Ai cũng không ngờ Quân Nhược Lan lại được Thi Trưởng lão truyền thụ cho phương pháp điều khiển Thanh Đồng Tiểu Chung để nàng có thể sai khiến bọn ác đồ này đối phó với bọn hắn.
"Ân, ta phải nên nói một tiếng cám ơn với các ngươi mới đúng a. Nếu không phải có các ngươi tìm được mắt trận, rồi phá vỡ trận pháp thì Chân Hỏa Phi Sư cũng sẽ không thoát khốn mà ra. Mà nếu Chân Hỏa Phi Sư không thoát khốn, vẫn bị trấn áp thì những tên ác đồ này cũng sẽ vĩnh viễn bị trấn áp trong núi. Cho nên mới nói, hết thảy là công của các ngươi, đã như vậy thì an tâm mà nhận lời cám ơn của ta a." Thanh âm mang theo tiếng cười của Quân Nhược Lan quanh quẩn trên không trung.
Bỗng nhiên, chỉ nghe nàng khẽ quát một tiếng, Sát!
Chỉ trong khoảnh khắc, mười mấy tên ác đồ Trúc Cơ Cảnh thân hình lập loè, phát động công kích ba người Diệp Vân, Mộ Dung Vô Ngân và Giang Thủy Ngưng. Chúng phối hợp với nhau rất ăn ý, không ai bảo ai, tự động chia làm ba, mỗi một đội mười người bao vây đánh giết bọn Diệp Vân.
Nhưng kỳ quái là ngoài ba người bọn Diệp Vân ra, những người còn lại không hề bị bọn chúng tấn công, dường như bọn ác đồ chỉ muốn đánh giết ba người bọn Diệp Vân.
Những tên ác đồ này tuy mất đi linh tính, chiêu số công kích cũng vì vậy mà không có biến hoá tinh diệu gì nhưng chúng cũng làm cho Diệp Vân cảm thấy áp lực nặng nề. Chúng không thể chủ động trong những đòn công kích nhưng lại có thể phối hợp cùng nhau rất ăn ý. Mỗi một chiêu của chúng đều có lực lượng cường đại lại phối hợp ăn ý nên làm cho Diệp Vân, người có thực lực có thể so sánh với cao thủ tầng bốn Trúc Cơ Cảnh, cũng cảm thấy khó khăn. Nếu bị chúng đánh trúng thì tuyệt đối không thể nào yên ổn được.
Diệp Vân tập trung tinh thần. Đối mặt mặt với những đòn công kích đầy áp lực của bọn chúng, hắn ngược lại hoàn toàn tỉnh táo, không có chút bối rối nào. Quang ảnh dưới chân lập loè, hắn thi triển ngay Huyễn Diệt Lôi Quang Độn tránh xa các đòn công kích. Điện xà bay múa, thân ảnh Diệp Vân lập tức lóe lên rồi xuất hiện cách đấy tầm hơn mười trượng
Oanh!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên ngay tại nơi Diệp Vân đứng trước kia. Mười tên ác đồ Trúc Cơ Cảnh liên thủ hung hăng phát ra một kích, lực lượng cuồng bạo oanh kích mặt đất nơi đấy, vết rạn có chiều dài khoảng mấy trượng liền xuất hiện ngay sau đó.
Diệp Vân hơi kinh hãi. Đòn công kích này của chúng quả thật là rất mạnh. Nếu như vừa rồi không tránh kịp, chắc là toi mạng luôn quá!
Gương mặt xinh xinh của Quân Nhược Lan cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng thật không ngờ trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Diệp Vân lại có thể tránh được. Một kích vừa rồi uy lực rất mạnh mẽ, vi nó được tạo ra từ việc hợp nhất chân khí của mười tên ác đồ lại cùng một chỗ thông qua bí pháp nên bởi thế có thể nói đó là một chiêu có lực lượng mạnh gấp mười lần của bọn chúng.
