“Hả? Ta nhận ra ngươi, ngươi là Diệp Vân.” Nhưng đúng lúc này thì lông mày tên đệ tử áo vàng họ Kim nhảy lên, nhận ra Diệp Vân.
“Kim sư huynh, các huynh đến đây như thế nào vậy?” Diệp Vân bất động thanh sắc hỏi lại.
Lập tức, trong mắt vị Kim sư huynh hiện lên vẻ sợ hãi, trầm trọng nói: “Chúng ta sau khi tiến vào thông đạo thì bị truyền tống đến một gian đại điện, bên trong không chỉ có hồng thủy ngập trời, hơn nữa còn có ẩn chứa độc vật không biết tên, tất cả những người khác đều đã chết, chỉ còn lại hai người chúng ta may mắn phá vỡ cấm chế, sau đó được chuyển đến nơi này.”
“Vậy, sư huynh các người…” Dư Minh Hồng sợ hãi, giọng nói run rẩy, nói: “Vậy nhóm của sư huynh có bao nhiêu người?”
Kim sư huynh hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: “Cũng không có rõ lắm, nhưng chắc hẳn là không dưới sáu bảy mươi người.”
“Cái gì!”
Đám người Dư Minh Hồng nghe vậy thì kinh sợ kêu lên, mà sắc mặt của Diệp Vân cũng trở nên khó coi đến cực điểm.
Nếu đúng như những gì vị Kim sư huynh này nói thì một trăm đệ tử Kim Chúc Phong được lựa chọn để vào đây, chỉ vẻn vẹn vài canh giờ đều đã chết hết, chỉ còn lại nhóm người tại đây.
Hiện tại, cho dù tính cả Tô Linh, cũng chỉ còn lại chín người mà thôi!
Giờ khắc này, cho dù là Đoàn Thần Phong cũng không hề lên tiếng. Mấy canh giờ trước, đội ngũ một trăm người mà bây giờ cũng chỉ còn lại có tám người. Tầng thứ nhất của Hoa Vận bí tàng này, cũng không khỏi quá nguy hiểm đi. Ai cũng không biết, liệu người tiếp theo đi đời nhà ma, có phải là mình hay không?
Tô Linh nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Nàng gần như không thể tin được những điều vừa rồi, ngây người nửa ngày, sau đó mới kéo ống tay áo của Diệp Vân.
“Diệp Vân, các ngươi đang nói cái gì vậy? Đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong lần này tiến vào chẳng phải là có một trăm người sao? Sao bây giờ chỉ còn có tám người thôi, chẳng lẽ đều chết hết hay sao?”
“Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy? Đây chính là kết cục của đệ tử ngoại môn chúng ta, do đại nhân vật của tông môn quyết định đấy.”
Diệp Vân lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng thầm nói những điều như vậy, mặc dù việc này cũng không có quan hệ gì với Tô Linh. Nhưng lúc này, trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ, thiếu chút nữa thì lại giận chó đánh mèo lên người Tô Linh, bởi vì hắn biết rõ Tô Linh chính là con gái của một vị đại nhân vật nào đó của Thiên Kiếm Tông.
“Vì sao lại như vậy?” Tô Linh nhìn thấy ánh mắt của Diệp Vân như vậy thì nhất thời khó có thể tiếp nhận được.
“Nói cho cùng thì là do chúng ta quá mức thấp hèn mà thôi!” Vị Kim sư huynh kia cười ha ha, trong tiếng cười tràn đầy bi thương. Mặc dù thường ngày, bọn họ lục đục với nhau, vì một khối linh thạch mà cũng tính toán với nhau, nhưng nói cho cùng thì bọn họ vẫn là đồng môn sư huynh đệ. Những đệ tử này vẫn lạc, không khỏi khiến cho người khác không cam lòng và tuyệt vọng.
“Kim sư huynh, việc cấp bách hiện tại chính là, chúng ta phải đoàn kết nhất trí, dò xét xung quanh để tìm ra trận nhãn tầng này, phá hỏng nó thì mới có mạng mà đi ra khỏi chỗ này.” Sắc mặt Dư Minh Hồng trắng bệch, cố trấn tĩnh, nói.
“Thật sao? Vị sư muội này, ta tại Thiên Chúc Phong chưa từng gặp ngươi lần nào? Không biết là đến đây như thế nào?”
Kim sư huynh đột nhiên cười lạnh, rồi tiến về phía Tô Linh một bước, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ màu lam, hàn quang lấp lánh, “Ngươi là ai?”
Tô Linh ngẩn ngơ, nàng đương nhiên không nghĩ rằng thân phận của mình, trong mắt những tên đệ tử áo vàng này, lại trở nên hung hiểm.
“Kim sư huynh.”
Đúng lúc này, Diệp Vân vốn vẫn trầm mặc, thân ảnh liền lóe lên, xuất hiện trước người nàng ta, nhìn Kim sư huynh, trầm giọng nói: “Nàng không có vấn đề gì, tại Thiên Chúc Phong đã cứu ta một lần, ta có thể đảm bảo.”
“Thật sao? Vậy thì từ giờ ngươi hãy chú ý đến nàng ta. Nếu như xảy ra chuyện gì thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.”
Kim sư huynh rõ ràng có chút kiêng kỵ đối với Diệp Vân, ngữ khí hòa hoãn một chút.
“Ta mà lại cần ngươi đảm bảo sao?”
Lúc này Tô Linh mới kịp phản ứng, tức giận nói.
