Tu sĩ sau khi tu luyện ra lôi linh khí thì tự nhiên cảm ngộ đối với Lôi Đình không giống như tu sĩ bình thường, tối thiểu thì độ mẫn cảm gấp mười lần thậm chí gấp trăm lần.
Lúc ba người Diệp Vân dùng lôi linh khí phối hợp với thần thức phóng xuất ra, chỉ sau một lúc đã phát hiện trong Lôi Hải có một tia dao động khác thường bắt đầu khởi động.
Ngay chỗ phía sau Lôi Linh Thú cũng chính là nơi mà mọi người không chú ý nhất, đã có một cỗ khí tức sắc bén kéo dài không tiêu tan, dường như một thanh trường kiếm cắm ở chính giữa Vân Hải, khinh thường tứ phương.
"Kiếm Ý thật là cường hãn!"
Vân Thiên Hành là người đầu tiên tiếp cận khí tức của Kiếm Ý, không khỏi lông mày chau lên.
Trong khoảnh khắc, Quân Nhược Lan cùng đám người Diệp Vân cũng đi đến chỗ này, ánh mắt quét quanh bốn phía Lôi Hải cũng không thể tìm thấy sự tồn tại của Kiếm Ý.
Nhưng mà, khi bọn hắn phóng xuất thần thức ra lập tức có thể phát hiện được Kiếm Ý đang ở trước mắt cách đó chưa đầy nửa trượng. Cỗ Kiếm Ý này sắc bén vô cùng, tựa hồ lúc nào cũng có thể đâm rách Lôi Đình. Cũng chỉ có Kiếm Ý như vậy mới có thể làm cho Lôi Linh Thú chỉ trong nháy mắt mất đi hạt giống Lôi Đình áo nghĩa.
"Không thể tưởng được lại có cao thủ lĩnh ngộ Kiếm Ý tiến vào Lạc Lôi Cốc, chỉ dựa vào cỗ Kiếm Ý này đủ để cho trong lòng tu sĩ Kim Đan Cảnh lục trọng trở xuống không cách nào sinh ra nửa điểm chống cự." Ứng Vô Quân cảm thụ được Kiếm Ý, không khỏi sắc mặt khẽ biến.
Sắc mặt của Tô Tinh Vân cũng ngưng trọng hẳn lên, hắn cùng với Ứng Vô Quân cho tới bây giờ đều cho rằng hai người bọn hắn liên thủ với nhau ở trong Lạc Lôi Cốc này hầu như có thể tung hoành không kiêng kỵ, cho dù chống lại ai cũng "chắc ăn như bắp". Chẳng qua chỉ mới cùng Vân Thiên Hành, Quân Nhược Lan một trận chiến, làm cho sự tự tin của hai người bọn họ biến mất hơn phân nửa, hai người này bất kể là người nào, cho dù bọn hắn có liên thủ thì cũng không thể đối phó một cách đơn giản, nếu muốn chiến thắng một người trong đó, có lẽ phải cần đến hai người liên thủ đồng thời thi triển ra thần thông mạnh nhất, thậm chí không tiếc dùng phương pháp lấy tổn thương của bản thân để đổi lấy tổn thương của đối thủ hay nói nôm na là "thí mạng cùi" mới có cơ hội.
Bất quá, trong khoảnh khắc khi bọn hắn cảm nhận được cỗ Kiếm Ý này thì sắc mặt khẽ biến, trong lòng hai người rõ ràng, bất kể là ai nếu chống lại chủ nhân của Kiếm Ý này, chỉ sợ cũng không thắng mà chỉ có bại, có lẽ nếu muốn toàn thân thoát ra cũng là một chuyện khó khăn.
Hai người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời có chút nản lòng thoái chí, không thể tưởng được bên trong Lạc Lôi Cốc lại có nhiều cao thủ vượt xa bọn hắn như vậy. Nếu đã như vậy thì cho dù có hợp tác liên thủ với nhau, ai có thể dám cam đoan bọn hắn sẽ cướp được hạt giống Lôi Đình áo nghĩa đây?