Nếu như Diệp Vân không tu luyện Huyễn Diệt Lôi Quang Độn thì với một quyền có uy lực to lớn như thế cũng đủ cho hắn tan nát, không chết cũng sẽ trọng thương.
Mười tên ác đồ đồng loạt quay người, giương cặp mắt không chút tâm tình nhìn chăm chú vào Diệp Vân. Sau đó, chúng cùng một lúc đánh một chưởng vào người Diệp Vân.
Chân khí cuồng bạo trên không trung hướng vào nhau tụ tập cùng một chỗ rồi nhanh chóng dung hợp thành một bàn tay khổng lồ, phô thiên cái địa. Bàn tay ấy hung hăng nhắm vào đỉnh đầu Diệp Vân mà vỗ xuống.
Bàn tay khổng lồ này trông rất giống bàn tay thực. Nó đem toàn bộ người Diệp Vân đều bao bọc bên trong, dù Diệp Vân có thi triển Huyễn Diệt Lôi Quang Độn để tránh đi chỗ khác cũng không được. Nó đã phong kín mọi đường lui, trong thời gian ngắn thì khó mà có thể đột phát để tránh ra ngoài.
Có thể người khác sẽ không cảm nhận được hoàn toàn uy lực của một chưởng này nhưng bản thân Diệp Vân đang ở trong đó lại cảm nhận rất rõ ràng uy lực của nó, rất cường đại, cường đại đến khó có thể tin được. Hắn phát hiện, dù hắn cố gắng thi triển khinh công để tránh né như thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi phạm vi công kích của một chưởng này. Đến giờ khắc này hắn mới có chút lý giải đối với lời nói trước kia của Quân Nhược Lan, đám ác đồ này chính là một lực lượng trọng yếu vào thời khắc Thiên Kiếm Tông gặp nguy cơ. bachngocsach.com
Một chưởng vừa rồi được đánh ra của bọn chúng chỉ sợ có thể đã vượt ra khỏi lực lượng của Trúc Cơ Cảnh tầng bốn. Mà đây chỉ mới là một chưởng liên thủ của mười tên ác đồ, vậy nếu như mười mấy tên ác đồ hoặc nhiều hơn cùng liên thủ đánh ra một chưởng thì uy lực của nó sẽ đạt đến tình trạng gì?
Trách không được Quân Nhược Lan đã luôn nói về sự trọng yếu của chúng trong lực lượng phòng ngự và chiến đấu của Thiên Kiếm Tông.
Không cách nào tránh né, không cách nào ngăn cản.
Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Vân hiện lên vô số phương pháp ứng phó nhưng lại không có cách nào có thể giúp hắn xử lý tình huống này.
Tránh né thì không được, cứng đối cứng thì lại rất khó biết trước được kết quả sẽ như thế nào. Nhưng đã tránh không được thì liều một phen thôi, cứ dốc sức mà phá, mở ra một con đường máu. Vậy thì trước khi một chưởng này đạt uy lực lớn nhất, ta cứ phá nát nó để xông ra, cứ thế mà làm a.
Quang ảnh màu tím trong tay hắn lưu chuyển, Tử Ảnh Kiếm hơi khẽ chấn động, lưu quang giống như gợn sóng nhộn nhạo. Chỉ trong khoảnh khắc Tất cả lôi linh khí được rót vào, Tử Ảnh Kiếm điên cuồng rung động.
Chỉ qua một thời gian ngắn, Tử Ảnh Kiếm đã chấn động một nghìn lẻ không trăm hai mươi tư lần, mỗi một lần chấn động đều có một đạo lôi linh khí được hút lại gần. Hơn một nghìn đạo lôi linh khí tập trung sau đó đánh về phía không trung.
"Diệt Thế Thần Lôi!"
Diệp Vân điên cuồng quát lên, tất cả lực lượng được hội tụ trước đó điên hoàn toàn bộc phát ra. Tử Ảnh Kiếm thúc giục lôi linh khí, triệu hoán thần lôi, muốn đem tất cả lực lượng này để đánh phá cái cự chưởng đang trên trời hạ xuống kia.