Diệp Vân quay đầu nhìn nàng một cái, không có cảm tình nói: “Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lúc này còn có điều gì quan trọng hơn mạng sống hay sao?”
Nghe Diệp Vân nói như vậy, mặc dù Tô Linh có chút khó chịu, nhưng vẫn hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
“Xung quanh chúng ta đã lục soát hết một lần rồi, không có điều gì bất thường, xem ra phải đến đằng đó xem sao.”
Kim sư huynh quay đầu sang chỗ khác, nhìn về ngọn núi màu xanh lá, trầm giọng nói.
Lúc này trời quang vạn dặm, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu rọi lên thân thể, đúng là thập phần sảng khoái. Tất cả mọi người đều có thể cảm giác được, trong khoảng thanh sơn lục thủy này, linh khí vô cùng nồng đậm đang không ngừng tuôn ra.
“Linh khí nơi đây gần như đã hóa lỏng, cho dù tại vài nơi mật địa tu hành của Thiên Chúc Phong, chỉ sợ cũng không thể so sánh được.”
Kim sư huynh chậm rãi tiến về phía trước, cảm thụ thiên địa linh khí có chút ẩm ướt đập vào mặt, hắn nhịn không được mà sinh ra một ý nghĩ, cứ ở trong này tu luyện cũng không tệ.
Diệp Vân hít một hơi thật sâu. Hắn liền có thể cảm nhận được một cảm giác ướt át tiến vào trong cơ thể, làm cho người ta vô cùng khoan khoái và dễ chịu. Nhưng mà, tu vi của hắn cũng chỉ là Luyện Thể lục trọng Thông Khiếu Cảnh mà thôi, cho dù tất cả các khiếu huyệt đã mở ra nhưng cũng không có cách nào trực tiếp hấp thu thiên địa linh khí, luyện hóa để cho mình sử dụng.
“Thiên địa linh khí nơi đây, kỳ thật không thể hấp thu luyện hóa được. Đệ tử Luyện Khí Cảnh sau khi tiến vào đây, không chú ý mà hít thở, sau khi nhập vào trong khiếu vị, nhưng lại không thể nào luyện hóa được, cuối cùng bạo thể mà chết. Cho nên bọn họ không thể vào được tầng này.” Tô Linh lúc này lại cười lạnh, nói.
“Không cách nào luyện hóa, bạo thể bỏ mình? Đây rõ ràng là thiên địa linh khí mà, tại sao lại như thế?” Đám Diệp Vân nhất thời chấn động.
“Ngươi chẳng lẽ không biết, trong thiên địa có rất nhiều loại linh khí, mà không phải cái nào cũng có thể hấp thu luyện hóa được. Mà linh khí nơi này chính là loại mà không thể hấp thu luyện hóa được.” Tô Linh cũng mặc kệ người khác, chẳng qua là nhìn về phía Diệp Vân, nói.
Trong mắt Diệp Vân hiện lên dị sắc. Hắn từ một gã đệ tử tạp dịch, sau đó trở thành đệ tử ngoại môn, trong ba năm cũng không tiếp xúc quá nhiều với những kiến thức tu tiên. Hắn vẫn cho rằng thiên địa linh khí đều là một loại, đều có thể hấp thu được. Chỉ mấy ngày trước, sau khi đạt được Tiểu Hấp Tinh Quyết, hắn mới biết là thiên địa linh khí không có cùng chủng loại, có loại có thể hấp thu, mà có những loại không thể hấp thu.
“Tất nhiên ta biết, nhưng không thể tưởng tượng được là linh khí nơi đây chính là loại như thế.”
“Cho nên, đệ tử Luyện Khí Cảnh vừa hô hấp thì linh khí từ bên ngoài liền tự mình chui vào trong khiếu vị một cách mạnh mẽ, trừ khi vừa tiến vào nơi này liền phong bế hô hấp, nếu không những thứ linh khí này sẽ không ngừng tiến vào khiếu vị, kết cục cuối cùng bạo thể mà chết.” Tô Linh dường như đã hết giận, đi sát với Diệp Vân, cánh tay cũng chạm vào cánh tay với cánh tay của Diệp Vân, mà nàng ta tựa hồ cũng không có chú ý.
Diệp Vân cũng không chú ý điểm này, chẳng qua là con mắt không tự chủ mà nheo lại một chút, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân thực sự khiến cho chúng ta bị phái vào đây?”
“Đây là?”
Đúng lúc này, Kim sư huynh đang dẫn đầu đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, chỉ thấy hắn ngồi xổm xuống, sau đó nhổ lên một cây dị thảo màu lam lên.
“Nơi đây không ngờ lại có nhiều Lam Băng Thảo như vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi.”
“Lam Băng Thảo? Kim Hình sư huynh ngươi nói đây là Lam Băng Thảo? một trong những tài liệu chủ yếu để luyện chế Ngưng Khí Đan?” Tên đệ tử họ Trần sững sờ, lập tức vui mừng quá đỗi.
Kim sư huynh tên là Kim Hình, tu vi Luyện Thể Cảnh đỉnh phong. Tại Thiên Chúc Phong, hắn thường xuyên lĩnh nhiệm vụ thu thập, cho nên vừa vặn nhận ra được mảnh dị thảo màu lam trước mắt.
“Không sai, đây chính là một vị tài liệu để luyện chế Ngưng Khí Đan. Nơi đây khoảng chừng có hơn trăm gốc, nếu như có thể đi ra ngoài thì giá trị của những cây Lam Băng Thảo này đúng là không thể đếm được.” Kim Hình gật đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ hưng phấn.