Phụt!
Đoàn Thần Phong đột ngột đứng sựng lại, miệng ộc ra một ngụm máu tươi màu đen lấp lánh ánh tím, nhìn thấy mà giật mình.
"Đoàn sư huynh, huynh bị thương?" Dư Minh Hồng gần như không dám tin vào mắt mình, gấp gáp hỏi.
"Một đao vừa rồi của Chân Hoa Thành có uy lực vô song, hắn hoàn toàn không thể chống đỡ nổi. Mặc dù hai người chúng ta đã làm tiêu tan phần lớn sức công phá, nhưng một đao đó vẫn có thể chém thuẫn Tiểu Huyền Vũ của ngươi nứt ra một vết rạn nhỏ, qua đó có thể thấy được lực lượng ẩn chứa bên trong mạnh tới cỡ nào." Diệp Vân chẳng hề kinh ngạc, tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn.
"Bởi vì Diệp sư huynh đã nhìn nhận ra cho nên mới dẫn theo chúng ta bỏ chạy?" Dư Minh Hồng buột miệng hỏi.
"Đúng vậy. Hiện giờ chúng ta không cần thiết phải chính diện liều mạng với Chân Hoa Thành, sau này có rất nhiều cơ hội đấu với gã." Diệp Vân gật đầu. Cho dù tu vi Chân Hoa Thành đã đạt tới Luyện Khí Cảnh tứ trọng đỉnh phong, nhưng hắn vẫn không hề mảy may sợ hãi. Nếu như hắn tế ra một vài món Linh khí trung phẩm như Cửu U Định Linh Kính và Liệt Diễm Bạo Vân, dù cho không thắng nhưng vẫn có thể dễ dàng không rơi vào tình trạng thất bại.
Hô!
Đoàn Thần Phong thở ra một hơi thật dài, lấy lại tinh thần. Y ngẩng đầu nhìn sang Diệp Vân, khẽ gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.
"Thực lực của Chân Hoa Thành đích xác là đã vượt quá dự liệu của ta. Hôm nay, nếu không có Diệp Vân ngươi, chỉ sợ ta thật sự đã táng thân ở nơi này."
Diệp Vân xua tay, nói: "Ngươi ta là huynh đệ, những lời thế này không cần nói ra. Thực ra, Chân Hoa Thành chỉ mạnh hơn chúng ta về phương diện cảnh giới và Tiên kỹ, chỉ cần chúng ta đột phá đến Luyện Khí Cảnh, giết hắn dễ như trở bàn tay."
"Luyện Khí Cảnh, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đột phá. Nhưng vấn đề là để lập tức tấn chức, rốt cục ta vẫn cảm giác còn thiếu một chút gì đó, khiến cho bản thân không thể nào hoàn toàn ngưng luyện được chân khí." Đoàn Thần Phong nhíu mày, nặng nề nói.
Ngưng luyện chân khí sẽ thành Luyện Khí Cảnh, đây chính là khát vọng đến cháy bỏng trong lòng của mỗi một kẻ đệ tử Luyện Thể Cảnh đỉnh phong. Thế nhưng, con đường tu tiên gian khổ biết bao. Cho dù ngươi chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể tấn chức, vậy mà chỉ vì lĩnh ngộ đối với quy tắc Luyện Khí Cảnh chưa đủ, chân khí không tài nào ngưng luyện đến mức hoàn mỹ, không thể chính thức hoàn thành.
"Không sao, cứ thuận theo tự nhiên. Rồi có một ngày chúng ta sẽ đột phá, có lẽ không còn phải đợi quá lâu." Diệp Vân không hề có chút bận tâm. Thật ra, thứ mà hắn thiếu chỉ là thời gian, mà chẳng phải là cảnh giới. Khát vọng đối với Luyện Khí Cảnh trong lòng hắn không đến mức mãnh liệt như vậy. Sau khi được chứng kiến phong thái của vị chủ nhân Tiên Ma Chi Tâm, lòng hắn đã hoàn toàn yên tĩnh lại.
"Thuận theo tự nhiên, câu này nói ra thì dễ dàng biết bao, nhưng muốn thực sự làm được sao mà khó khăn đến thế." Đoàn Thần Phong cảm khái.
Con đường Tu Tiên, ngoại trừ đấu với trời, đấu với đất, quan trọng nhất vẫn là đấu với người, đấu với bản thân. Chiến thắng người khác thì dễ dàng, chiến thắng bản tâm mình mới là điều cực kỳ khó làm.
