ dàn xếp trước đi, cũng coi là tìm một công việc qua loa đã, đợi đến khi có công việc thích hợp hơn, thì đổi sang công việc đó cũng được".
Anh ta rút ra một tờ giấy, viết "Trung tâm giải trí Hoàng gia" câu lạc bộ đêm và tên Trương Kế Bằng, sau đó nhét vào tay.
Đinh Mặc Mặc chần chừ nhìn anh ta, không biết anh ta tại sao lại tốt vậy với mình, nhưng ánh mắt của cô lại chú ý đến tờ giấy đó, mặt trở nên khó coi, nghiến chặt răng, tức giận nhìn anh ta nói: "Anh, anh, anh đúng không phải người tốt, đưa tôi đến nơi như này, tôi, tôi có chết cũng không đến đó".
Cô xé tờ đó, còn hung hăng đá Lâm Bắc Phàm một phát.
Lâm Bắc Phàm không kịp phản ứng, hai tay ôm lấy chân kêu: "Cô, chết tiệt kia, cô làm cái gì đấy?"
Mấy tiểu đệ của bang Hồ Điệp nhìn Đinh Mặc Mặc không vừa mắt, lúc này nếu không phải là cô đang quấy rối, có thể nhận được sự quan tâm chú ý cao độ của bang Hồ Điệp của họ sao?. Họ đều tức giận nói: "Cô kia, bỉ ổi vừa thôi, dám đánh cả Lão Đại của chúng tôi, chúng tôi không cho cô chết mới là lạ".
Họ vừa nói vừa bổ nhào về phía trước.
Đinh Mặc Mặc thấy mình đá một phát mà kinh động đến nhiều người như vậy, vừa nãy còn hung hăng, giờ đã không còn nữa, vội nói: "Các anh, các anh đừng có lại đây, tôi sẽ báo cảnh sát đấy".
Trương Minh Thắng cũng tức giận hét lớn: "Za, cô nương này thật đáng ghét, chúng tôi có lòng giúp cô, cô lại còn dám đá Lão Đại, tôi thấy cô không muốn nhìn mặt trời nữa".
"Các anh, các anh thực ác ma, hừ, các anh bảo tôi đi làm cv, tôi có chết cũng không đi".
Đinh Mặc Mặc nhìn thấy tình hình nguy cấp, lòng sợ hãi vô cùng, nhưng vì sự trong sạch tôn nghiêm của mình, vẫn dứt khoát nói ra.
"A…" Tất cả mọi người đều trừng mắt, cứ như muốn nuốt sống cô.
Lâm Bắc Phàm không chịu được cười khổ nói: "Cô này, trong đầu cô chứa những thứ gì thế hả? Ai nói với cô là tôi cho cô làm cv? Cô đi bán rượu, chia bài thì còn được, cô cho rằng ở đó là cái lò cv chắc?"
Anh ta cảm thấy mình bị đá một phát rất đau, không hiểu ra sao nữa.
"Á? Anh bảo tôi đi làm việc ở trong đó, không phải, không phải làm buôn bán sao?" Đinh Mặc Mặc bĩu môi, ngạc nhiên nhìn bọn họ, như nhận lỗi vì cú đá kia.
"Phí lời, người như cô, mông không ra mông, ngực không ra ngực, ai cần?"
Trương Minh Thắng rất khó chịu, không thể hiểu nổi tại sao cô nàng này lại bạo lực như thế, lẽ nào bạo lực cuồng chuyển thế?
Hai gò má Đinh Mặc Mặc ửng đỏ, tuy lòng không thoải mái, nhưng vẫn cãi: "Ai, ai bảo các anh không nói rõ? Như thế là trách tôi sao? Hơn nữa, người ta có gì kém cỏi chứ?"
Cô luôn hài lòng với dáng người của mình, giờ bị đối phương chỉ trích thành bộ dạng không ra gì, đâm ra hơi bất mãn.
"Nếu như nói về trinh tiết, thì còn kha khá".
Trương Minh Thắng cười hề hề nói.
"Anh có muốn chết không hả, tên béo xấu xí".
Đinh Mặc Mặc trừng mắt nói.
"A, lẽ nào cô không phải là gái trinh nữa? Zô, tiếc thay tiếc thay".
Trương Minh Thắng xòe hai tay ra, tỏ vẻ đáng tiếc nói.
"Anh mới không phải là gái trinh ấy!"
