Kiếm khí vô tình, thiên đạo vô tình!
Ngàn vạn đạo kiếm khí lúc này ngưng tụ thành một thiên kiếm, vô tình hạ xuống.
Tất cả mọi người đều cảm thấy toàn bộ thiên địa giống như sắp sụp đổ xuống. Đạo công kích này đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn hắn. Ngay cả đám người Lan trưởng lão cũng hít vào một hơi lạnh, gần như không dám tin tưởng vào hai mắt của mình nữa.
Trên bầu trời, ngàn vạn đạo kiếm khí ngưng tụ thành một thanh thiên kiếm, phát ra ánh sáng đỏ sậm, khiến cho toàn bộ bầu trời của Diện Vũ Điện cũng trở nên đỏ ửng. Từ trên thân kiếm tản ra áp lực cực lớn, tựa như ngàn vạn đạo kiếm quang sắc bén, bắn thẳng vào trong tâm hồn tất cả những người chứng kiến.
Diệp Vân vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, sắc mặt thong dong, trong mắt không có nửa điểm kinh hoảng.
“Thiên kiếm tung hoành, quả nhiên là mạnh mẽ.” Diệp Vân bỗng nhiên cười cười. Đối mặt với uy áp như thế, hắn vẫn có thể cười thì chứng tỏ Thiên Kiếm Vô Tình cũng không tạo áp lực mạnh mẽ đối với hắn cho lắm.
Tuy rằng cảnh giới của Diệp Vân bình thường, thế nhưng thần niệm của hắn đã cường đại đến mức cực hạn, có thể nói rằng hắn là đệ nhất nhân dưới Trúc Cơ Cảnh cũng không quá đáng.
Uy lực một kiếm này của Mộ Dung Vô Ngân đúng là không thể coi thường, nhưng mà hắn cũng chưa đạt đến Trúc Cơ Cảnh thì sao có khả năng phát ra uy áp của Trúc Cơ Cảnh cơ chứ, cũng không đủ khiến cho Diệp Vân cảm thấy quá áp lực. Nhưng mà cũng phải nói, uy lực chính thức của một kiếm này đúng là đã cường đại đến mức cực hạn, cho dù là Thần Lôi Diệt Thế của Diệp Vân cũng còn lâu mới có thể so sánh được.
Mà điều khiến cho hắn cảm thấy uy hiếp nhất chính là, một kiếm này đúng là không thể trốn tránh, cho dù ở bất cứ góc độ này thì cũng khó có khả năng tránh đi, chỉ có thể trực tiếp đón đỡ mà thôi.
Diệp Vân nhìn lên trời, Vô Tình Kiếm chém thẳng xuống, mang theo uy thế ngập trời, tựa như một cơn sóng lớn, gần như cũng có thể trảm phá cả hư không. Trong tay hắn phát ra ánh sáng tím lập lòe, sau đó tản ra từng vầng sáng tím nhộn nhạo.
Nếu như không thể tránh thì đỡ vậy.
Chân khí trong người hắn bùng lên, trong nháy mắt liền tràn vào Tử Ảnh Kiếm. Trong mắt Diệp Vân hiện lên tinh mang, sau đó liền đâm ra một kiếm.
Thiên kiếm hung hăng chém xuống. Một đạo tử ảnh giống như một ngôi sao lóe sáng trong màn đêm, tại thời khắc này, nó tản mát ra hào quang sáng chói, đâm rách màn đêm.
Đinh!
Hai kiếm vừa chạm nhau thì Diệp Vân chỉ cảm thấy có một luồng man lực cường đại nhấc hẳn thân hình hắn lên, bắn thẳng ra đằng sau.
Khí kình cường bạo nổ tung trên không trung, phát ra âm thanh phanh phanh, sau đó truyền khắp nơi. Thiên kiếm đỏ sậm chém xuống, dư thế không giảm, mạnh mẽ chém xuống quảng trường, vậy mà lại có thể khiến cho mặt đất vô cùng cứng rắn này xuất hiện một vết nứt sâu đến nửa tấc.