Lôi điện chính là một loại lực lượng có uy lực rất lớn trong thiên địa, chỉ cần nó xuất hiện thì không có gì có thể ngăn cản được. Thức thứ ba Diệt Thế Thần Lôi trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm thình lình xuất hiện chính giữa kiếp vân trên không trung. Tia chớp màu trắng tím to cỡ cánh tay một đưa trẻ hùng hổ đánh về phía cách tay khổng lồ kia.
Oanh long long!
Lôi âm từ xa từ từ vang đến gần, đến lúc lôi quang to cỡ một cánh tay em bé cũng là lúc chúng đến gần cự chưởng, ầm ầm đánh lên nó.
Oanh!
Một tiếng nổ thật lớn, đinh tai nhức óc vang lên rồi sau đó tiêu tán trong không trung. Điện mang màu tím cứ như chưa từng xuất hiện, cứ thế mà tiêu tán.
Thế nhưng trên đỉnh đầu Diệp Vân, bàn tay khổng lồ kia vẫn có tình trạng như trước, cứ tiếp tục hạ xuống, uy lực của nó vẫn không giảm đi chút nào nhưng chí ít ra nó cũng ảm đạm đi không ít.
Tinh mang trong mắt Diệp Vân lập loè. Hắn không thể tin được uy lực của cái bàn tay chết tiệt kia vẫn tràn đầy như cũ, nó chỉ suy yếu đi chút ít mà thôi. Ngay cả một chiêu cường hãn như Diệt Thế Thần Lôi cũng không thể đánh nát nó, thực là khó tin được.
Bàn tay khổng lồ chẳng nể nang gì hắn, cứ tiếp tục ầm ầm rơi xuống. Nó chỉ còn cách đỉnh đầu Diệp Vân chỉ khoảng một trượng nữa thôi là có thể đánh trúng hắn.
Sắc mặt Diệp Vân ngưng trọng. Uy lực một chưởng này hắn không cách nào ngăn cản được, dù cho kết cục thế nào chắc không cần phải bàn lại.
Tránh không khỏi, đã thế ta liều lần nữa, dù sao cũng chẳng có vốn để mất. Diệp Vân nổi giận gầm lên một tiếng, chân khí toàn thân trào lên rồi tập tung tại bàn tay trái của hắn, sau đó hung hăng đánh vào cái bàn tay chết tiệt kia.
Chân khí như sóng to, kình lực trào lên.
Quyền kình hung hăng oanh kích lên bàn tay khổng lồ. Nhưng hắn cũng không thấy bàn tay kia có dấu hiệu vỡ nát, ngược lại cự chưởng kia chỉ hơi đình chỉ một chút rồi đột nhiên tiếp tục lao xuống, đánh nát một quyền của hắn.
"Làm sao có thể mạnh mẽ đến thế!" Diệp Vân kinh hãi, sắc mặt có chút trắng bệch.
Uy lực một chưởng này thực sự quá cường hãn. Hai chiêu mạnh nhất của Diệp Vân liên tục xuất ra lại không làm nó suy chuyển gì. Đây là cái dạng lực lượng gì a! Mười tên ác đồ Trúc Cơ Cảnh liên thủ lại có thể đánh ra một kích như thế này, quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Nửa trượng!
Khoảng cách cự chưởng kia với Diệp Vân chỉ còn nửa trượng, chỉ một hơi thở nữa là có thể đem Diệp Vân đánh cho tơi tả hoa lá.
Vừa rồi Diệp Vân đem tất cả chân khí ngưng tụ trong một quyền kia nên giờ phút này chân khí trong người hắn hầu như khô kiệt, căn bản không có lực để có thể đánh ra công kích một lần nữa.