Đinh Mặc Mặc lập tức phản bác nói, nhưng lập tức lại xấu hổ, đây chẳng phải không thừa nhận mình là gái trinh sao? Tuy đây là vấn đề trên nguyên tắc, nhưng cũng làm người ta xấu hổ chứ?
Trương Minh Thắng lập tức nuốt nước miếng: "Hóa ra cô vẫn là…"
"Tên béo chết tiệt kia, không được nói nữa".
Đinh Mặc Mặc xấu hổ mặt đỏ bừng, hằn học nhìn anh ta.
Trương Minh Thắng xoa hai tay, cười nham hiểm nói: "Ồ, nhìn cô cũng bình thường, nhưng cũng vẫn hay ho đấy, chi bằng làm mật cho Lão Đại tôi đây, mỗi tháng sẽ được tiêu tiền thỏa thích, còn không cần làm việc nữa!"
"Tên béo chết tiệt kia, ăn nói kiểu gì thế hả?"
Đinh Mặc Mặc không kiêng nể gì nói thẳng vào mặt đối phương, đến mức hai má đỏ gay, hận một nỗi không thể tìm được lỗ hổng nào mà chui xuống, nhưng cô nhìn ánh mắt của Lâm Bắc Phàm, phần nhiều là xấu hổ.
Lâm Bắc Phàm giờ vận đào hoa có thể nói là cứ liên tiếp, anh ta không dám trêu chọc nhiều người con gái nữa, đây không phải là vấn đề đàn ông tôn trọng, là vấn đề hậu cung, ngộ nhỡ làm lúc mười mấy người, đại chiến hậu cung, thì có mà vỡ tim. Anh ta vội rút ra một tờ giấy, bên trên viết địa chỉ giải trí Hoàng gia, nhét cho Đinh Mặc Mặc nói: "Được rồi, việc của cô đã giải quyết xong, nếu cô đồng ý, thì tạm thời ở đây, làm một công việc, tuy không thể gọi là làm giàu, nhưng cũng gọi là cuộc sống an nhàn, tôi còn có việc, đi trước".
Anh ta nói xong, xoay người bỏ đi.
"Lâm tiên sinh, ồ, anh Lâm, cảm ơn anh!"
Đinh Mặc Mặc vội chào đối phương, xấu hổ nói.
"Không có gì, nhưng cô nhớ rằng, sau này làm việc không được lỗ mãng, như thế rất dễ chịu thiệt!"
Lâm Bắc Phàm quay đầu lại, nở nụ cười.
"Tôi biết rồi".
Đinh Mặc Mặc chu cái miệng nhỏ, trả lời có vẻ hơi bất mãn, lẽ nào mình thực sự là dễ chuốc tội vạ đến thế?
Lâm Bắc Phàm rất nhanh trở về Kim Sắc Hải Ngạn K, nhìn thấy cửa chật phóng viên, người nào người nấy như con ruồi bọ, cố gắng chui vào, hình như bên trong có cô gái lõa đồ múa, hơn nữa thật nhốn nháo, xem ra những thay phóng viên này không đến quán Karaoke kim sắc hải ngạn săn vài tin có giá trị.
Lâm Bắc Phàm cười nhạt, xem ra mấy tay phóng viên này đều của tòa soạn báo và đài truyền hình, nếu là vậy, sợ không có gan dám ban ngày ban mặt làm ầm ĩ lên, anh ta nhíu mày, chuẩn bị vào, nhưng một khi bị họ phát hiện như vậy chẳng phải cả cái Ktv Kim Sắc Hải Ngạn gặp phiền phức. Anh ta nghĩ ngợi, vẫn kiềm chế không động, bấm điện thoại cho Long Thiên Hựu.
"Alo, Tiểu Lâm à, tôi cảm ơn cậu giúp Tiểu Nguyệt điều trị khỏi đôi chân".
Long Thiên Hựu bên đó vừa bắt máy liền truyền tới một giọng nói rất dễ nghe, xem ra cuộc sống của anh ấy mấy ngày hôm nay rất tốt.
Lâm Bắc Phàm nhún vai, cười: "Giờ thành phố Nam Thành dường như rất bình yên nhỉ? Bộ trưởng bộ công an của anh cũng ít nhiều có trách nhiệm rồi sao?"
