Một giọng nói quen thuộc truyền tới tai Diệp Vân.
- Hả?
Vừa từ lôi đài nhảy xuống, Diệp Vân đưa mắt nhìn đến nơi giọng nói kia cất lên thì thấy vẻ mặt mừng rỡ của Dư Minh Hồng. Mặc dù trong lòng hắn cũng hy vọng Dư Minh Hồng giành được thắng lợi, nhưng khi thấy trên cơ thể Dư Minh Hồng không có vết thương nào, bộ dạng dường như vẫn còn nhàn nhã thì Diệp Vân cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
- Ha ha ha! Ta nói rồi mà, Khúc Nhất Bình thật sự không đáng nhắc tới. Trong tay có linh khí và tiên kỹ mà vẫn bị Diệp Vân ngươi đánh bại bằng một quyền thì đúng là kém cỏi.
Bỗng nhiên vang lên một giọng nói rất ngạo mạn từ đâu đó, không cần nghĩ cũng biết đó là của Đoạn Thần Phong.
Chỉ thấy y đang bước nhanh về phía này, trên lôi đài đằng sau y, tên đệ tử cùng y giao đấu đã ngã ngồi trên mặt đất và đang liên tục hộc ra máu tươi.
- Tuy nhiên, mặc dù Diệp Vân ngươi đã chiến thắng nhưng ngươi lại mất sức quá nhiều. Lần thi đấu này rất là căng thẳng, sẽ không có thời gian cho ngươi hồi phục đâu. Đáng tiếc ôi đáng tiếc, mặc dù ngươi lọt vào trận chung kết nhưng lại không để ta được thống thống khoái khoái đánh với ngươi một trận. Đúng là không thú vị gì cả.
Lần thi đấu này diễn ra rất nhanh, ngay sau khi một vòng đấu kết thúc sẽ lập tức tổ chúc bốc thăm để bắt đầu vòng đấu tiếp theo cho tới khi tìm ra người vô địch. Vậy nên, trong lần thi đấu cho đệ tử mới lên cấp này, ngoại trừ so sánh về thực lực thì cũng thêm cả so sánh về vận may.
Diệp Vân nghe vậy thì vẻ mặt cũng chẳng biểu cảm chút gì mà chỉ hừ lạnh một tiếng. Nhưng, ngay sau đó, Diệp Vân động tay lấy ra hai viên linh thạch trung phẩm rồi khoanh chân ngồi xuống, hắn không để ý đến ai nữa mà ngồi hấp thu linh khí bên trong.
- Hiện giờ mới bắt đầu khôi phục để làm gì? Có thể khôi phục lại được bao nhiêu linh lực chứ? Tuy nhiên, nếu không gặp phải ta thì có lẽ ngươi còn có thêm được chút cơ hội để khôi phục. Dù sao, trong lần thi đấu này, trừ ta ra thì những người khác so với ngươi còn kém khá nhiều.
Đoạn Thần Phong chắp hai tay sau lưng nhìn Diệp Vân đang khoanh chân hấp thu linh thạch, lắc lắc đầu.
- Đoàn sư huynh, huynh đừng quấy rầy Diệp sư huynh khôi phục linh lực. Lan trưởng lão sẽ lập tức cho bốc thăm tiếp, hy vọng huynh và Diệp sư huynh không phải gặp nhau sớm.
Dư Minh Hồng thấy Đoạn Thần Phong còn muốn lên tiếng quấy nhiễu Diệp Vân thì gã bỗng nói nhỏ.
- Ngươi là ai? Dám quản cả chuyện của ta sao? Ngươi hãy hy vọng là không phải gặp ta ngay lúc này đi, nếu không thì... Khà khà...
Đoạn Thần Phong liếc gã một cái, bề ngoài thì cười nhưng trong lòng lại cười lạnh.
- Ta tự biết mình không phải là đối thủ của Đoàn sư huynh. Thế nhưng, nếu như gặp phải nhau thì hãy dùng hết sức đánh một trận cũng được.
Khuôn mặt của Dư Minh Hồng đỏ ửng, trong lòng gã có hơi căng thẳng nhưng vẫn ăn nói rất đúng mực.