"Rốt cuộc từ đâu mà có nhiều cao thủ đến đây như vậy? Chắc hẳn Lôi Linh Thú đã bị một kiếm này đánh trúng, mới có thể vô thanh vô tức cướp đi hạt giống Lôi Đình áo nghĩa." Tô Tinh Vân thoạt nhìn có chút uể oải, trừ phi có cơ duyên thật lớn, nếu không hạt giống Lôi Đình áo nghĩa chắc không còn quan hệ cùng bọn họ.
Hai người vô cùng chán nản, trong ánh mắt mang theo một tia oán hận cùng không cam lòng xẹt qua bọn ba người Diệp Vân, lại nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của ba người này.
"Không đúng, một đạo Kiếm Ý này cũng không phải là điểm mấu chốt đánh chết Lôi Linh Thú, nếu chỉ có Kiếm Ý này mà nói, không có khả năng Lôi Linh Thú bị đánh chết một cách yên lặng không một tiếng động, sau đó cướp đi hạt giống Lôi Đình áo nghĩa chứa lực lượng cội nguồn." Vân Thiên Hành bỗng nhiên trầm giọng nói ra.
Ứng Vô Quân cùng Tô Tinh Vân ngẩn ngơ, nói: "Làm sao có thể?"
Đôi mi thanh tú của Quân Nhược Lan cau lại, thản nhiên nói: "Vân huynh nói không sai, Kiếm Ý này tuy rằng cường hãn vô cùng, nhưng tuyệt đối không thể giải quyết Lôi Linh Thú một cách lặng yên không một tiếng động, Kiếm Ý này chính là của người truy kích lưu lại ở đây, cướp lấy hạt giống Lôi Đình áo nghĩa là một người khác."
Ứng Vô Quân cùng Tô Tinh Vân vừa rồi chẳng qua do khiếp sợ nên mất bình tĩnh, kỳ thật hai người cũng không phải là kẻ ngốc, nghe Quân Nhược Lan nói như vậy cũng suy nghĩ minh bạch điểm mấu chốt trong đó, Kiếm Ý này chí cương chí mãnh, làm sao có thể cướp đi trái tim của Lôi Linh Thú lặng yên không một tiếng động đây?
Thế nhưng, thực lực của Lôi Linh Thú chính là Kim Đan Cảnh đỉnh phong, trước mắt cho dù mọi người cùng xông lên cũng không chắc chắn có thể giải quyết nó một cách đơn giản, như vậy ai có thể dễ dàng lấy cắp trái tim của nó đây? Thực lực như vậy không khỏi cũng khiến cho người khác lạnh sống lưng.
Trong trường hợp này, Tuyệt Trần cùng đám người Tăng Huyền tất nhiên không tham gia ý kiến vào, Thẩm Mặc cũng lẳng lặng đứng đấy, hắn tuy rằng có được thiên tử long khí, nhưng mà ở trong Lôi Hải này cũng vô kế khả thi, cũng không thể phát huy ra tác dụng lớn.
Diệp Vân lẳng lặng đứng đấy, một mực không nói gì, chẳng qua là lông mày càng nhíu chặt lại.
Đột nhiên, tinh mang hiện lên trong mắt của hắn, nhìn về chỗ sâu phía trước trong Lôi Hải, chậm rãi nói: "Nơi đây có một cỗ hơi thở ta chưa từng gặp qua."
"Khí tức như thế nào?" Quân Nhược Lan cùng Vân Thiên Hành trăm miệng một lời cùng hỏi.
Diệp Vân trầm ngâm một chút, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết khí tức này như thế nào, như có như không cực kỳ yếu ớt. Nhưng mà khí tức này vẫn xuất hiện một cách đều đặn, cũng không hề tiêu tán. Chúng ta tu luyện Linh khí chủ yếu là đến từ Thiên Địa, cho dù có đôi chỗ khác biệt nhưng cũng xuất phát từ cùng một nguồn gốc. Nhưng mà khí tức này cùng thiên địa linh khí của ta hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn bất đồng, tựa hồ không nên xuất hiện ở cái thế giới này. Có lẽ kiến thức của ta chưa đủ, không cách nào cảm giác ra thêm được nữa."