Lưu Thiên Hựu, ho một tiếng, đương nhiên hiểu ý của người nói đầu bên này, anh ta xấu hổ nói: "Tiểu Lâm, đây không phải là tôi giúp cậu, đây là cũng vì tôi chẳng còn cách nào, tòa soạn và đài truyền hình địa phương, tôi có thể tìm người giúp cậu nói đôi ba câu, bảo họ yên phận lại, đừng làm khó làm loạn tin tức lên, nhưng tòa soạn bên ngoài không do chúng tôi quản lý, cậu bảo tôi phải làm sao đây? Tôi không thể hạ lệnh bắt toàn bộ bọn họ được. như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt lắm cho Nam Thành chúng ta".
Lâm Bắc Phàm nghĩ ngợi một lúc thấy cũng đúng, tòa soạn báo bên ngoài mới cho dù ngươi có là cảnh sát thì …cho dù là tin tức có lợi cho họ, thì họ đưa tin luôn, hơn nữa các người lại không thể nói được gì, anh ta cuối cùng chau mày nói: "Nhưng họ giống như lũ ruồi bọ vậy, ngày ngày đều phục ở cửa Ktv(karaoke) Kim Sắc Hải Ngạn, như thế không xảy ra chuyện mới là lạ?"
Long Thiên Hựu cũng khó xử nói: "Anh bảo chúng tôi phạt họ tội mất trị an sao? Tôi cũng không ngờ tòa soạn báo Tân Tinh đột nhiên đưa tin này, cái này tôi thực sự trở tay không kịp, nhưng mà, việc này là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, qua hai hôm nữa, họ thấy không có tin gì có thể đưa tin thì tự động giải tán thôi.
"Qua mấy ngày? Ba bốn hôm rồi, tôi thấy họ vẫn không có ý bỏ đi đâu. Anh thấy buôn bán của K Kim Sắc Hải Ngạn đã tiêu điều đi rất nhiều, anh không muốn chúng tôi phải đóng cửa đấy chứ?"
Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ nói.
"Thế anh nói phải làm thế nào đây? Anh nói đi, chỉ cần thấy hợp lý, tôi sẽ giúp anh".
Long Thiên Hựu liền giao trách nhiệm cho đối phương, còn mình thì lại ở đó cờ lệnh của đối phương.
"Cái này…" Lâm Bắc Phàm không biết nói gì.
"Nếu có thể có tin nổ, thu hút sự chú ý của họ, thế thì có thể được rồi, các phóng viên bọn họ đều là lũ ruồi không đầu, ở đâu có tin thì đổ xô đến, ở đâu có tin giá trị, thì chạy ngay đến, cũng chưa chắc!" nguồn TruyenFull.vn
Long Thiên Hựu mạo muội nói.
"Tin có tính nổ?"
Lâm Bắc Phàm chau mày nói: "Anh không muốn bảo tôi...tôi có dũng khí, cũng không có bản lĩnh, nhưng…" Anh ta mắt sáng lên, nghĩ được điều gì đó, mặt tươi như hoa: "Việc này như vậy nhé, tôi có cách rồi, hắc hắc…"
Anh ta dập luôn điện thoại.
Long Thiên Hựu mặt ngây ra nhìn điện thoại của mình, đầu vẫn vọng lại câu nói lúc nãy đối phương nói với mình.
Đối phương sẽ không đắc ý đến mức ý chứ? Tên tiểu tử này việc gì cũng làm được, trên trời dưới biển nào có việc gì là không dám làm, thế mới gọi là điên.
Tay anh ta run run cầm điện thoại, trán lấm tấm mồ hôi, không biết có phải có nên trước khi cúp điện thoại thì cũng phải nói trước cho người ta một tiếng.
Lâm Bắc Phàm đương nhiên không biết thứ trong đầu Long Thiên Hựu nghĩ, còn anh ta thì nghĩ là, mình tuy không thể làm được cái tin gì lớn, nhưng nếu mở một buổi hát mời ngôi sao đến Nam Thành, tin giật gân ấy sẽ có hiệu quả không tồi chứ?
Tự mình còn có một người vợ là ngôi sao, không dùng thì không tác dụng, hơn nữa mình còn có thể có cơ hội … với cô ấy.
Lâm Bắc Phàm mặt hoan hỉ cười, nghĩ rằng mình và cô ấy cùng có cảm giác thật, nước bọt tuôn trào.
Anh ta phát hiện mình ngày càng dâm đãng.