- Cũng xem như có chút khí phách. Đợi lát nữa nếu gặp phải ngươi thì ta sẽ giữ lại cho ngươi nửa cái mạng.
Đoạn Thần Phong không ngờ Dư Minh Hồng lại dám nói như vậy với mình. Y bỗng cau mày rồi ngay sau đó lại cười ha hả một hồi, xoay người đi sang chỗ khác.
- E rằng không còn đủ thời gian nữa rồi, trừ khi lại uống linh dịch.
Trong lòng Diệp Vân lúc này bỗng xuất hiện cái suy nghĩ như vậy.
Linh thạch trong tay hắn đang không ngừng truyền linh khí vào trong thân thể. Thế nhưng, hắn có thể cảm nhận được, trước khi cuộc đấu bắt đầu hắn sẽ không thể khôi phục được trạng thái đỉnh phong.
Cũng đúng vào lúc này, mấy vệt sáng màu trắng từ trên cao bỗng bay xuống trước mặt mấy người Diệp Vân và Đoạn Thần Phong.
Một người đệ tử mới lên cấp khác cũng lọt vào bốn vị trí đứng đầu tên là Liễu Vân Tùng vừa nhìn thấy ngọc bài của mình và những tấm ngọc bài khác xung quanh thì gã bỗng cười gượng.
Gã thấy đối thủ của mình chính là Đoạn Thần Phong.
Tu vi của gã vừa mới tới Luyện Thể Cảnh tầng năm. Sở dĩ gã có thể lọt vào bốn vị trí đứng đầu cũng là do vận may của gã không tệ, đều không gặp phải đối thủ mạnh nào.
Vốn là gã hy vọng mình có thể gặp được Diệp Vân đã tiêu hao rất nhiều linh lực, hay như Dư Minh Hồng có tu vi ngang mình nhưng chỉ có linh lực hùng hồn thì còn có hy vọng lọt vào trận chung kết.
Thế nhưng bây giờ hy vọng của gã đã tan thành bong bóng.
- Còn nhìn cái gì nữa?
Đoạn Thần Phong nhìn qua Dư Minh Hồng và Diệp Vân với ý nói các ngươi may mắn lắm rồi sau đó liền nhảy lên lôi đài, nói với Liễu Vân Tùng một cái mỉa mai:
- Nhìn đi nhìn lại làm gì, mau lên đây để cho ta đánh hạ ngươi xuống lôi đài đi, đỡ phải mất thời gian.
Nghe được một câu như vậy, sắc mặt của Liễu Vân Tùng đã trở nên đỏ bừng như máu. Theo thời gian tiến hành thi đấu, tên Đoạn Thần Phong này cũng càng ngày càng lớn lối. Thế nhưng cũng không có biện pháp gì cả, người này có tu vi cao hơn gã rất nhiều, gã chắc chắn không phải là đối thủ của y.
Trong lòng Liễu Vân Tùng cảm thấy bất đắc dĩ, mặc dù gã không cam lòng nhưng bây giờ cũng chả còn cách nào khác, chỉ đành nhảy lên lôi đài mà thôi. Gã cũng không dám trực tiếp nhận thua vì sợ Lan trưởng lão trách phạt.
- Đoàn sư huynh, kính xin huynh hạ thủ lưu tình.
- Lưu tình? Ta và ngươi có giao tình gì đâu mà phải lưu tình?
Đoạn Thần Phong liếc nhìn gã một cách khinh thường. Ngay sau đó, y liền ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Sắc mặt của Liễu Vân Tùng trở nên đỏ bừng, trong mắt gã hiện lên đầy sự tức giận. Ánh sáng chỉ chớp lên một cái, trong tay gã đã xuất hiện một thanh chiến đao màu xanh. Gã nắm thật chặt làm thanh đao cũng hơi rung rung.
Ngươi đã hống hách như vậy, lại còn không ngừng sỉ nhục ta, cho dù ta có thua hay bị trọng thương đi nữa thì ta vẫn muốn đánh với ngươi một trận.
Liễu Vân Tùng nắm chắc thanh chiến đao, gã lướt về phía Đoạn Thần Phong nhanh như tia chớp rồi vung đao chém.
