Sau khi trở về Kim Sắc Hải Ngạn đợi tới hết giờ làm, Lâm Bắc Phàm liền đưa Liễu Vi đi về nhà ở tiểu khu Lệ Uyển. Từ sau ngày Lâm Bắc Phàm ở cửa khách sạn Crown Plaza đánh chết thị trưởng Tống Kiến Quốc, Long Yên Nguyệt đã trở về nhà cô ta, hơn nữa cũng không lộ diện trước mặt Lâm Bắc Phàm. Nhưng buổi tối hôm nay Lâm Bắc Phàm dừng xe lại nhìn thấy Long Yên Nguyệt đang đứng chờ dưới lầu.
- Tiểu Nguyệt, em xem đã muộn thế này rồi, có việc gì không gọi điện thoại được sao?
Liễu Vi vội vàng tiến tới kéo tay Long Yên Nguyệt.
- Không sao mà, dù sao thì em cũng không ngủ được.
Long Yên Nguyệt kéo Liễu Vi sang một bên, quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, lạnh lùng nói:
- Chị Vi, hôm nay em có chút chuyện muốn nói với Lâm Bắc Phàm. Chị cứ đi lên nhà trước đi. Mùa đông tới rồi, gió đêm lạnh lắm.
- Các người nói chuyện gì? Không thể vào nhà nói sao?
Liễu Vi kéo tay Long Yên Nguyệt, định lôi lên cầu thang.
- Không được, em hôm nay phải ở nơi này nói chuyện cho rõ ràng với Lâm Bắc Phàm.
- Vậy sao? Vậy cô đứng ở dưới này gọi điện thoại cho tôi, tôi lên nhà nghe.
Lâm Bắc Phàm không chút do dự đi lên lầu. Mùa đông sang rồi, giờ là đã là rạng sáng, có nhà không về lại đứng dưới lầu nói chuyện, đã thế lại không phải là lời hay, Tiểu Lâm Ca tất nhiên là muốn từ chối.
Long Yên Nguyệt sớm đã sớm suy nghĩ kỹ càng, quyết định lạnh lùng nhìn Lâm Bắc Phàm, không đấu võ mồm với hắn.
Sau khi ba người đi lên lầu, Liễu Vi vội rót cho Long Yên Nguyệt một chén trà nóng, đau lòng nói:
- Nhìn em lạnh cóng rồi kia, có chuyện gì hả?
- Chị Vi, chị về phòng đi. Em muốn nói chuyện riêng với hắn.
Long Yên Nguyệt nhận chén trà xong, đi với ghế salon ngồi xuống.
Long Yên Nguyệt đã quyết định tìm Lâm Bắc Phàm nói chuyện một lần. Mâu thuẫn giữa hai người bọn họ cũng nên giải quyết cho tốt đi! Liễu Vi khẽ thở dài, quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, dường như muốn nói: Tiểu Nguyệt tình tính ngang ngạnh, anh nhất định phải nhường nhịn nó đấy.
Thật ra nhìn khuôn mặt đã lạnh tới đỏ bừng của Long Yên Nguyệt, Lâm Bắc Phàm cũng hơi đau lòng. Hắn gật đầu đi tới bên cạnh Long Yên Nguyệt, ngồi xuống, nói:
- Được rồi! Tôi biết là cô tới tìm tôi là vì chuyện bạo động ở khách sạn Crown Plaza.
Long Yên Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sầm mặt xuống nói:
- Chuyện khác thì tôi không biết nhưng tôi biết trên thế giới này vẫn có pháp luật! Tà không thể thắng chính! Lúc đầu anh đánh Tống Nhân Hóa thì cũng chỉ coi là tội ẩu đả mà thôi. Nhưng sau đó anh lại dùng xẻng sắt giết chết Tống Nhân Hóa và Tống Kiến Quốc, đây là tội đáng tử hình! Nhưng anh cho tới bây giờ vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật.
Lâm Bắc Phàm nhếch miệng, khẽ cười:
- Nếu tôi mà không làm như thế thì cô nghĩ là tôi có thể còn sống mà rời khỏi đó sao?