Quân Nhược Lan cùng Vân Thiên Hành hai mặt nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Đúng như lời của Diệp Vân đã nói, tu sĩ trong thiên hạ tu luyện lực lượng bổn nguyên chính là thiên địa linh khí, thiên địa linh khí này mặc dù có nhiều chỗ bất đồng, nhưng mà xét đến cùng đều xuất phát từ cùng một chỗ. Cho dù thay đổi muôn hình vạn trạng, cũng là trăm sông đổ về một biển.
Diệp Vân nói có lẽ là kiến thức của hắn chưa đủ nên không cách nào phân biệt ra cỗ khí tức này có phải do thiên địa linh khí biến thành hay không, những lời này Quân Nhược Lan cùng Vân Thiên Hành không thể nào tin được. Thiên địa linh khí trăm sông đổ về một biển, mặc dù bất đồng nhưng cũng có chỗ tương tự rất lớn. Diệp Vân tu luyện đến nước này, làm sao có thể không phân biệt được xuất xứ đây?
Nếu như Diệp Vân nói khí tức này có khả năng không thuộc về cái thế giới này, chẳng lẽ nó đến từ bên ngoài của phiến đại lục này?
"Đúng rồi, Yêu Tộc tu luyện yêu khí có phải bất đồng với linh khí mà Nhân tộc ta tu luyện?" Lông mày Diệp Vân chau lên, trầm giọng hỏi.
"Đương nhiên không phải!" Vân Thiên Hành lắc đầu, nói tiếp: "Yêu Tộc chẳng qua là Yêu thú tu luyện thành hình mà thôi, chúng hấp thu cũng là thiên địa linh khí, có lẽ trong quá trình biến hóa có chút ít bất đồng, nhưng mà vẫn là trăm sông đổ về một biển, truy ngược lại cũng là xuất phát từ một chỗ, không có khác biệt quá lớn."
"Vậy thì quá kỳ quái rồi, cỗ khí tức này tuyệt đối không phải do thiên địa linh khí biến thành, rất là kỳ quái." Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trầm giọng nói ra.
Quân Nhược Lan không nói gì, đôi mi thanh tú lại càng nhíu chặt, trong mắt vậy mà hiện lên một tia hoảng sợ, phải biết rằng bất kể lúc nào nàng cũng tràn đầy tự tin, hết thảy mọi chuyện đều được tính trước, đều nắm ở trong tay, chưa từng xuất hiện sự hoảng sợ?
Bất quá đám người Diệp Vân cũng không nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt của Quân Nhược Lan, ai cũng cau mày không biết phải xử lý như thế nào mới tốt.
"Có thể truy tìm khí tức này được không?" Quân Nhược Lan bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
"Không được, nó cùng với kiếm ý này giống nhau, chẳng qua là lưu lại một tia khí tức, cũng không đủ để có thể biết rõ bọn họ đi về phía nào." Diệp Vân lắc đầu, chậm rãi nói ra.
"Mặc kệ như thế nào, hạt giống Lôi Đình áo nghĩa này nhất định phải tìm được, Vân huynh ngươi cùng Ứng Vô Quân ba người bọn họ cùng tìm kiếm một chỗ với nhau, ta cùng Diệp Vân mang theo hai người bọn hắn cùng tìm kiếm, nhất định phải tìm được hạt giống." Sắc mặt Quân Nhược Lan ngưng trọng đến mức chưa từng có trước đó, khí tức không biết này có lẽ làm cho nàng cảm nhận được một điều gì đó.
Vân Thiên Hành liếc nhìn Diệp Vân, thấy mí mắt hắn hơi nháy, lập tức gật đầu nói: "Như thế cũng tốt, chúng ta lập tức chia nhau ra hành động, một khi phát hiện ngay lập tức thông qua Lôi Hải để báo cho đối phương biết, để có thể đi đến một cách nhanh nhất."