Trăm ngàn năm qua, chưa bao giờ thiếu những thiếu niên có thiên phú trác tuyệt. Tốc độ tu hành của họ cực nhanh, còn được tông môn bồi dưỡng trọng điểm, ngạo nghễ đứng trên mọi người, nhưng đến cuối cùng, chỉ vì không thể nào chiến thắng được chấp niệm trong lòng, chỉ vì một suy nghĩ sai lầm mà thành ma, tan biến thành mây khói.
Diệp Vân không trả lời mà chỉ cười nhạt một tiếng. Ai cũng có đạo thuộc về riêng mình, chỉ khi nào tìm được đạo của chính mình thì mới có thể thẳng tiến trên con đường tu tiên, trở thành vô thượng Chí Tôn.
"Diệp sư huynh, chúng ta đi đâu tìm kiếm lệnh bài?" Dư Minh Hồng cất tiếng hỏi.
"Không vội. Bây giờ, việc cấp bách là để đợi Đoàn sư huynh khôi phục tu vi, tốt nhất là cả ba chúng ta đều có thể đột phá đến Luyện Khí Cảnh." Diệp Vân lắc đầu, khẽ trả lời.
"Thế nhưng, nếu như chúng ta không tìm lệnh bài, làm sao có khả năng nhận được tư cách tham gia khảo hạch? Chẳng lẽ thật sự phải đồng môn tương tàn? Cướp đoạt lệnh bài của những người khác hay sao?" Dư Minh Hồng nhíu mày, lẩm bẩm tự hỏi.
Diệp Vân nhìn Đoàn Thần Phong mỉm cười, đáp: "Chúng ta không đi đoạt, chẳng lẽ người khác sẽ bỏ qua chúng ta? Dư sư đệ, ngươi phải nhớ kỹ con đường tu tiên là vô cùng tàn khốc, không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng. Chân Hoa Thành tuyệt đối sẽ không buông tha chúng ta, nếu đã như vậy, cứ chờ hắn đạt được lệnh bài đã rồi chúng ta sẽ cướp đoạt nó từ trên tay hắn là được."
"Ngoài Chân Hoa Thành, còn có mấy người đệ tử áo đen Chung Ưng nữa, cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì. Về phần những người khác, không cần quá mức để trong lòng, họ không phải là đối thủ của chúng ta." Đoàn Thần Phong lạnh lùng hừ một tiếng, gằn giọng nói.
Dư Minh Hồng nhìn hai người, nhíu mày, khẽ gật đầu: "Tu Tiên thật sự quá khó khăn! Nếu không phải cha đệ ép đệ bước chân lên con đường tu hành, đệ thật sự chỉ muốn làm một người bình thường."
Diệp Vân nói: "Nói ra mới nhớ, chưa từng nghe ngươi nhắc đến nhà mình ở đâu. Quê ngươi ở nơi nào ?"
Dư Minh Hồng nhìn hai người, nói: "Thật ra đệ không phải là người nước Tấn. Đệ đến từ một quốc gia cách nước Tấn chừng hơn vạn dặm về phía tây, Đế quốc Đại Tần. Nhà đệ là một gia tộc nhỏ trong đô thành của Đế quốc Đại Tần."
"Đế quốc Đại Tần!"
Đoàn Thần Phong đột nhiên kinh hãi thét lên một tiếng rồi tức khắc nhìn chằm chằm vào Dư Minh Hồng, đôi mắt đầy ngạc nhiên không thể che dấu.
"Đế quốc Đại Tần có lai lịch ra sao?" Diệp Vân từ biên thuỳ tới, chưa bao giờ từng nghe nói tới bốn chữ Đế quốc Đại Tần.
Đoàn Thần Phong hít sâu một hơi, đáp: "Trên thực tế, tuyệt đại bộ phận dân chúng nước Tấn chưa bao giờ bước chân ra khỏi lãnh thổ nước mình, vẫn luôn cho rằng nước Tấn chính là trung tâm của trời đất này. Thật ra, bên ngoài nước Tấn còn có rất nhiều nước khác. So với những nước đó, nước Tấn chỉ là hạt cát trên bờ biển mà thôi."
"Ta cũng biết được điều đó, nhưng chỉ là nhờ vào những điển tịch của Thiên Kiếm Tông đã từng xem qua." Diệp Vân gật đầu.