Đúng vậy! Ngày hôm đó cha con nhà Tống Kiến Quốc muốn cái mạng của Lâm Bắc Phàm! Long Yên Nguyệt cúi đầu một chút, trầm giọng nói:
- Quá trình không phải là điều quan trọng, tôi chỉ cần biết kết quả! Kết quả là anh đã giết chết Tống Nhân Hóa cùng Tống Kiến Quốc, nhưng lại không bị pháp luật trừng phạt.
- Có thật không? Thế nếu như hôm đó tôi chết thì sao? Ai tới trừng phạt cha con nhà Tống Kiến Quốc, chỉ bằng vào cô sao?
- Chỉ cần có tôi!
Long Yên Nguyệt ưỡn ngực, không chút yếu thế nhìn Lâm Bắc Phàm, nói như chém đinh chặt sắt:
- Nếu như anh chết rồi, tôi nhất định đòi lại công bằng cho anh! Nếu như đường chính không được thì tôi sẽ dùng đường vòng, dù sao cũng không để anh phải thất vọng.
- Thế là công bằng sao? Tôi chết rồi, dù cha con nhà Tống Kiến Quốc có bị pháp luật trừng phạt hay không, cho dù là chúng có bị xử bắn thì đối với tôi là công bằng sao? Tôi được gì hả? Tôi có thể sống lại sao?
Lâm Bắc Phàm rút một điếu thuốc lá ra hút, rít một hơi dài rồi vênh váo nói:
- Đừng có mà ngây thơ khờ khạo nữa. Tôi mà chết thì cũng chả còn gì!
- Nhưng mà....
- Không có nhưng nhị gì cả! Khi phải đối mặt với sự sống và cái chết, tôi tất nhiên là phải lựa chọn đường sống!
Lâm Bắc Phàm phun một ngụm khói, quay đầu nheo mắt nhìn Long Yên Nguyệt, nói tiếp:
- Đừng cố thuyết phục tôi làm gì, muốn tôi hối lỗi sao? Tôi không làm sai! Nếu như cô cho rằng tôi là một tên tội phạm thì cô có thể bắt tôi đi. Nếu có có quyền lực thậm chí cô có thể xử bắn tôi.
- Anh...anh năm lần bảy lượt coi thường pháp luật, anh cho rằng thế là rất vinh quang sao?
Long Yên Nguyệt quả thực rất tức giận. Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều. Kỳ thực từ trước tới giờ cô không cho rằng Lâm Bắc Phàm là một người xấu. Chỉ là trong lòng Long Yên Nguyệt, pháp luật tuyệt đối không được vi phạm! Mà Lâm Bắc Phàm lại mấy lần vi phạm pháp luật. Lần đầu tiên là ở Kim Ngọc Thiên Đường, Lâm Bắc Phàm khiến cho Đường Thiết Sơn giết Địa Chủ; lần thứ hai là Lâm Bắc Phàm triệu tập hơn một trăm thiếu niên, tập luyện trái phép; lần thứ ba người này không ngờ ở trước mặt hơn trăm cảnh sát lại dùng xẻng sắt đập chết thị trưởng nam thành ~ ~.
- Vẫn là câu nói kia thôi: Pháp luật vốn là công chính, nhưng người nắm giữ pháp luật thì chưa chắc!
Lâm Bắc Phàm rít một hơi thuốc, trầm mặc một chút rồi buồn bã nói:
- Mỗi việc tôi làm đều có lý do của tôi, thế cũng là đủ rồi! Nói một cách chủ quan thì tôi chưa bao giờ muốn vi phạm pháp luật!
Long Yên Nguyệt không biết nói gì cho phải, chỉ im lặng.
- Tôi nghĩ chuyện hiện giờ của tôi cô cũng không thể xử lý được rồi phải không? Thật ra tôi cũng rất không yên tâm. Đã nhiều ngày như vậy rồi mà sao cảnh sát còn chưa tới bắt tôi chứ? Tôi chưa bao giờ tin rằng chuyện này chỉ tới thế mà thôi. Vụ bạo động trước cửa khách sạn Crown Plaza sẽ không thể chấm dứt đơn giản như vậy được!
Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn Long Yên Nguyệt, khẽ cười nói:
- Được rồi, cô đúng là một ngôi sao tai họa. Hiện giờ cô gặp tôi cũng không vui vẻ gì, nên về nhà đi thôi! Đợi tới khi cô có năng lực bắt tôi thì tôi nhất định sẽ chấp nhận số phận.
Long Yên Nguyệt cũng hiểu là lúc này không tốt. Ít nhất hiện giờ cô không thích! Thực ra trong lòng cô vẫn mong mỏi được sống những ngày đấu võ mồm với Lâm Bắc Phàm. Thua thì có thể than thở với chị Vi, còn thắng, hắc hắc hắc! Có thể một mình nằm trong phòng cười cả ngày!
Đối với chuyện có năng lực hay không thật ra mình lo lắng sao? Mặc dù bản thân không hy vọng thấy Lâm Bắc Phàm bị xử bán nhưng không thể để cái tên khốn kiếp này tiếp tục kiêu ngạo ngang ngược được! Hiện giờ mình cần làm là cố gắng để được thăng chức. Đợi tới khi mình vào tới cấp tỉnh rồi thì cái tên lưu manh này còn có thể ngang ngược trước mặt mình sao? Long Yên Nguyệt nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, quyết định không nhắc tới đề tài nặng nề này nữa. Đợi tới khi mình lên tới cấp tỉnh rồi tính vậy! Truyện được copy tại Truyện FULL
- Được rồi! Chuyện này tôi không quản được, nhưng mà như anh nói đấy, nếu một ngày nào đó tôi có thể quản được thì tôi nhất định cho anh đẹp mặt!
Long Yên Nguyệt hừ lạnh một tiếng, bản sắc của tiểu ma nữ liền khôi phục một chút.
- Nhưng có hai chuyện tôi phải quản! Thứ nhất là nể chuyện chị Vi rất yêu anh, tôi sẽ không chia ương rẽ thúy nữa. Nhưng sau này anh chỉ có thể đối tốt với một mình chị Vi thôi! Thứ hai là từ nay về sau anh cũng đừng có tới nhà tôi nữa, càng đừng có gọi cha tôi là nhạc phụ đại nhân. Nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu!
- Khụ! Chuyện thứ nhất là chuyện của tôi và Vi nhi. Chuyện thứ hai là chuyện của tôi và cha cô, chẳng có liên quan gì tới cô cả. Cô hiện giờ nên tính sao có thể lập nhiều thành tích, làm sao để nhanh được thăng chức. Cô muốn trị tội tôi theo pháp luật thì tối thiểu phải ngồi ở vị trí của cha cô!
Lâm Bắc Phàm nói lời này không phải là giả. Thật ra muốn để cho tiểu ma nữ này ngồi vào ghế của Long Thiên Hữu thì có lẽ nam thành sẽ như vén mây mù thấy được trời xanh. Người phụ nữ này ở phương diện chấp pháp quả thật là rất mạnh mẽ ~ ~ ~
- Ha ha! Hai chuyện này mà anh dám vi phạm thì tôi sẽ lại dọn tới đây, hơn nữa còn ngủ cùng giường với chị Vi.
- Tôi không phải là người hay nói đùa. Nếu cô mà tới ngủ cùng Vi nhi thì chúng ta ba người ngủ cùng một giường.
- Chúng ta cứ từ từ mà chờ xem đi!
Long Yên Nguyệt đứng dậy, cười lạnh ba tiếng. Sau khi nói chuyện với Lâm Bắc Phàm xong, tâm trạng cô thoải mái không ít.
Sau khi Long Yên Nguyệt rời đi rồi, Lâm Bắc Phàm cũng không suy nghĩ gì nhiều thêm nữa. Hoặc có thể nói là hắn căn bản cũng không thèm để tâm. Hắn đang nghĩ tới Chiếc thuyền Nô-ê! Bởi vì buổi tối Lâm Bắc Phàm đã nhắn trên mạng là hẹn gặp cô vào lúc hai giờ sáng, không gặp không về.