Lôi đài số hai còn lại giành cho hai người là Diệp Vân và Dư Minh Hồng. Thế nhưng, trong hai người lại không có ai nhảy lên trước. Diệp Vân vẫn ngồi điều tức khôi phục như trước, Dư Minh Hồng thì đứng bên cạnh yên lặng nhìn hắn.
- Sao hai người các ngươi còn chưa bắt đầu đi?
Lan trưởng lão thấy hai người vẫn trì trệ chưa nhảy lên lôi đài thì trong giọng nói cũng xuất hiện chút lạnh lẽo.
Diệp Vân hơi nhíu mày, linh lực trong cơ thể hắn bây giờ mới chỉ khôi phục được khoảng năm thành, còn chưa chắc chắn có đủ sức đấu với Dư Minh Hồng nữa. Nếu cứ nghĩ như Liễu Vân Tùng rằng Dư Minh Hồng chỉ dựa vào linh lực hùng hồn mà dễ bắt nạt thì sai rồi. Diệp Vân có thể nhận thấy Dư Minh Hồng còn chưa sử dụng hết toàn bộ lực lượng của mình. Gã không hạ thủ mà chỉ dựa vào linh lực của mình khiến đối thủ dùng hết lực mà chịu thua, có lẽ gã còn có mục đích gì khác. Thế nhưng, ở trong mắt Diệp Vân, Dư Minh Hồng chính là người có tâm địa thiện lương vẫn niệm tình đồng môn với nhau.
Dựa vào tình trạng hiện giờ của hắn thì không có nửa phần thắng khi đấu với Dư Minh Hồng.
Thế nhưng, mặc dù không có phần thắng nào nhưng hắn vẫn phải bước lên lôi đài. Bằng không, khi Lan trưởng lão trách phạt thì hai người bọn họ sẽ không có khả năng hứng chịu được.
Không ngờ, vào lúc Diệp Vân vừa đứng dậy đang định nhảy lên lôi đài thì Dư Minh Hồng bỗng nhiên giữ hắn lại.
Ngay sau đó, Dư Minh Hồng xoay người thi lễ với người ở phía trên không trung, kiên định nói:
- Diệp sư huynh có tu vi cao hơn đệ tử rất nhiều, trận thi đấu này đệ tử xin nhận thua.
Đám đệ tử đứng xung quanh bỗng ngẩn ra. Bọn họ không ngở Dư Minh Hồng chẳng những không lên lôi đài mà còn trực tiếp nhận thua luôn. Chẳng lẽ hắn đã bỏ ngoài tai câu nói "Không kể sinh tử, hết sức mà đánh" của Lan trưởng lão lúc trước ư? Lá gan của tên này cũng lớn thật.
- Dư sư đệ, đệ...
Diệp Vân cũng không ngờ Dư Minh Hồng lại tự mình nhận thua, hắn nhất thời cũng phải ngẩn người.
Lời hắn vừa dứt, trên không trung bỗng vang lên một tiếng nổ kinh trời.
- Hừ! Ngươi dám làm trái lại lời của ta ư? Tốt, rất là tốt.
Lan trưởng lão hơi nheo mắt lại, cười gằn một tiếng.
Dư Minh Hồng vẫn giữ đúng chuẩn mực, khom mình hành lễ:
- Hồi bẩm trưởng lão, đệ tử không phải là vô duyên vô cớ nhận thua, tu vi trước đây của đệ tử còn kém rất nhiều so với Diệp sư huynh. Hơn nữa, tình trạng hiện giờ của Diệp sư huynh cũng không thích hợp để thi đấu, mặc dù trạng thái hiện tại của sư huynh vẫn có thể đánh bại đệ tử. Thứ ba, đệ tử cũng nghĩ giống như Mộ Dung Vô Ngân sư huynh đã nói lúc trước, mặc dù lần thi đấu này không kể sinh tử nhưng đệ tử lại thấy Mộ Dung sư huynh nói rất đúng. Chúng ta đã là đồng môn với nhau thì phải biết niệm tình đồng môn, nếu như đồng môn luôn giúp đỡ nhau trong lúc sinh tử thì toàn bộ tông môn sẽ đoàn kết với nhau lớn thế nào? Đây có phải là đoàn kết một lòng chiến đấu cho sự vẻ vang của tông môn không?