Cho dù những tên đệ tử tham gia khảo hạch không biết là quảng trường này được tạo thành từ loại tài liệu nào, nhưng mà đám người Lan trưởng lão lại biết rõ, đây chính là dùng một loại đá vô cùng cứng rắn có tên là Địa Diệu Thạch tạo thành, có thể thừa nhận bất cứ công kích nào của Luyện Khí Cảnh, cho dù trong tay có linh khí thượng phẩm thì cũng đừng nghĩ có thể lưu lại trên mặt đất này chút dấu vết nào.
Nhưng mà, một kiếm của thanh Vô Tình Kiếm này lại có thể vừa chém bay Diệp Vân, rồi lại còn tạo ra một vết nứt sâu đến nửa tấc, uy lực của nó cường đại thế nào cũng có thể thấy được.
Đám người Lan trưởng lão hai mặt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi. Bọn hắn hiểu rõ ràng rằng, nếu như một kiếm này chém về phía bọn hắn thì chỉ sợ kết cục so với Diệp Vân càng thêm thê thảm hơn.
Mộ Dung Vô Ngân lạnh lùng nhìn Diệp Vân bắn ngược ra đằng sau, thu kiếm vào vỏ, chắp tay mà đứng. Khóe miệng của hắn lúc này hiện lên vẻ giễu cợt và mỉa mai, như đang giễu cợt Diệp Vân không biết sống chết, dám đối nghịch với hắn.
Một kiếm này tuy rằng đã khiến hắn tiêu hao một lượng lớn chân khí, thậm chí bởi vì cưỡng ép mà thi triển, khiến cho hắn chịu một chút nội thương. Nhưng mà, chỉ cần giết chết Diệp Vân thì tất cả cũng đáng.
“Đúng là đồ ngu xuẩn. Ngươi cũng chỉ có kết cục như vậy mà thôi.”
Mộc trưởng lão sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng, lớn tiếng khen ngợi.
“Kết cục như thế nào cơ?”
Trong khi mọi người đang vô cùng kinh hãi thì giọng nói của Diệp Vân đột nhiên truyền đến, sau đó, lập tức thấy hắn chậm rãi đứng dậy, trong tay cầm một bình gỗ nhỏ màu xanh, mở nắp ra. Lập tức, mùi thuốc tản ra bốn phía.
Khóe miệng Diệp Vân chảy ra một tia máu, thế nhưng trong mắt hắn lại không thấy nửa điểm hoảng sợ, ngửa đầu rồi uống toàn bộ số linh dịch trong bình gỗ, không sót lại nửa giọt nào.
Sau đó, hắn bước lên một bước, cười nói: “Vô Ngân sư huynh, uy lực một kiếm vừa rồi đúng là vượt quá sự tưởng tượng của ta, tí nữa là ngoẻo rồi.”
Mộ Dung Vô Ngân gần như không dám tin tưởng vào mắt của mình nữa. Diệp Vân bị hắn chém một kiếm mà vẫn có thể đứng dậy một cách nhẹ nhàng như vậy, sao có thể như vậy chứ?
“Phải như vậy chứ!” Lan trưởng lão bỗng nhiên hét lớn, nói: “Đã tiếp được một kiếm vừa rồi, Vô Ngân ngươi cũng nên thực hiện hứa hẹn đi chứ?”
Mộ Dung Vô Ngân lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: “Chỗ này không có phần ngươi chen miệng vào. Cút!”
Lan trưởng lão nghe vậy thì khẽ giật mình, lập tức sắc mặt biến thành màu đỏ tím, toàn thân run lên. Hắn thân là trưởng lão chấp chưởng ngoại môn, dù cho khi cao tầng gọi đến thì cũng chưa bao giờ phải nghe giọng điệu như của Mộ Dung Vô Ngân như bây giờ, dám đuổi hắn cút đi.
“Mộ Dung Vô Ngân, ngươi đừng có quá đáng!” Thuần Vu Diễn thấy vậy thì nhíu mày.
“Ngươi cũng vậy, câm cho ta!”Mộ Dung Vô Ngân liếc về phía hắn, giọng nói càng lạnh hơn.
“Ngươi…” Vẻ mặt Thuần Vu Diễn trở nên xanh mét, nói không ra lời.
Diệp Vân nhắm hai mắt lại. Một kiếm vừa rồi đúng là đã khiến cho hắn bị trọng thương, nhưng mà hắn đã vụng trộm ăn vào một viên Tử Vân Đan, sau đó lại nuốt hết số linh dịch của Thất trưởng lão, cho nên thương thế trong người cũng nhanh chóng hồi phục, chân khí cũng bởi vì số linh dịch mà càng tăng lên.
