Chỉ thấy hai tay cự nhân nắm lấy nhau, hợp nhất rồi hình thành một nắm đấm cực lớn. Nắm đấm này lấy đất đá từ hai bàn tay cũ, hầu như tất cả đều được dùng để ngưng tụ thành một quyền rồi vào đầu Diệp Vân mà đánh xuống.
Tuy Diệp Vân nghe thấy được tiếng nhắc nhỡ của Tô Ngâm Tuyết nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy nắm đấm từ trên không đến gần mình. Hắn không hoảng loạn, tay cầm thanh Tử Ảnh Kiếm nhẹ nhàng chém ra một kiếm, một đạo tử sắc quang hoa(*) loé lên, sau đó chém về phía cự quyền kia.
(*)Tử sắc quang hoa: ánh sáng màu tím.
Thiên Sinh Nhất Kiếm!
Đây là công kích mạnh nhất hiện nay của hắn, mà uy lực một kiếm này cũng làm cho chính hắn cảm thấy bất khả tư nghị(*).
(*)Bất khả tư nghị: không thể nghĩ bàn.
Chỉ trong một cái chớp mắt, Tử Ảnh Kiếm đã chấn động một nghìn lẻ hai mươi tư lần. Tần suất cùng biên độ mỗi một lần chấn động đều giống nhau như đúc. Từ trước đến nay, Diệp Vân chưa bao giờ có thể thi triển Thiên Sinh Nhất Kiếm có độ hoàn mỹ đến mức này.
Hầu như tất cả chân khí, phương pháp công kích và cả tinh thần cùng linh hồn của Diệp Vân đều ngưng tụ trong một kiếm này, chúng thật sự đã dung hợp một cách thập toàn thập mỹ(*) trong một kiếm này.
(*)Thập toàn thập mỹ : mười phần hoàn mỹ.
Một kiếm này đã đạt đến độ khó có thể hoàn mỹ hơn. Bây giờ trong Thiên Địa, dường như tất cả mọi thứ đều không tồn tại trong tâm trí hắn mà chỉ còn lại một kiếm này.
Nắm đấm cực lớn trùng trùng điệp điệp rơi xuống, nó hung hăng đánh lên Tử Ảnh Kiếm.
Oanh!
Thật khó có thể tưởng tượng uy lực của vụ nổ lại lớn đến mức này. Một xung lực cực mạnh lấy vụ nổ làm tâm mà lan tràn ra bốn phía, làm cho vô số đất đá nổ tung.
"Mau lui lại, lực lượng này quá mạnh!" Tô Ngâm Tuyết khẽ quát một tiếng, muốn mang theo đám người Tô Linh lui về sau, tìm kiếm vật che chắn trước người.
Thế nhưng một chuyện khó có thể tin ngay lập tức xảy ra khi bọn hắn muốn lui về sau. Uy lực của vụ nổ mang theo vố số đất đá vốn đang lan tràn ra chu vi mười trượng xung quanh vậy mà như bị một cỗ lực lượng quỷ dị nào đó kéo chúng ngừng lại trong không trung, rồi sau đó lấy Diệp Vân cùng thạch đầu cự nhân làm trung tâm, cỗ lực lượng ấy đã cuốn chúng trở về trong nháy mắt.
.
Diệp Vân đứng trong tử sắc quang ảnh, tay phải cầm kiếm chỉ xéo bầu trời. Thạch đầu cự nhân vẫn như trước hai tay nắm lấy nhau, đứng đối diện cách hắn mười trượng, vô số đất đá đã vỡ trong cuộc giao phong vừa rồi theo kình phong trở về ngưng tụ lại thành một nắm đấm hoàn chỉnh như cũ. Sau đó thạch đầu cự nhân đột nhiên giơ nắm đấm lên cao, đánh về phía Diệp Vân.
Những khối đá vỡ trước kia không mất đi dù chỉ một phần, bây giờ chúng đã ngưng tụ lại thành nắm đấm hoàn chỉnh, ấy thế lại còn ngưng tụ thành một quyềnh có uy lực công kích lớn hơn cả lúc trước, nó hung hăng nhắm đến nơi Diệp Vân đang đứng mà nện xuống.