- Hừ!
Lan trưởng lão không động thủ giống như mọi người nghĩ mà chỉ hừ lạnh một tiếng.
Trên mặt Dư Minh Hồng không có chút sợ hãi nào, nói tiếp:
- Mà quan trọng nhất là, đệ tử nghĩ tất cả mọi người ở đây đều hy vọng được trông thấy trận đấu giữa hai người mạnh nhất trong số đệ tử mới lên cấp đúng không. Không còn ai khác nữa, hai người này chính là Diệp sư huynh và Đoàn sư huynh, chỉ có bọn họ mới đủ tư cách tranh giành vị trí đệ nhất. Vậy nên, đệ tử biết mình không thể nào chiến thắng nên đã trực tiếp nhận thua luôn để cho Diệp sư huynh có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong và cùng Đoàn sư huynh tặng cho mọi người một trận quyết chiến cuối cùng chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Ngay sau đó, Dư Minh Hồng khom người xuống nói:
- Kính xin Lan trưởng lão cùng Đại trưởng lão chấp thuận.
Dư Minh Hồng vừa nói xong, số đệ tử ngoại môn đang xem thi đấu phía dưới đài Diễn Võ bỗng ồn ào hết lên.
- Lời này của Dư Minh Hồng cũng không sai. Nếu như trận chiến cuối cùng là của hai người Diệp Vân và Đoạn Thần Phong thì tất nhiên sẽ rất là đặc sắc.
- Đệ tử mới lên cấp lần này đúng là khiến cho người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác. Không nói tới tên gia hỏa Mộ Dung Vô Ngân mà còn cả Đoạn Thần Phong và Diệp Vân này nữa, tu vi của bọn họ đúng là còn mạnh hơn cả một số lượng lớn đệ tử áo vàng. Còn Dư Minh Hồng này lại khiến ta phải kinh ngạc, không ngờ tư tưởng của y lại lớn đến như vậy.
- Cũng được, nếu tất cả mọi người cảm thấy nên làm vậy thì ta sẽ phá lệ một lần.
Lan trưởng lão trầm ngâm một lúc rồi sau đó liền gật đầu, giọng nói truyền ra khắp quảng trường. Dĩ nhiên lão không phải vì thỉnh cầu của Dư Minh Hồng mà nể tình đồng ý, chẳng qua lão cũng nghĩ giống như là vị Dư trưởng lão kia, Diệp Vân đã gần như là đệ tử thân truyền của Thất trưởng lão nên lão cũng không muốn vì việc nhỏ này mà đắc tội với Thất trưởng lão.
Diệp Vân không ngờ Lan trưởng lão lại đồng ý. Hắn nghiêng đầu nhìn Dư Minh Hồng một cái rồi khẽ gật đầu với gã, trong mắt Diệp Vân hiện lên đầy sự cảm kích.
- Diệp sư huynh, huynh mau điều tức hấp thu linh khí tiếp đi, huynh nhất định phải khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Dư Minh Hồng cười đáp lại, vẻ mặt của gã tràn đầy sự chân thành.
Diệp Vân khoanh chân ngồi xuống, hắn hít sâu một hơi, ghìm chặt sự cảm kích ở trong lòng để lấy lại sự tỉnh táo.
Dư Minh Hồng này sống không tệ. Nếu ngày sau y gặp khó khăn gì, chỉ cần y mở miệng thì hắn nhất định sẽ giúp đỡ.
Cầm linh thạch trong tay, Diệp Vân cũng mau chóng lấy lại sự bình tĩnh. Bỗng nhiên, cơ thể hắn chợt run một cái, Diệp Vân ngay tức khắc đã tiến vào một cảnh giới kỳ diệu.
Yên tĩnh, người tĩnh, tâm tĩnh!
Người tu tiên là phải tu tâm, giờ phút này Diệp Vân đã tiến vào một cảnh giới tu tâm kỳ diệu.
Hắn dường như không cảm nhận được cái gì với bên ngoài giống như đã bị ngăn cách hết. Toàn bộ thế giới lúc này chỉ còn lại một mình hắn, ung dung trong thiên địa, tung hoành cả vạn năm, phóng khoáng không câu nệ, đi xuyên qua cả trời đất.
