Diệp Vân biết rõ, nếu như hắn có thể dùng tu vi Luyện Khí Cảnh nhị trọng để vô địch tại Luyện Khí Cảnh, trở thành đệ nhất nhân dưới Trúc Cơ Cảnh. Như vậy hắn tuyệt đối cũng sẽ không cho rằng dưới đời này, người vượt cấp khiêu chiến chỉ có một mình hắn. Dương Hóa Long là loại đệ tử có thiên phú rất cao, một khi tu vi đột phá đến Trúc Cơ Cảnh thì thực lực chân chính của hắn tối thiểu cũng có thể chống lại đệ tử Trúc Cơ Cảnh nhị trọng, thậm chí tam trọng là bình thường.
Diệp Vân mặc dù không phải sợ hãi nhưng cũng không phải là người lỗ mãng. Nếu như dùng thực lực bây giờ của hắn tìm đến cửa khiêu chiến, chỉ sợ tỷ lệ thành công vô cùng nhỏ mà khả năng bị đánh trở về lại rất lớn.
Tô Hạo không hỏi tiếp, Diệp Vân cũng không nói gì nữa, Tô Linh bị Thủy Thanh Huyên gọi đi giúp chuẩn bị bữa tối, hai người Diệp Vân cùng Tô Hạo ngồi đối mặt trước bàn đá trong sân.
“Diệp Vân, ngươi hẳn là biết mục đích ta thu ngươi làm đệ tử ký danh.” Tô Hạo đi thẳng vào vấn đề, vừa cười vừa nói.
Diệp Vân gật đầu trả lời: “Đệ tử tất nhiên biết rõ, chính là vì Thập Sát Trận, khi nào sư tôn rãnh thì truyền thụ khẩu quyết trận pháp cho ta là được rồi, chờ sau khi ta luyện thành liền có thể tập luyện cùng các sư huynh.”
Diệp Vân đối với Thập Sát Trận cũng rất tò mò, rốt cục trận pháp này có cái gì thần kỳ mà nghe nói nó có thể giúp Tô Hạo trở thành người nhậm chức môn chủ đời kế tiếp.
“Không vội, tu vi hiện tại của ngươi còn chưa đủ, cũng không phải không đủ thực lực mà là lĩnh ngộ đối với cảnh giới còn kém một chút. Nếu như ngươi có thể tu luyện tới Luyện Khí Cảnh thất trọng đỉnh phong, đến lúc đó tìm hiểu Thập Sát Trận không có nửa phần khó khăn. Hiện tại, mặc dù ngươi có được Lôi linh khí nhưng muốn dung hợp hoàn mỹ vào Thập Sát Trận vẫn còn rất khó.” Tô Hạo vẫy vẫy tay, xem ra không sốt ruột chút nào.
Nếu như Tô Hạo không vội thì Diệp Vân dĩ nhiên cũng sẽ không nôn nóng. Hiện tại, việc quan trọng nhất của hắn là tăng tu vi lên, tốt nhất là nhanh chóng đột phá đến Trúc Cơ Cảnh. Sau đó tiến đến đế quốc Đại Tần dưới sự dẫn dắt của kiếm đạo lão tổ, tìm kiếm bảo tàng mà vị tiền bối của Thiên Kiếm Tông lưu lại.
“Tuy nhiên nếu ngươi lựa chọn Thối Tiên Tâm Pháp, như vậy sau này tu luyện sẽ khó khăn gấp trăm lần so với người khác. Thế nhưng mỗi lần đột phá sẽ mang đến chỗ tốt mà người khác không cách nào tưởng tưởng được, nếu như ngươi có thể kiên trì thì tu vi của ngươi sau này không thể hạn lượng.” Tô Hạo nhìn Diệp Vân, trong mắt toát ra một tia tán thưởng.
Diệp Vân hiếu kỳ nói: “Sư phụ, phẩm cấp của Thối Tiên Tâm Pháp này cực thấp, chẳng lẽ là do tu luyện khó khăn, cho nên mới bị cho vào trong công pháp bậc thấp. Nhưng mà đệ tử thấy người và sư tôn đều vô cùng tôn sùng môn công pháp này, chắc là có nguyên nhân khác.”