Hiển nhiên Diệp Vân không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này. Một chiêu Thiên Sinh Nhất Kiếm vừa rồi của hắn đã hoàn mỹ nhất từ trước đến nay cả về chiêu thức lẫn uy lực, cũng đồng nghĩa đó là công kích cường đại nhất. Lúc một kiếm này chém ra, trong lòng hắn thật sự tin tưởng hắn có thể chiến thắng cả cao thủ Trúc Cơ Cảnh tầng bốn. Nên hắn đã tin chắc một kiếm này có thể đem thạch cự nhân đánh lui.
Nhưng khi hắn thấy một kiếm của hắn đã đem nắm đấm kia đánh cho nát vụn, tán loạn khắp xung quanh thế mà sau đó đám đá vụn ấy lại có thể cuốn trở về một cách quỷ dị, rồi hình thành lại một nắm đấm có uy lực còn lớn hơn lúc trước. Điều này thật sự khiến hắn không khỏi sửng sốt một chút.
Chuyện gì xảy ra? Làm sao có thể xuất hiện tình huống như vậy?
Bây giờ Diệp Vân mới chính thức cảm nhận được trong Đoạn Hồn Sơn Mạch có đủ thứ khủng bố sinh trưởng, thật không thể tưởng tượng nổi.
Vô số đá vỡ trước kia giờ đây đã hoàn toàn ngưng tụ lại hình dáng ban đầu. Nắm đấm giống cối xay cực lớn hung hăng nện xuống nơi Diệp Vân đang đứng, dường như nó muốn đem hắn nghiền thành từng mảnh nhỏ cho hả cơn giận.
Đám người Tô Ngâm Tuyết sắc mặt đại biến, một quyền này so với công kích vừa rồi còn cường đại hơn, Diệp Vân căn bản không có khả năng chống đỡ được một chiêu này của cự nhân. Trong mắt bọn họ, một kiếm vừa rồi của Diệp Vân đã hoàn mỹ đến cực hạn. Nếu một kếm đó chém về phía bọn hắn thì bọn hắn quả thật không cách nào ngăn cản được, bọn hắn cũng tin nếu như Mộ Dung Vô Ngân đối mặt một kiếm này cũng nhất định phải nuốt hận.
Ấy thế mà một kiếm kia lại không thể đánh tan được một quyền công kích của thạch đầu cự nhân. Ngược lại làm cho một quyền tiếp theo của thạch đầu cự nhân bộc phát uy lực cường đại hơn.
"Diệp Vân, cẩn thận a!" Tô Linh vội nhắc nhở vì nàng quả thật không hiểu thực lực của Diệp Vân đã đến trình độ nào.
Oanh!
Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên. Nắm đấm cực lớn giống như cối xay hung hăng nện xuống làm cho đất đá xung quanh văng tung toá, trọ bụi tràn ngập, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Sắc mặt đám người Tô Ngâm Tuyết trắng bệch. Bọn hắn hầu như tin tưởng với uy lực một quyền này thì Diệp Vân không có khả năng ngăn cản. Diệp Vân gần như chưa tránh né đã bị đập trúng, đất đá bay đầy trời, đám người Tô Ngâm Tuyết không thể thấy thân ảnh của Diệp Vân.
"Làm sao có thể? Không có khả năng!" Đoàn Thần Phong hét lớn, hai mắt đỏ thẫm, khuôn mặt phẫn nộ, trong tay hắn trường thương thoáng một cái đã xuất hiện, hắn muốn lập tức xách thương xông lên đánh chiến.
Dư Minh Hồng nhanh chóng keo hắn lại, quát lớn: "Đoàn sư huynh, ngươi không nên làm bậy."
"Buông ta ra, để lão tử đi lên cho hắn một thương." Đầu óc Đoàn Thần Phong hỗn loạn, toàn thân tràn ngập sát khí.
"Ngươi xông lên chính là chịu chết, có ích gì không hả? Các ngươi có phát hiện không gian bây giờ có chút bất ổn không? Có lẽ trận pháp sẽ xuất hiện sơ hở. Trước tiên chúng ta tranh thủ thời gian lui lại rồi tính tiếp." Dư Minh Hồng quát lớn, hiện tại có lẽ chỉ còn mình hắn đủ thanh tĩnh để nhắc nhở.