Nhưng vào lúc này, ở chỗ sâu trong mi tâm của hắn bỗng nhiên xuất ra một cỗ linh khí rất thuần khiết đến cực hạn. Nó không cần Diệp Vân thúc giục đã nhanh chóng lưu chuyển theo kinh mạch. Nháy mắt sau, Diệp Vân liền cảm thấy Chân khí trong cơ thể lại vô cùng tràn đầy, hầu như không thể chưa thêm được nữa, còn có một lực lượng mạnh mẽ hội tụ trong người. Nếu như không đem chúng phát ra thì chỉ sợ hắn sẽ bạo thể mà chết.
Cự chưởng chỉ còn cách đỉnh đầu hắn khoảng một xích. Uy áp cực lớn ép xuống, hung hăng đánh về đỉnh đầu Diệp Vân.
"Tới tốt lắm, phá cho ta!"
Trong đôi mắt Diệp Vân hiện lên tinh mang, vô cùng tự tin nhìn cự chưởng. Hai tay trước ngực chỉ còn lại tàn ảnh. Tất cả chiêu pháp, vũ kỹ tại thời khắc này đều được hắn dung hợp thành một kiếm. Một kiếm tản ra ánh sáng màu tím chợt hiện, mạnh mẽ đánh về cự chưởng chỉ còn cách đỉnh đầu hắn nửa trượng kia.
Oanh!
Lực lượng tràn đầy trong cơ thể hắn tựa hồ như hồng thủy tìm được chỗ thoát nước, trong một cái chớp mắt từ Tử Ảnh Kiếm điên cuồng tuôn ra, phóng tới cự chưởng kia.
Phốc!
Thế đi Thiên Sinh Nhất Kiếm không thể ngăn cản, từ trong lòng bàn tay xuyên thấu, mang theo Diệp Vân phá không dựng lên.
Bàn tay khổng lồ lập tức dừng lại trên không trung, run nhè nhẹ, sau đó đùng một phát, nổ tung thành vô số quang ảnh, tiêu tán trong không trung.
Cứ thế, một chưởng đầy uy lực lại bị Diệp Vân đánh tan.
Gương mặt xinh đẹp của Quân Nhược Lan tràn đầy kinh hãi. Nàng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, dựa vào đâu mà Diệp Vân có thể phá giải được một kích có uy lực của một cao thủ Trúc Cơ Cảnh tầng bốn do mười tên ác đồ liên thủ thi triển. Tuy rằng thực lực chân chính Diệp Vân rất cường hãn nhưng cũng không vì vậy mà có thể phá giải một chưởng kia a.
Uy lực ẩn chưa trong một kiếm vừa rồi quả thật rất kinh người!
Quân Nhược Lan quá bất ngờ nên cũng không có ra lệnh gì tiếp theo cho mười tên ác đồ Trúc Cơ Cảnh. Chúng ngừng lại, lẳng lặng đứng đấy, ánh mắt vẫn ngốc trệ như trước.
Huống hồ, bởi vì bọn họ không có linh hồn nên không thể tự chủ động trong chiến đấu. Một chưởng vừa rồi hầu như đã tiêu hao tất cả chân khí của chúng, muốn đánh nhau một lần nữa thì cần phải có thời gian khôi phục chân khí.
Quân Nhược Lan lạnh lùng nhìn Diệp Vân. Thiếu niên trước mắt này ngày trước cùng nàng tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn, vậy mà chỉ hơn một năm sau, hắn có thể tiến triển đến trình độ này. Thật lòng mà nói, nàng tự biết bản thân không thể nào ngăn cản được công kích vừa rồi. Dù cho thiên phú của nàng cực cao, bảo vật phòng thân cực mạnh nhưng tất cả đều vô dụng trước đòn công kích kia, nhiều nhất chỉ có thể bảo vệ tính mạng, còn chuyện trọng thương thì không thể tránh khỏi.
Thế nhưng Diệp Vân lại không tổn hao gì, bình thản đứng đấy, lẳng lặng nhìn nàng. Gương mặt anh tuấn tựa như có như không hiện lên nụ cười, dường như cười nàng dù có thủ đoạn điều khiển ác đồ cũng không có đánh bại hắn.
Keng. . .