Tô Hạo gật gật đầu, nói: “Cái này là hiển nhiên, kỳ thật Thối Tiên Tâm Pháp cũng không hiếm thấy, không phải chỉ riêng Thiên Kiếm Tông ta có mà tông môn khác cũng có công pháp cùng loại, mặc dù pháp môn tu luyện hơi bất đồng nhưng cơ bản là giống nhau. Trăm ngàn năm qua, người có thể tu luyện thành công hầu như cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”
Diệp Vân phụ họa nói: “Đúng vậy, đệ tử đã từng nghe nói qua như vậy.”
Tô Hạo nói tiếp: “Nguyên nhân cũng không phải do công pháp có vấn đề, cũng không phải vấn đề nằm ở tài nguyên. Thử hỏi Thiên Kiếm Tông là thế lực đệ nhất ở Tấn quốc, chẳng lẽ muốn bồi dưỡng vài tên đệ tử bên trong lại không đủ tài nguyên sao? Cũng không phải bởi vì tâm tính của đệ tử lựa chọn công pháp này chưa đủ, chịu không nổi đau khổ, hay không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo, đệ tử chịu khổ chịu khó tu luyện còn nhiều, nhưng mà những năm gần đây lại không có người nào có thể tu luyện thành công.”
“Vậy thì vì sao?” Diệp Vân tò mò hỏi.
Tô Hạo nhìn hắn, trong mắt hiện lên tinh mang, nói: “Là ngộ tính, không phải là lĩnh ngộ với thiên đạo mà là một loại lĩnh ngộ rất khó giải thích. Chỉ có thể lĩnh ngộ hoàn mỹ khi thân thể và chân khí cùng cân bằng, mới có thể đạt đến mức trong ngoài đều tu. Cái đó và thiên phú không có quan hệ, một tu luyện giả có thiên phú đặc biệt và tư chất cao, một đệ tử kinh tài tuyệt diễm nhưng lại không cách nào tu hành, còn một người đệ tử bình thường nhưng có thể nắm giữ cân bằng trong đó, như vậy liền có thể tu luyện thành công Thối Tiên Tâm Pháp.”
Diệp Vân trong mắt sáng ngời, lẩm bẩm nói: “Cân bằng, đúng vậy, phải là cân bằng.”
Tô Hạo nhìn Diệp Vân, gật đầu mỉm cười, nói: “Đúng vậy, ngươi đã bước đầu nắm giữ mấu chốt bên trong chính là cân bằng, nếu không thì ngươi cũng không có khả năng đột phá tấn chức bên trong Hỏa Long quật.”
Diệp Vân có chút lúng túng, gãi gãi đầu nói: “Sư tôn cũng biết rồi ạ.”
Tô Hạo gật đầu nói: “Hỏa Long quật chính là cấm địa của Vô Ảnh Phong ta, cũng là nơi bồi dưỡng đệ tử tinh nhuệ. Chỉ cần ta muốn biết bên trong có bất kỳ hành động gì thì sẽ không cách nào giấu giếm, nếu như ngươi chưa đột phá đến Luyện Khí Cảnh nhị trọng thì không có khả năng đánh chết Thủy Vân Mạn Đà thú.”
Diệp Vân ngượng ngập cười nói: “Hóa ra tất cả mọi chuyện đều nằm trong pháp nhãn của sư tôn, đệ tử đánh chết Thủy Vân Mạn Đà thù sẽ không mang lại phiền toái cho người chứ?”
Tô Hạo cười ha ha, nói: “Ngươi không nên nghe Huyên Di và Linh nhi nói. Tô Hạo ta chính là phong chủ Vô Ảnh Phong, nằm trong cao tầng của Thiên Kiếm Tông, ngoại trừ tông chủ cùng vài tên Thái Thượng trưởng lão thì không ai có thể đè trên đầu của ta. Chỉ là một đầu Thủy Vân Mạn Đà thú, một ít kỳ hoa dị thảo mà thôi, người nào dám nói gì chứ? Huống chi, Hỏa Long quật chính là của Vô Ảnh Phong ta thì có quan hệ gì với người bên ngoài.”
Lời nói của Tô Hạo tràn đầy khí thế hào hùng. Chỉ trong có hai câu thôi mà hắn đã làm nổi bật lên địa vị cao siêu của hắn: Vô Ảnh Phong Chủ, một trong vài tên cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay ở Thiên Kiếm Tông. Hơn nữa trong giọng nói còn tràn đầy sự tự tin, ẩn chứa một cỗ khí thế mạnh mẽ của kẻ bề trên.