“Vô Ngan sư huynh, xem ra hôm nay ngươi lại muốn nuốt lời nữa rồi. Thôi được, coi như cũng có thể thấy rõ ngươi là người như thế nào. Chẳng lẽ Mộ Dung gia đều là hạng người như vậy?” Diệp Vân nhún vai, lơ đễnh nói.
Mặt mày Mộ Dung Vô Ngân xanh lét. Hắn căn bản cũng không nghĩ được là Diệp Vân vẫn có thể đứng đấy mà nói chuyện. Trong khoảnh khắc, trong đầu hắn không ngừng mâu thuẫn.
Nếu như cứ như vậy mà rời đi thì hắn coi như là giữ lời, cũng không có gì mất mặt.
Mà tiếp tục ra tay thì hai chữ danh dự đúng là không còn nữa, tiếng đồn không thủ tín chắc chắn sẽ đồn đãi khắp cả Thiên Kiếm Tông.
Thế nhưng, nếu cứ như vậy mà buông tha cho Diệp Vân thì hắn lại có một loại ảo giác là, nếu như hôm nay không giết chết Diệp Vân thì ngày sau sẽ ảnh hưởng đến con đường tu hành của hắn. Đến lúc đó muốn động thủ thì nói không chừng còn rất phiền toái.
“Ngươi đã tiếp của ta một chiêu thì ta sẽ tiếp một chiêu của ngươi, coi như cũng là công bằng.” Mộ Dung Vô Ngân thản nhiên nói.
Xôn xao. Đây đúng là không biết xấu hổ mà bội ước, nhưng mà cũng không có ai dám chỉ trích. Diệp Vân có thể cùng hắn đối chiến, thế nhưng những người khác thì lại không được như vậy, tu vi quá kém. Nếu như làm MộDung Vô Ngân hắn thẹn quá hóa giận, ai cũng không cản nổi.
Nhất thời, cả quảng trường liền lặng ngắt như tờ!
“Đúng không? Như vậy thì vừa rồi ta đoán cũng không sai.” Diệp Vân mỉm cười, Tử Ảnh trong tay khẽ vung, tạo ra những gợn nước dập dờn.
“Vậy thì động thủ đi!” Sắc mặt Mộ Dung Vô ngân âm lãnh, nói.
“Cứ trực tiếp như vậy có phải đơn giản hay không.” Âm thanh của Diệp Vân vang lên, Tử Ảnh trong tay đột nhiên đâm về phía trước, không chút hoa mỹ, cũng không dùng bất cứ chiêu thức nào, đơn giản chỉ là đâm thẳng tới, tốc độ cũng chậm chạp vô cùng.
Nếu đã là một kiếm không tránh né theo như lời của Mộ Dung Vô Ngân nói thì hắn sẽ đứng yên mà tiếp một kiếm này.
Hiện tại, chân khí trong cơ thể Diệp Vân bùng lên mãnh liệt. Linh dịch của Thất trưởng lão cuối cùng cũng đã phát huy ra toàn bộ công hiệu. Nếu như chân khí trong cơ thể hắn vừa rồi đã tiêu hao hoàn toàn thì bây giờ đã được bổ sung lại toàn bộ một cách nhanh chóng.
Bởi vậy, hắn lựa chọn một chiêu đơn giản nhất.
Mộ Dung Vô Ngân hiển nhiên cũng hiểu rõ ý định của Diệp Vân, lông mày không khỏi chau lại, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc. Thế nhưng, hắn cũng không chút do dự, Vô Tình kiếm đồng dạng cũng đươc quán chú chân khí, chậm rãi đâm ra.
Mũi kiếm vừa chạm vào nhau thì cũng chỉ phát ra âm thanh rất nhỏ, mà sóng khí trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện. Mũi kiếm cứ như vậy mà dính lại một chỗ, vô cùng chuẩn xác.
Hai đạo nhân ảnh cứ như vậy đứng lẳng lặng trên quảng trường của Diễn Vũ Điện. Diệp Vân và Mộ Dung Vô Ngân tay cầm kiếm, mũi kiếm chạm vào nhau, cứ như vậy, không phân thắng bại.
“Bất phân thắng bại ư?”