Tô Ngâm Tuyết ngây người tại chỗ. Nàng căn bản không dám tin tưởng vào hai mắt của mình. Vì tiếp một quyền của thạch cự nhân mà một thiên tài tuyệt diễm như Diệp Vân cứ thế vẫn lạc(*) . Không thể như thế, đây chắc chắn chỉ là giấc mơ.
(*)Vẫn lạc: chết.
Khuôn mặt Tô Linh hiện lên vẻ kinh hãi. Nàng không thể nào điều khiển hai chân để bước lên kiểm tra, chỉ ngơ ngác nhìn đống tro bụi trước mặt.
"Diệp Vân đã chết? Diệp Vân đã chết?" Nàng lầm bầm trong miệng, tâm thần lâm vào trạng thái mê loạn. Trong mắt hiện lên một đường máu đỏ tươi sau đó lại chuyển thành màu u lam, chỗ mi tâm dường như xuất hiện một vết mờ.
"Linh Nhi sư tỷ, Ngâm Tuyết sư tỷ, chúng ta đi mau."
Thời điểm mi tâm Tô Linh tựa hồ có biến hóa, Dư Minh Hồng kéo Tô Linh đồng thời quát lớn.
Hai người nhất thời chấn động, tinh thần phục hồi, sau đó nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương tràn đầy nét hoảng sợ.
"Linh Nhi, đi!" Tu vi Tô Ngâm Tuyết dù sao cũng cao hơn, nàng lập tức phản ứng rồi nắm tay Tô Linh, kéo nàng chạy đi.
Dư Minh Hồng, Đoàn Thần Phong cũng đi theo nhóm người Tô Ngâm Tuyết.
"Không! Ta không đi, các ngươi đi đi. Diệp Vân đã chết, ta cũng không cần sống nữa?" Đột nhiên Tô Linh giãy giụa khỏi tay Tô Ngâm Tuyết, khóe miệng lộ ra dáng tươi cười thê thảm.
"Nói loạn cái gì, đi mau. Hiện tại không gian chấn động làm cho trận pháp lộ ra sơ hở. Nếu bây giờ không đi thì tất cả chúng ta đều sẽ bị cự nhân kia đánh chết ở nơi này." Tô Ngâm Tuyết phẫn nộ quát lớn.
Cảm tình của nàng đối với Diệp Vân cũng không ít. Thời điểm Diệp Vân trùng kích Luyện Khí Cảnh tầng ba, nàng đã từng liều chết ngăn trở Mộ Dung Vô Ngân. Khi ấy nàng chỉ có suy nghĩ dù chết cũng phải bảo vệ được Diệp Vân cùng muội muội Tô Linh này. Huống hồ trực giác nàng nói cho nàng biết, sẽ có thời điểm Diệp Vân đứng lên bảo vệ nàng cùng Tô Linh.
Nhưng giờ khắc này tâm nàng đã loạn như tơ vò. Thực lực Diệp Vân mạnh mẽ hơn cả nàng, thế mà cũng bị cự một quyền của cự nhân đánh chết. Suy nghĩ sẽ được Diệp Vân bảo hộ nay đã sụp đỗ hoàn toàn, nàng bây giờ chỉ muốn cố gắng bảo vệ vị muội muội duy nhất này có thể an toàn sống sót trở về.
Tô Linh quật cường đứng đấy, mặc cho Tô Ngâm Tuyết kêu la cũng không nhúc nhích. Nàng chỉ ngơ ngác nhìn đám tro bụi đang tản ra trước mặt, nơi mi tâm nàng trước kia hiện lên dấu vết màu vàng mờ nhạt, giờ đây dấu vết ấy ngày càng rõ ràng. Nếu Tô Ngâm Tuyết đứng trước mặt nàng tất sẽ thấy hai mắt nàng đã biến thành một mảnh u lam, lạnh như băng.
Nhưng vào lúc này, chính giữa đám tro bụi đang bay kia, một đạo lôi quang phóng lên trời. Sau đó ở trên không trung nó bỗng chuyển hướng, bắn thẳng đến Tô Linh.
Tựa hồ Tô Linh nhận biết được đạo lôi quang kia, u lam trong mắt nàng tiêu tán trong nháy mắt, như chưa từng xuất hiện qua, rồi sau đó ánh mắt nàng sáng ngời hẳn lên.