Liễu Vi bình thường buổi tối tầm tám giờ là về nhà. Nhưng hôm nay vì Lâm Bắc Phàm đi tới Tổng hội giải trí Hoàng Gia nên Liễu Vi ở bãi biển Hoàng Kim chờ Lâm Bắc Phàm, về tới nhà đã rạng sáng rồi, còn dám thức nữa sao? Phụ nữ rất sợ già sớm, vội vàng tắm rửa rồi đi ngủ ~ ~ điều này đúng là hợp ý Lâm Bắc Phàm. Hắn liền ra phòng khách mở máy tính lên, đăng nhập QQ. Tiểu Kim cũng chui ra, nghiêm trang ngồi trên vai Lâm Bắc Phàm làm tham mưu. Quả nhiên Chiếc thuyền Nô-ê đang online, lại còn nhắn lại cho Lâm Bắc Phàm.
Chiếc thuyền Nô-ê: Chúng ta hiểu rõ nhau như vậy, đã là cực hạn trên truyenfull.vn. Vì thế xin anh đừng vội vàng nói tới chuyện yêu đương có được không?
Tiểu Lâm Ca vừa thấy vậy tự hỏi phải làm sao đây? Nếu như bây giờ mình xin lỗi thì cho dù có được đối phương tha thứ thì địa vị trong lòng đối phương cũng sẽ giảm xuống! Như vậy thì lúc này cần làm chính là mình phải khiến cô ấy công nhận những điều mình nói, khiến cho cô ta không thể đối đáp lại nổi! Thoáng suy tư, Tiểu Lâm Ca múa ngón tay như bay, liên tiếp gõ lên một dòng chữ: Nhưng mà từ khi quen em tới giờ, trái tim anh vốn bình lặng như nước hồ thu giờ đã không còn cách nào như trước được. Ánh mắt em, dáng người em, nụ cười má núm đồng tiền của em khiến anh không sao quên được. Anh đã bị hình ảnh của em hấp dẫn sâu đậm rồi!
Chiếc thuyền Nô-ê: Anh còn chưa gặp em cơ mà!
Anh chỉ là một truyền thuyết: Anh nhìn thấy chính là tâm hồn em, cái hấp dẫn anh chính là tâm hồn của em! Tâm hồn đẹp như vậy thì dù là ở trong thể xác như thế nào cũng khiến lòng anh say đắm. Em có quyền cự tuyệt tình yêu của anh, nhưng em không thể miệt thị tình yêu của anh. Bởi đó là một trái tim chân thành đã bị em mà thổn thức. Trái tim anh tan nát, em thật sự nhẫn tâm sao ~ ~
Chiếc thuyền Nô-ê: Không nói tới chuyện này nữa có được không? Mấy ngày nay em không được vui.
Anh chỉ là một truyền thuyết: Nếu như anh là Trụ Vương còn em là Đát Kỷ, anh nguyện lại một lần nữa đốt phong hỏa đài chọc chư hầu, chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân.
Chiếc thuyền Nô-ê: Đốt phong hỏa đài chọc chư hầu sao? Không nói tới chuyện chọc chư hầu làm gì, nếu như em muốn anh vì em làm một việc thì anh có bằng lòng không?
Anh chỉ là một truyền thuyết: Xin đừng có hoài nghi tình yêu của anh, cám ơn!
Chiếc thuyền Nô-ê: Em không phải là một người con gái vô lễ. Ngược lại em tự nhận thấy mình rất ưu tú. Em nhớ là anh đã từng nói, nếu như ở nam thành có người bắt nạt em, anh có thể trong vòng ba giờ xử lý hắn. Dù là người nào anh cũng có thể xử lý sao?
Chiếc thuyền Nô-ê tuyệt đối là một người phụ nữ tốt. Điểm này thì không thể nghi ngờ. Trực giác của Tiểu Lâm Ca chưa bao giờ sai! Xem ra có người dám bắt nạt cô ấy chăng? Mẹ kiếp, dám bắt nạt phụ nữ của ông mày! Lập tức Tiểu Lâm Ca vội nói: Đúng vậy, bất luận là kẻ nào anh cũng có thể xử lý hắn. Lực lượng của tình yêu rất vĩ đại, những lời này rất cũ kỹ vào tục tằn nhưng lại vô cùng chân thật.