“Hình như là không thể phân ra cao thấp, đúng là không thể tưởng tượng được.”
“Tu vi của Mộ Dung Vô Ngân vừa rồi thể hiện ra có lẽ đã vươt qua Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, chỉ kém nửa bước nữa là có thể đạt đến Trúc Cơ Cảnh rồi.”
“Đúng vậy, vì vậy cho nên một kiếm vừa rồi mới có thể đánh bay Diệp Vân. Thế nhưng mà bây giờ, bọn họ chiến đấu càng thêm hung hiểm, đang là đấu chân khí với nhau đó.”
“Xem ra ân oán giữa hai người đúng là không chết không ngừng.”
“Dù sao thì chúng ta cũng chỉ là nhìn xem mà thôi. Tu vi của hai người này đã vượt qua sự tưởng tượng rồi, tố nhất là lưỡng bại câu thương đi.”
“Phù, ăn nói cho cẩn thận. Ngươi không muốn sống nhưng mà ta lại không muốn chết đâu.”
Trên quảng trường, hai kiếm chạm nhau, Diệp Vân chỉ cảm thấy có từng luồng năng lượng từ trong kiếm của đối phương truyền sang, muốn chui vào trong cơ thể hắn, rồi phá nát lục phủ ngũ tạng bên trong.
Đây chính là điểm đặc biệt của loại công kích bằng chân khí. Nếu như chân khí thực sự xâm nhập vào cơ thể đối phương thì có thể phá vỡ hết thảy. Chiến đấu đã đến trình độ này thì đúng là không thể tưởng tượng được, chỉ có thể dựa vào thực lực chân chính của mình mà ngăn cản lại công kích của đối phương. Nếu như không thể chống lại được thì nhẹ là bị trọng thương, còn nặng thì là mất mạng.
Chân khí chiến đấu, nếu không thể ngăn cản mà để cho chân khí của đối phương tiến vào trong cơ thể thì rất có thể sẽ bị bạo thể mà chết.
Bởi vậy cho nên, khi mà chân khí chiến đấu, ai cũng sẽ cố gắng không cho chân khí tiến vào trong cơ thể của mình mà để nó tiêu hao ở bên ngoài của cơ thể.
Một chiêu hung hiểm nhất, mà cũng là thể loại chiến đấu vô cùng tốn sức.
Nhưng mà đây lại chính là ý đồ của Diệp Vân. Giờ khắc này, có thể nói là hắn có chân khí bằng hai lần bình thường. Đây chính là điểm đặc biệt của Thất trưởng lão đem lại cho hắn.
Diệp Vân không tin, với chân khí hiện giờ của hắn, cho dù thua kém Mộ Dung Vô Ngân một chút, nhưng mà với lượng chân khí gấp đôi thì lại không thể đánh bại được Mộ Dung Vô Ngân.
Mộ Dung Vô Ngân thấy Diệp Vân dùng phương pháp đơn giản nhất này muốn phân ra thắng bại thì khi Vô Tình kiếm vừa mới chạm vào Tử Ảnh kiếm, khóe miệng hắn hiện ra một tia trào phúng.
Đệ tử của Mộ Dung gia, chẳng lẽ lại không có cách nào để bổ sung chân khí một cách nhanh chóng hay sao?
Tất nhiên là không rồi!
Mộ Dung Vô Ngân lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng.
Trong khoảnh khắc, Diệp Vân chỉ cảm thấy năng lượng từ trong Vô Tình kiếm truyền sang càng cường đại hơn, cường đại đến mức hắn gần như không thể cản được.
“Đây là loại đan dược gì mà lại có thể khiến cho chân khí của Mộ Dung Vô Ngân tăng lên như vậy?” Diệp Vân cảm thấy kinh hãi. Hắn tuy rằng cũng nghĩ rằng, Mộ Dung Vô Ngân không thể không có đan dược phục hồi chân khí, thế nhưng không nghĩ đến là hắn lại có loại đan dược thần kỳ đến như vậy.
Trong chớp mắt, chân khí của hai người vừa chạm vào nhau thì Diệp Vân liền bị rơi vào thế bị động. Nếu như không thể ngăn cản được công kích của Mộ Dung Vô Ngân thì khi chân khí xâm nhập vào cơ thể thì nó sẽ phá vỡ hết thảy.
Làm sao bây giờ?