Lôi quang chuyển hướng một cái, lập tức đáp xuống trước người Tô Linh. Hoá ra đạo lôi quang ấy chính là một thiếu niên có gương mặt tái nhợt, ẩn hiện nụ cười có vẻ khó xem.
"Các ngươi còn đứng đó làm gì? Không gian chấn động, còn không nhân cơ hội mà đi?" Tiếng Diệp Vân vang lên.
"Diệp Vân, ngươi không chết!" Đoàn Thần Phong nhảy cẫng lên, phẫn nộ biến thành kinh hỉ.
"Diệp sư huynh, ta biết ngươi sẽ không có chuyện gì." Dư Minh Hồng vui mừng quá đỗi.
Tô Ngâm Tuyết không dám tin tưởng vào hai mắt của mình tin tưởng vào hai mắt của mình. Một chiêu cực mạnh của cự nhân kia chỉ làm cho sắc mặt hắn tái nhợt, còn toàn thân lại nhìn không ra có một vết thương nào, quả thực là khó có thể tin được.
"Diệp Vân, ta biết ngay, ta biết ngay mà." Tô Linh oa một tiếng rồi khóc lên, thoáng một phát nàng bổ nhào vào ngực Diệp Vân, châu lệ như mưa.
Diệp Vân lấy một tay ôm nàng, trong lòng cảm động, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp vì sau lưng đang vang lên tiếng bước chân trùng trùng điệp điệp làm rung chuyển núi đồi.
"Ngâm Tuyết sư tỷ! Ngươi hãy bảo vệ ba người bọn hắn, nhanh chóng tìm đường ra. Những người kia sẽ không bỏ qua như vậy." Diệp Vân buông Tô Linh ra, đem nàng giao cho Tô Ngâm Tuyết.
Tô Ngâm Tuyết gật gật đầu. Hiện tại nàng đã thanh tỉnh, biết rõ chuyện nặng nhẹ. Hiện tại quan trọng nhất là lợi dụng không gian pháp trận không ổn định phải nhanh chóng tìm được đường ra, như vậy Diệp Vân sẽ càng gặp ít nguy hiểm hơn.
"Ngươi cẩn thận một ít." Tô Ngâm Tuyết nói không chút do dự, kéo Tô Linh đi, nhưng đi được mấy trượng nàng quay đầu nói bỗng nhiên lại nói: "Ngươi dùng Liệt Diễm Bạo Vân hoàn cùng Băng Phách Tỏa Hồn hoàn không đúng cách, hai kiện Linh Khí này dung hợp cùng một chỗ cùng một chỗ mới có thể mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất."
"Phải như dung hợp thế nào?" Diệp Vân lông mày chau lên, nhanh chóng hỏi.
"Cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ ràng lắm. Dù sao cũng phải làm cho Thủy Hỏa tương giao mới mới có thể để hai kiện Linh Khí dung hợp, như thế có lẽ sẽ bộc phát ra uy lực lớn hơn gấp mười lần." Tô Ngâm Tuyết lớn tiếng, sau đó kéo Tô Linh bắt đầu tìm kiếm thông đạo rời đi.
Diệp Vân giơ tay lên, khẽ vẫy một cái. Một đạo hỏa quang, một đạo lam quang từ trong đống tro bụi bay lên, rơi vào bàn tay hắn.
"Thủy Hỏa tương dung?" Tay phải Diệp Vân nâng Liệt Diễm Bạo Vân hoàn, tay trái nâng Băng Phách Tỏa Hồn hoàn, lông mày khẽ nhướng lên.
Cách phía trước một khoảng hơn mười trượng, thân ảnh khổng lồ từ từ xuất hiện từ từ xuất hiện trong đống bụi bặm đang bay tán loạn trong không khí . Thân ảnh từng bước đi tới, mỗi bước chân của hắn đều làm cho mặt đất rung chuyển dữ dội.
Diệp Vân thở ra một hơi thật sâu. Khóe miệng hắn nổi lên một nụ cười lạnh nhưng đầy kiên quyết, hai kiện Linh Khí trong tay đột nhiên dung hợp lại, tương giao cùng một chỗ!