Giờ phút này, Diệp Vân chợt thấy trước ngực mình bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng màu đen trắng. Nó hơi lập lòe, trong cái màu đen trắng lại thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng màu ánh kim. Dường như lúc này nó đang chảy vào trong từng kinh mạch, vào từng tấc da tấc thịt và xương, thậm chí nó còn chảy vào cả trong từng giọt máu nữa.
Bỗng nhiên, hai viên linh thạch trung phẩm trong tay hắn chợt trào ra linh khí ồ ạt, so với lúc trước phải hơn gấp mười lần. Nếu như cứ dựa theo tốc độ này thì chỉ khoảng chừng nửa nén hương nữa là linh lực trong người hắn sẽ khôi phục lại toàn bộ tới trạng thái đỉnh phong.
Linh khí càng lúc chảy càng nhanh vào bên trong cơ thể. Tiếp theo, linh khí chỉ cần từ kinh mạch chảy qua trước ngực thì sẽ được ánh sáng đen trắng biến thành thuần khiết khiến việc hấp thu và luyện hóa trở nên vô cùng đơn giản.
Diệp Vân có thể cảm nhận rõ linh khí bên trong hai viên linh thạch trung phẩm đang cạn đi với tốc độ rất nhanh. Linh thạch bỗng từ từ nhỏ đi và trở nên ảm đạm.
Đột nhiên, hắn dường như cảm nhận được từng huyệt vị trong cơ thể mình đều đang rung động. Mặc dù chỉ là những cái rung rất nhỏ nhưng lại khiến hắn cảm thấy rất kỳ diệu. Mỗi một lần nó rung lên sẽ có một chút linh lực tiến vào bên trong khiếu huyệt và tụ lại trong đó.
Toàn bộ khiếu huyệt trên người hắn lúc này dường như đã xuất hiện dấu hiệu được mở ra. Nếu như toàn bộ được đả thông và chứa đầy linh lực thì hắn sẽ đạt tới Luyện Thể tầng thứ sáu, Thông Khiếu Cảnh. Một khi thông được hết khiếu huyệt, linh lực sẽ không còn di chuyển ở trong mỗi kinh mạch mà nó còn có thể được chứa ở cả trong các khiếu huyệt nữa. Số lượng linh lực trong cơ thể cũng theo đó mà tăng thêm mấy lần, thậm chí còn có thể tăng đến mười lần.
Trong lòng Diệp Vân cảm thấy vui mừng, nếu như lúc này có thể đả thông toàn bộ khiếu huyệt của bản thân đạt tới Thông Khiếu Cảnh thì trận đấu với Đoạn Thần Phong sẽ tăng thêm được rất nhiều cơ hội chiến thắng.
Kể từ khi được luồng ánh sáng đen trắng tẩy tủy phạt mao và thay đổi cơ thể, tốc độ tu luyện của Diệp Vân phải nói là cực nhanh. Cứ theo tốc độ như vậy, có lẽ không tới nửa năm nữa hắn sẽ có thể ngưng khí thành chân đạt tới Luyện Khí Cảnh.
Thế nhưng, thời gian khiếu huyệt toàn thân rung động cũng không được bao lâu. Mặc dù có một số lượng linh lực chảy vào trong khiếu huyệt nhưng phần lớn lại không được chứa ở trong đó, việc thông khiếu cũng không thể thành công được.
Trong lòng Diệp Vân vẫn tĩnh lặng như nước. Mặc dù không thành công nhưng hắn cũng chẳng để ý làm gì. Có kinh nghiệm đợt này rồi, đợt sau khi khiếu huyệt toàn thân hắn rung động thì sẽ có tỷ lệ thành công rất lớn trở thành Thông Khiếu Cảnh!
Vào lúc này, một luồng ánh sáng từ trên trời bỗng bay xuống phía dưới, dừng ở ngay trước mặt hắn. Cùng lúc đó, giọng nói của Lan trưởng lão bỗng vang lên như tiếng sấm ở ngay bên tai Diệp Vân.
- Trận đấu cuối cùng của đệ tử mới lên cấp, Đoạn Thần Phong đấu với Diệp Vân!