"Diệp sư huynh, e rằng huynh vẫn chưa hiểu rõ. Thật ra, giữa các nước với nhau cũng có sự phân chia mạnh yếu, cũng có địa vị khác nhau. Cũng giống như Thiên Kiếm Tông vậy, có sự phân chia cao thấp rõ ràng." Dư Minh Hồng mở miệng tham gia vào câu chuyện.
"Nói vậy có nghĩa là sao?" Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.
"Phân chia cao thấp?" Đoàn Thần Phong tò mò hỏi. Y cũng chỉ biết bên ngoài nước Tấn còn có những nước khác, nhưng không hề biết được giữa các nước cũng có sự phân chia cao thấp.
Dư Minh Hồng gật đầu, đáp: "Nếu ví Đế quốc Đại Tần như Vô Ảnh Phong, vậy thì nước Tấn chính là Thiên Chúc Phong. Nước Tấn nằm dưới sự quản lý của Đế quốc Đại Tần, cứ mười năm là lại phải cống nộp cho Đế quốc Đại Tần các loại tài nguyên, bảo vật quý hiếm, mục đích là để cầu mười năm yên bình cho mình."
Đôi mắt Diệp Vân và Đoàn Thần Phong ngập tràn khiếp sợ. Họ chưa từng có ý nghĩ, nước Tấn thực ra chỉ là một vương quốc phụ thuộc vào Đế quốc Đại Tần.
"Giữa các nước có sự phân chia rạch ròi, nước Tấn chỉ là một vương quốc, nếu leo lên một bậc tất sẽ trở thành đế quốc, giống như Đế quốc Đại Tần. Còn Đế quốc Đại Tần lại nằm dưới sự quản lý của vương triều Giảo Nguyệt. Nghe nói, nằm dưới sự quản lý của một vương triều có mười đế quốc, phía dưới mỗi đế quốc tối thiểu có vài chục vương quốc." Dư Minh Hồng đều đều nói chuyện, âm điệu nhẹ nhàng.
Nhưng, khi lọt vào tai Diệp Vân và Đoàn Thần Phong, lại giống hệt như tiếng sấm rền.
Nước Tấn chỉ là một vương quốc nhỏ bé, nằm dưới sự quản lý của Đế quốc Đại Tần. Hơn nữa, dưới Đế quốc Đại Tần còn có cả chục vương quốc khác, mỗi vương quốc đều ngang ngửa với nước Tấn. Nhưng cho dù hùng mạnh cỡ Đế quốc Đại vậy mà hiển nhiên vẫn chưa phải là quốc gia mạnh nhất, mà vẫn còn nằm dưới sự quản lý của vương triều Giảo Nguyệt. Đây là điều nằm ngoài sức tưởng tượng của hai người họ.
"Vương quốc, đế quốc, vương triều, trên vương triều còn có nữa không?" Đoàn Thần Phong mang gương mặt đầy sững sờ hỏi.
"Vậy thì đệ cũng không biết." Dư Minh Hồng lắc đầu.
Diệp Vân nhìn về trước, đột nhiên cảm thấy tầm mắt được mở rộng, không còn thấy bị che chắn nữa. Phía trước hắn có một cõi đất trời rộng lớn bao la bát ngát, đang chờ hắn tới bay lượn, tới khám phá.
Bên trong nước Tấn bé nhỏ, Thiên Kiếm Tông được coi là cự phách, có thể thả sức tung hoành khắp chốn. Còn nếu ở Đế quốc Đại Tần thì sao? Chắc hẳn những thế lực như Thiên Kiếm Tông nhiều không kể xiết.
Mấy trăm năm qua, Thiên Kiếm Tông mới chỉ từng xuất hiện vài tu sĩ Kim Đan Cảnh. Còn hiện giờ, trong thế hệ này không hiểu là có tu sĩ cỡ Kim Đan hay không. Những pháp trận không gian kia trên cơ bản hoàn toàn là do tu sĩ Trúc Cơ Cảnh bố trí, so với tu sĩ chính thức Kim Đan Cảnh thì còn kém rất xa.
Chắc hẳn là trong Đế quốc Đại Tần, số lượng tu sĩ Kim Đan không thể nào ít được, nếu không thì làm sao có thể đủ quản lý hơn mười vương quốc như vậy?
Về phần vương triều Giảo Nguyệt, đó chính là tầng cấp nằm ngoài sức tưởng tượng. Có lẽ là tại vương triều Giảo Nguyệt, tu sĩ Kim Đan hoàn toàn không đáng kể chút nào.