Diệp Vân ngồi đối diện với Tô Hạo, hai người gần trong gang tấc nên hắn càng có thể cảm nhận được khí thế phát ra trên người Tô Hạo, một cỗ khí thế khiến lòng người tin phục.
Diệp Vân thế mới biết ở địa vị cùng tu vi của Tô Hạo, tại Thiên Kiếm Tông tuyệt đối sẽ không sinh lòng sợ hãi đối với một người hoặc một phương thế lực nào. Hắn sở dĩ chọn cầu toàn là vì hắn là phong chủ Vô Ảnh Phong, nên hắn không thể làm theo ý mình mà phải cân nhắc mọi việc.
“Sư tôn, ta còn có chín sư huynh, thực lực của bọn hắn như thế nào?” Diệp Vân chuyển hướng chủ đề, cười hỏi.
Tô Hạo cười nói: “Không phải chín sư huynh mà là tám sư huynh và một sư tỷ.”
“Đúng vậy, có một sư tỷ, tiểu Diệp tử ngươi đã từng gặp qua rồi đấy.”
Không đợi Diệp Vân nói chuyện, Tô Linh từ trong tiểu lâu nhảy cà tưng đi ra.
Diệp Vân khẽ giật mình, tò mò nhìn nàng: “Ta đã gặp à?”
Tô Hạo cũng sững sờ, choáng váng há hốc mồm nhìn Tô Linh.
Tô Linh gật gật đầu, nói: “Diệp Vân, ngươi còn nhớ rõ lần ngươi bị Tần Thiên Hàn dồn ép, muốn phế bỏ tu vi và trục xuất ngươi khỏi tông môn, chính là ta cùng tỷ tỷ cứu được ngươi đó.”
Diệp Vân bừng tỉnh hiểu ra, trong đầu lập tức xuất hiện một nữ tử dáng người uyển chuyển mang khăn che mặt.
“Tô Ngâm Tuyết? Muội nói tỷ tỷ của muội là Tô Ngâm Tuyết.” Diệp Vân lập tức nghĩ tới, lúc ấy Tần Thiên Hàn đã xưng hô như vậy.
“Đúng vậy, đó là chị của ta Tô Ngâm Tuyết, nàng cũng là một trong thập đại đệ tử của phụ thân.” Tô Linh vỗ tay cười nói.
Tô Hạo mỉm cười, nói: “Không ngờ hai nha đầu các ngươi đã gặp qua Diệp Vân một lần, còn giải vậy giúp hắn. Xem ra tất cả đều là ý trời, trong chốn u minh lại để cho Diệp Vân tiến vào tầm mắt của chúng ta.”
“Chao ôi, phụ thân người nói cảm xúc như vậy, người trẻ tuổi như chúng con nghe không hiểu đâu. Nói đến thì tỷ tỷ bế quan đã nửa năm, sao tỷ ấy còn không ra?” Tô Linh đi tới, kéo cánh tay Tô Hạo.
Tô Hạo trong mắt tràn đầy cưng chiều, duỗi tay gõ vào cái trán trơn bóng như ngọc của Tô Ling một cái, nói: “Thời gian nửa năm, chắc hẳn tỷ tỷ ngươi muốn trùng kích Trúc Cơ Cảnh thành công mới xuất quan.”
“Trúc Cơ Cảnh? Tỷ tỷ mới mười chín tuổi đã có thể trùng kích thành công Trúc Cơ Cảnh, tư chất như vậy cũng không chênh lệch lắm so với Mộ Dung Vô Tình.” Tô Linh vui mừng, vẻ mặt kinh ngạc.
Mười chín tuổi, trùng kích thành công Trúc Cơ Cảnh!
Diệp Vân đồng tử co rụt lại, hắn mơ hồ nhớ đến thời điểm mọi người nói đến Mộ Dung Vô Tình, chính là nói hắn hai mươi tuổi, liền một lần hành động trùng kích Trúc Cơ Cảnh thành công, tu vi tiến triển cực nhanh, không thể hạn lượng. Không thể tưởng tượng được tỷ tỷ của Tô Linh là Tô Ngâm Tuyết lại có thể trùng kích Trúc Cơ Cảnh thành công lúc mười chín tuổi, chuyện này quả thật là khó mà tin.