Quân Nhược Lan gật đầu, nói: "Như vậy là tốt nhất."
Vân Thiên Hành cũng không nói nhảm, liếc nhìn đám người Ứng Vô Quân, lập tức quay đầu đi ngay, Ứng Vô Quân cùng Tô Tinh Vân ba người tất nhiên đuổi theo, bất kể là kẻ truy kích phát ra Kiếm Ý hay cái khí tức kỳ dị kia, hay là hạt giống Lôi Đình áo nghĩa đều làm cho bọn họ không cách nào buông tha dễ dàng như vậy.
"Chúng ta cũng đi thôi." Quân Nhược Lan nhàn nhạt nói ra.
Diệp Vân lắc đầu, nói: "Không vội. Kỳ thật ta có thể đủ sức cảm nhận được nơi đi đến của cỗ Kiếm Ý này, chẳng qua là hạt giống Lôi Đình áo nghĩa cực kỳ trân quý, ta không muốn tranh đoạt nữa."
Trong đôi mắt đẹp dịu dàng của Quân Nhược Lan hiện lên một tia hào quang, nhìn chằm chằm vào Diệp Vân sau nửa ngày, mới chậm rãi gật đầu: "Thôi được, chỉ cần ngươi giúp ta tìm được hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, ngoại trừ số Linh Thạch mà ta đã nói lúc trước, ta sẽ cho ngươi thêm một kiện Tiên Khí, một kiện trung phẩm tiên khí."
Diệp Vân khẽ giật mình, nhìn Quân Nhược Lan với vẻ không thể tưởng tượng nổi, hắn thật sự không nghĩ ra nữ tử này thật ra đến từ nơi nào, làm sao có được cực phẩm Linh Thạch nhiều như vậy, thậm chí còn có trung phẩm Tiên Khí.
Diệp Vân thở sâu, chậm rãi nói: "Ngươi thật sự nghĩ rằng sẽ đuổi theo một trong hai cái này? Bất kể là khí tức hay là cỗ Kiếm Ý này, ngươi có nắm chắc sẽ đối phó được không?"
Quân Nhược Lan trầm giọng nói: "Việc này không cần ngươi lo lắng, ở bên trong Lạc Lôi Cốc không có tồn tại nào mà ta ứng phó không được."
Ngữ khí nhàn nhạt, nhưng lại có một sự kiêu ngạo vô cùng.
Diệp Vân bỗng nhiên cười cười, nói: "Thôi được, ngươi đã muốn tìm đến bọn hắn, vậy thì giúp ngươi một chút."
Nói xong trong tay hắn bỗng nhiên rung động phát ra tiếng đùng đoàng, lôi linh khí lập tức cuồn cuộn xuất ra, lấy hắn làm trung tâm hướng về phía bốn phương tám hướng khuếch tán ra, chẳng qua chỉ trong thời gian nháy mắt đã khuếch tán trong phạm vi trăm trượng.
Diệp Vân nâng hai tay lên, nhẹ nhàng vẽ vài cái trên không trung, Lôi Hải đang cuồn cuộn bỗng nhiên khẽ run lên, lập tức tiêu tán một cách điên cuồng, chỉ trong giây lát đã tiêu tán vô tung vô ảnh.
Chỉ thấy phía trước bên ngoài hơn mười trượng, một tên thiếu niên áo trắng hơn tuyết, trường kiếm trong tay trắng noãn như ngọc, chỉ xéo xuống đất, phía trước người hắn cách đó chưa đến mười trượng, một nữ hài mặc váy màu tím dài chấm đất, dáng người thướt tha, trên gương mặt xinh đẹp che một tầng lụa đen, chỉ thấy một đôi mắt thanh tịnh trong suốt, giống như một điểm đen.
Diệp Vân nhìn thấy đôi tròng mắt kia, không khỏi thân thể hơi ngẩn ra, sắc mặt hiện lên vẻ kinh hãi.
"Giống quá, thật sự là giống quá!"