Diệp Vân lẳng lặng nhìn về nơi xa xăm. Vào thời khắc này, được mất trước mắt đã trở nên không còn quan trọng nữa. Khát vọng duy nhất trong lòng hắn chính là tận dụng hết khả năng tăng tu vi lên, sau đó đi ra bên ngoài, ra khỏi nước Tấn, bước chân vào Đế quốc Đại Tần, bước vào vương triều Giảo Nguyệt.
"Diệp Vân, ta đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi." Đoàn Thần Phong đứng lên, thở ra một hơi thật dài.
Tiếng nói của Đoàn Thần Phong đã cắt đứt mạch suy tư của Diệp Vân. Hắn quay đầu lại, nhìn hai người, nói: "Nếu như chúng ta quyết định đến lúc tối hậu mới ra tay, như vậy những ngày tới tận dụng thời gian tu luyện cho tốt, tranh thủ đột phá đến Luyện Khí Cảnh."
"Tu luyện ngay chỗ này?" Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng cùng sững sờ, lập tức không hẹn mà đồng thanh hỏi.
Mặc dù khu rừng rậm này cực kỳ rộng lớn, nhưng không phải là một nơi an toàn cho lắm, rất dễ bị người ta tìm thấy. Tu luyện ở nơi đây có thể khẳng định là tự tìm đường chết.
"Không, với cảnh giới của chúng ta, Linh lực tích lũy đã đủ rồi, bây giờ chỉ cần một đột phá một lằn ranh cuối cùng. Nếu như muốn đột phá nhanh chóng, nhất định phải tạo cho mình áp lực rất lớn mới có thể đột phá qua bước cuối cùng." Diệp Vân cười nói.
"Vậy nơi nào mới có áp lực như vậy?" Dư Minh Hồng buột miệng hỏi.
Ánh mắt Diệp Vân trở nên xa xăm, không biết nhìn về tận phương trời nào. Sau đó hắn xoay người lại, nhàn nhã cười nói: "Chỗ Ngốc Thứu Vương, Thần Vũ Thứu Vương chính là nơi tạo áp lực mạnh mẽ đang chờ chúng ta. Chỉ cần đi giết chúng, nhất định chúng ta sẽ gặp thuận lý thành chương, nước chảy thành sông đột phá đến Luyện Khí Cảnh."
Ngốc Thứu Vương?
Đoàn Thần Phong lẫn Dư Minh Hồng khẽ giật mình, lập tức gương mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Thần Vũ Thứu Vương thực sự là Yêu thú cửu cấp sống cả vài trăm năm, chỉ thiếu chút nữa là đủ năng lực khai mở linh trí, trở thành một con linh thú tiềm lực cực lớn. Cho dù với thực lực hiện giờ, nó cũng mạnh hơn xa Chân Hoa Thành, ba người họ tới chỗ Thần Vũ Thứu Vương, chẳng phải là ông cụ thọ quá chê mình sống dai, tự chui đầu vào thòng lọng?
"Thế nào? Hai người các ngươi sợ sao? Một con Yêu thú mà thôi, có gì đáng sợ. Nếu như ngay cả một con Yêu thú cửu cấp cũng không đối phó được, vậy thì dù có thông qua khảo hạch, trở thành đệ tử nội môn thì cũng có đáng là cái gì?" Diệp Vân cười gằn một tiếng, ánh mắt lóe lên nét nhạo báng.
Cuối cùng Đoàn Thần Phong không thể chịu đựng nổi ánh mắt như vậy, phẫn nộ hét ầm lên: "Chẳng phải chỉ là một con Yêu thú cửu cấp thôi sao? Ta cũng không tin, chúng ta không thể nào đối phó được nó."
Đôi mắt Dư Minh Hồng cũng rực sáng lên đầy nóng bỏng, giống như nhiệt huyết bắt đầu sôi sục. Gã đỏ bừng mặt, gào lớn: "Nếu như hai vị sư huynh cùng nói như vậy, đệ sẽ đi cùng với các huynh."
Diệp Vân nhìn hai người rồi ngửa mặt lên trời cười ha hả.
"Như vậy mới đúng! Đôi mắt của chúng ta phải nhìn ra xa, hướng về Đế quốc Đại Tần, hướng về vương triều Giảo Nguyệt, hướng về những nơi xa hơn thế nữa!"