“Đúng là thiên tư của Ngâm Tuyết rất tốt, mười chín tuổi thành tựu Trúc Cơ Cảnh, nói ra cũng là kỳ tài trăm ngàn năm khó gặp. Tuy nhiên, so sánh với Mộ Dung Vô Tình thì vẫn còn kém rất nhiều.” Tô Hạo khẽ cười nói, nhìn hắn có vẻ cực kỳ hài lòng đối với nữ nhi này.
“Vì sao? Không phải tỷ tỷ mới mười chín tuổi còn Mộ Dung Vô Tình hai mươi tuổi mới Trúc Cơ thành công, nhân tài như vậy, ngàn năm qua Thiên Kiếm Tông cũng không có xuất hiện đâu.” Tô Linh bĩu môi, hừ hai tiếng.
Tô Hạo mỉm cười, không trả lời mà nhìn về phía Diệp Vân.
Diệp Vân biết rõ ý tứ của Tô Hạo, liền nói tiếp: “Tuy rằng cùng là Trúc Cơ Cảnh nhưng thực lực chân chính tuyệt đối sẽ không giống nhau. Chắc hẳn thiên phú của Ngâm Tuyết sư tỷ rất cao, nhưng mà sau khi thành tựu Trúc Cơ Cảnh, có lẽ cũng khó để khiêu chiến vượt nhiều cấp mà Mộ Dung Vô Tình thì khác. Năm đó, sau khi hắn thành tựu Trúc Cơ Cảnh đã có thể chống lại cao thủ Trúc Cơ Cảnh trung kỳ.”
“Điều này sao có thể? Ngươi cho rằng Trúc Cơ Cảnh giống như Luyện Khí Cảnh, chỉ cần chất lượng ngưng luyện và chiết xuất so với người khác mạnh mẽ hơn là có thể khiêu chiến vượt cấp, nhưng mà Trúc Cơ Cảnh muốn vượt cấp rất khó, chớ nói chi là vượt qua nhiều cấp khiêu chiến.” Tô Linh không đồng ý nói.
Diệp Vân không nói tiếp, hắn biết rõ hiện tại hẳn là Tô Hạo sẽ giải thích.
Quả nhiên, Tô Hạo mỉm cười, nói: “Diệp Vân nói không sai, Mộ Dung Vô Tình có thể xưng là thiên tài kiệt xuất nhất của Thiên Kiếm Tông ngàn năm qua, dĩ nhiên là hắn có chỗ hơn người. Năm đó, hắn áp chế cảnh giới ở Luyện Khí Cảnh, lại tán công trùng tu khiến cho trụ cột cực kỳ chắc chắn, cuối cùng thời điểm hai mươi tuổi mới Trúc Cơ thành công. Kỳ thật, nếu như hắn nguyện ý thì mười tám tuổi đã có thể đơn giản Trúc Cơ. Tuy nhiên, cũng bởi vì hắn tán công trùng tu, lúc hắn hai mươi tuổi Trúc Cơ thành công đã dùng tu vi Trúc Cơ Cảnh nhất trọng để hoàn thành một cái nhiệm vụ Thiên cấp.”
“Nhiệm vụ Thiên cấp? Nhiệm vụ Thiên cấp là gì?” Tô Linh theo bản năng hỏi.
“Đuổi giết Đại Mạc Huyết Ưng Giang Phong. Dùng tu vi Trúc Cơ nhất trọng đối mặt với Trúc Cơ tứ trọng, chém giết đối thủ, mang đầu lâu về.” Tô Hạo giọng nói thản nhiên, chậm rãi.
Diệp Vân và Tô Linh nhìn nhau, hít sâu một hơi. Trúc cơ cảnh nhất trọng chém giết Trúc Cơ Cảnh tứ trọng? Điều này sao có thể?
Đúng như lời Tô Linh, Trúc Cơ Cảnh không phải là Luyện Khí Cảnh, nếu muốn vượt cấp khiêu chiến đã khó mà tin, huống chi là vượt qua tam cấp.
Diệp Vân trong mắt hiện lên tinh mang, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh người nam tử lãnh khốc kia, dường như trên mặt người đó được bao phủ một tầng sương, làm cho hắn không thể nhìn rõ ràng.
Mộ Dung Vô Tình, rốt cuộc ngươi yêu nghiệt đến mức nào đây?